TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 432
Bói toán

Ma Cưu được hoàng thất nước Đan Mạn chính thức sắc phong “Đại Quốc Sư”, như vậy ông ta cho dù không phải đệ nhất cao thủ Hàng Đầu Thuật nước Đan Mạn, thì cũng không xê xích gì nhiều.

Mũ “Đại Quốc Sư” tốt như vậy, nên cũng không dễ đội.

Tranh đấu giữa các Hàng Đầu Sư còn nhiều hơn so với tranh đấu giữa các phái võ lâm Hoa Hạ Quốc, bi thảm cũng rất nhiều. “Hàng Đầu Sư đệ nhất” đại diện cho vinh quang tối cao, phái Hàng Đầu Sư nào không muốn có cái danh hiệu tuyệt vời này?

Qua nhiều thế hệ “Đại Quốc Sư” đều chỉ có một người, hơn nữa là “cả đời” đấy. Các Hàng Đầu Sư khác muốn đạt được vinh dự này chỉ có một con đường có thể đi lên vị trí của Đại Quốc Sư, đó chính là xuất hiện ghế trống!

Nói một cách khác, phải đợi Đại Quốc Sư tiền nhiệm quy thiên, thì mới có Đại Quốc Sư mới.

Một số Đại Hàng Đầu Sư tự phụ, Hàng Đầu Thuật cực kỳ cao minh, thường không phục người khác đạt được danh hiệu “Hàng Đầu Sư đệ nhất”, chủ động đề xuất khiêu chiến với Đại Quốc Sư, Đại Quốc Sư căn bản không thể cự tuyệt – mặc kệ ngươi có chịu khiêu chiến hay không, người ta trực tiếp chọn ngươi nghênh chiến rồi. Ngươi không nghênh chiến, cũng chỉ có chết!

Thông thường mà nói, loại ngầm đấu đá này là cuộc chiến sinh tử, một khi diễn ra, không phân biệt được một sống một chết sẽ không dừng lại. Người thắng chính là “Đại Quốc Sư”, người thua trăm phần trăm chỉ còn đường chết chứ không có bất kỳ may mắn sống sót nào.

Ma Cưu trở thành Đại Quốc Sư nước Đan Mạn đã ba mươi năm.

Ba mươi năm này nhận không ít khiêu chiến và đấu qua không ít Đại Hàng Đầu Sư. Cho đến nay, Đại Quốc Sư nước Đan Mạn vẫn là ông ta, địa vị “Hàng Đầu Sư đệ nhất” vững như núi Thái Sơn. Nói cách khác, cho tới bây giờ, Đại Quốc Sư Ma Cưu chưa đã trải qua một lần thất bại, thực sự trăm trận trăm thắng, đánh khắp Đan Mạn không có địch thủ.

Hiện tại, Lâm Thanh Loan lại muốnTiêu Phàm đích thân tới trang viên của Đại Quốc Sư Ma Cưu ở Đan Mạn để hái “Xích Viêm Thảo”.

- Tiền bối, trong trang viên của Đại Quốc Sư Ma Cưu có “Xích Viêm Thảo” ư?

Vẻ kinh dị trên mặt Tiêu Phàm chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức trịnh trọng hỏi han.

“Xích Viêm Thảo” vô cùng quý giá như thế, lại gieo trồng trong trang viên Đại Hàng Đầu Sư, chắc hẳn đối với Đại Hàng Đầu Sư mà nói, cũng có công dụng quan trọng.

- Nói đúng ra, không phải trong trang viên Ma Cưu có loại “Xích Viêm Thảo”, mà là vì nơi đó có thể sinh trưởng “Xích Viêm Thảo”, nên Ma Cưu mới xây dựng trang viên ở nơi đó. Xích Viêm Thảo hấp thu linh khí trời đất, tinh hoa âm dương. Rất nhiều Hàng Đầu Thuật lợi hại đều phải dựa vào đan dược được luyện chế từ “Xích Viêm Thảo” mới có thể luyện thành.

Tiêu Phàm thầm giật mình, quả nhiên giống như hắn dự đoán. Tuy nhiên, Tiêu Phàm lập tức lại đưa ra nghi vấn thứ hai:

- Chẳng lẽ ở nước Đan Mạn chỉ có trong trang viên Đại Quốc Sư Ma Cưu mới sinh trưởng “Xích Viêm Thảo” sao?

Lâm Thanh Loan thản nhiên nói:

- Nước Đan Mạn có bao nhiêu nơi rộng lớn? “Xích Viêm Thảo”, loại linh vật trời đất này cũng không giống như cỏ dại tùy ý ở đâu cũng đều có thể sinh trưởng, phải là ở vùng cực âm trong quốc gia cực nóng mới có thể sinh trưởng được.

Một vùng cực âm trong quốc gia cực nóng vốn đã rất mâu thuẫn.

Đại bộ phận quốc thổ của nước Đan Mạn ở vào phụ cận xích đạo, hoàn toàn xứng đáng là quốc gia cực nóng. Nhưng mà càng như vậy, một vùng cực âm trong quốc gia cực nóng lại càng khó tìm. Quan trọng hơn chính là không phải tất cả các vùng cực âm trong quốc gia cực nóng đều có thể sinh trưởng “Xích Viêm Thảo”. Thường thường tầm mười địa điểm thích hợp, mới trùng hợp có một chỗ sinh trưởng được “Xích Viêm Thảo”.

- Ngoài yêu cầu hoàn cảnh cực kỳ hà khắc, “Xích Viêm Thảo” còn có một chỗ đặc biệt chính là chu kỳ sinh trưởng rất dài. Xấp xỉ phải đến khoảng hai mươi năm mới thực sự trưởng thành, nếu không hiệu quả dược tính của “Xích Viêm Thảo” sẽ giảm bớt đi nhiều. Bởi vì vật này đối với Hàng Đầu Sư đặc biệt quan trọng, nên được xưng là “thần dược” của nước Đan Mạn. Nhiều năm qua, “Xích Viêm Thảo” trưởng thành cơ bản đều bị Đại Hàng Đầu Sư hái hết rồi. Một nơi cực âm chỉ có thể sinh trưởng một cây “Xích Viêm Thảo”, hơn nữa sau khi bị hái đi, ít nhất phải cần ba đến bốn mươi năm để khôi phục đất, mới có thể tái sinh cây “Xích Viêm Thảo” thứ hai, còn cần cơ duyên hợp mới được. Vì giành giật “Xích Viêm Thảo” trưởng thành, rất nhiều Hàng Đầu Sư đánh nhau tàn nhẫn, sử dụng bạo lực. Ta biết trong trang viên Ma Cưu có “Xích Viêm Thảo” sinh trưởng, còn chỗ khác có hay không ta cũng không rõ. Tin tức này cũng là đệ tử của Thất Diệu Cung chúng ta ở nước ngoài trăm phương nghìn kế mới thăm dò được. Vì với bên ngoài, Ma Cưu phong tỏa tin tức nghiêm ngặt đối với bên ngoài, bởi sợ người khác biết trong trang viên của ông ta có “Xích Viêm Thảo”.

Tiêu Phàm khẽ hít một hơi.

Ngay cả Đại Quốc Sư Ma Cưu cũng phải trăm phương nghìn kế phong tỏa tin tức, đủ cho thấy “Đệ nhất Hàng Đầu Sư” cũng sợ bị người khác cướp đi. Có thể thấy được “Xích Viêm Thảo” quan trọng thế nào đối với Hàng Đầu Sư rồi. Thậm chí, có thể khiến các Hàng Đầu Sư khác bí quá hoá liều nên vì “Xích Viêm Thảo” mà chủ động đề nghị khiêu chiến với Đại Quốc Sư Ma Cưu.

- Những dược liệu khác để điều chế “Thanh linh đan”, ta đều có thể giúp sức tìm kiếm, duy chỉ có “Xích Viêm Thảo” là không có. Ngươi quyết định sao?

Lâm Thanh Loan nhìn về phía Tiêu Phàm, trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ không tín nhiệm.

- Uhm.

Tiêu Phàm không nhiều lời, khẽ gật đầu.

Chỉ cần “Xích Viêm Thảo” sinh trưởng trên trái đất, giống như lời Tiêu Phàm đãnói lúc nãy, cho dù lên núi đao xuống biển lửa hay xông vào hang hùm miệng cọp, dù thế nào Tiêu Phàm cũng sẽ không do dự.

Ánh mắt Lâm Thanh Loan cuối cùng cũng hiện lên một chút thay đổi.

- Tiếc là, tên đệ tử ở nước ngoài của ta vừa lúc đang bận chuyện khác, lại không thể phân thân, nếu không cũng có thể giúp đỡ ngươi.

- Đa tạ ý tốt của tiền bối. Không có ai hỗ trợ, chỉ có thể tự lực cánh sinh rồi, có lẽ phải tốn nhiều thời gian tìm hơn...

Sắc mặt Lâm Thanh Loan lại trầm xuống, nói:

- Ngươi cho là ngươi có rất nhiều thời gian có thể lãng phí sao? Tình hình trước mắt này đã là tốt nhất, nhưng ta cũng không duy trì được quá lâu. Nhiều nhất một tháng đi... Nếu một tháng sau vẫn không chế ra “Thanh linh đan”, sẽ phát sinh biến hóa gì, thì ai cũng không thể đoán trước được.

Trong “Duy Trân Tổ sư văn tập” cũng nói rõ ràng là “hơn một tháng”.

- Một tháng?

Tiêu Phàm trầm ngâm một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thanh Loan.

- Tiền bối, ta mượn tạm một gian phòng thanh tịnh dùng một chút.

- Được.

Lần này, Lâm Thanh Loan thật ra rất sảng khoái, cũng không hỏi Tiêu Phàm mượn mật thất dùng để làm gì.

Tiêu Phàm đứng lên, đi đến trước giường Tân Lâm, chậm rãi ngồi ở bên giường, khẽ vuốt hai má trắng như tuyết của cô, vẻ mặt đầy yêu thương. Lập tức trong tay một ánh sáng lạnh chợt lóe lên, một thanh Phi Đao lá liễu sáng như tuyết thoáng hiện ra, khẽ xoẹt một cái ở trên ngón giữa Tân Lâm, rồi thu trở về cực kỳ nhanh.

Hai hàng lông mày của Lâm Thanh Loan hơi nhướng lên, tuy nhiên vẫn không mở miệng hỏi.

Bản thân Tiêu Phàm là chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn, làm như vậy khẳng định tự có thâm ý.

Ngay sau đó Lâm Thanh Loan đi đến cửa bảo Lạc Nguyệt dẫn Tiêu Phàm đến mật thất. Trong Thất Diệu Cung có rất nhiều nơi yên tĩnh để tu luyện nội công.

Lạc Nguyệt khom người lĩnh mệnh, rất nhanh đã đưa Tiêu Phàm đến một gian phòng nhỏ yên tĩnh.

- Lạc cô nương, ta ở chỗ này làm một số việc liên quan đến hiện tượng thiên văn, nhờ Lạc cô nương giúp ta ngăn những người khác lại gần. Nếu chẳng may làm tổn thương người khác, sẽ không tốt.

Tiêu Phàm rất chân thành nói với Lạc Nguyệt.

Lạc Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức gật gật đầu, nói:

- Vâng, Tiêu chân nhân cứ việc yên tâm, sẽ không có ai tới quấy rầy. Tuy nhiên Tiêu chân nhân cũng phải chú ý, nơi này là tổng đàn trên mặt đất, Tiêu chân nhân thực hiện, dẫn động hiện tượng thiên văn không nên quá dữ dội, hơn nữa không thể khiến người bị thương.

- Việc này chắc chắn sẽ không xảy ra, Lạc cô nương yên tâm đi.

- Vậy là tốt rồi.

Dặn dò Lạc Nguyệt xong, Tiêu Phàm tiện tay đóng cửa phòng.

Gian phòng mật thất này bố trí rất đơn giản, không có bất kỳ đồ trang trí và dụng cụ gia đình dư thừa, tất cả những vật đó đều không khiến bất kỳ ai chú ý. Trong khi ngồi thiền, tu luyện nội tức, tối kỵ nhất là tâm trạng bị quấy nhiễu.

Vừa vặn phù hợp yêu cầu của Tiêu Phàm.

Lập tức Tiêu Phàm khoanh chân ngồi xuống ở trên tấm phản cứng, lấy “Càn Khôn Đỉnh” ra, nhẹ nhàng để ở trước người. Trong tay hàn quang chợt lóe, Phi Đao lá liễu lại hiện lên, treo ở phía trên “Càn Khôn Đỉnh”. Nội lực khẽ thúc ép, một viên huyết châu đỏ sẫm lập tức rơi xuống. Tiêu Phàm lại duỗi ngón giữa tay trái ra khẽ kẹp Phi Đao lá liễu ở trên đầu ngón tay, một giọt máu tươi cũng nhỏ vào trong “Càn Khôn Đỉnh”.

Quy trình này tương tự với “Huyết tướng thuật”.

Tuy nhiên lần này, Tiêu Phàm không phải muốn thôi diễn huyết tương cho Tân Lâm, mà là muốn dùng “Càn Khôn Đỉnh” để bói toán.

430-boi-toan/1162140.html

430-boi-toan/1162140.html

520

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.