Chương 434
Mộ binh khẩn cấp (1)
Tiếng gió rít.
Lão bà bà đã ngoài năm mươi tuổi, mặc dù đã gần đất xa trời, ngay cả đứng cũng không vững, lại là phụ nữ, ai mà biết được một khi ra tay lại vô cùng dũng mãnh như vậy. Chiêu vừa rồi vốn là muốn giết người, không có nửa phần động tác võ thuật đẹp.
Lần trước, Tiêu Phàm bất ngờ dùng công phu “Sư hống công” khiến đám người Hoa bà bà nhất thời trở tay không kịp, nên không đánh mà bại. Hoa bà bà thừa nhận nếu đọ sức nội lực đơn thuần, ai trong số bọn họ đều không phải là đối thủ của Tiêu Phàm. Nhưng cùng một chiêu thức, Tiêu Phàm không thể lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy chứ? Vậy cũng rất bôi nhọ thân phận chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn của hắn rồi.
Đường đường chưởng giáo Vô Cực Môn hết lần này đến lần khác dùng lại một chiêu như vậy, chỉ biết dùng cổ họng rống lên, thì thật mất mặt.
Lần này, nói cái gì đều phải ép hắn ra tay, thật sự phải nghiêm túc đọ sức một phen. Cho dù vẫn đánh không lại, ít nhất cũng phải thăm dò được nội tình của hắn.
Ai ngờ Hoa bà bà vẫn là tính sai, động tác mới được một nửa, trúc trượng vẫn còn ở giữa không trung, thấy hoa mắt, dĩ nhiên bóng dáng của Tiêu Phàm cũng biến mất.
Hoa bà bà ngạc nhiên, vội vàng hít sâu một hơi, cứng rắn thu trúc trượng về, một lực mạnh mẽ phản kích lại. Trong lúc nhất thời, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, rất khó chịu.
Dựa theo nguyên lý vật lý học, bà toàn lực tấn công Tiêu Phàm với rất nhiều khí lực, hiện tại thu hồi lại, lực phản kích liền vô cùng lớn.
Thiếu chút nữa thì tự mình tlàm đả thương mình.
- Đứng lại!
- Quay về!
- Ơ kìa...
Ngay sau đó chính là một chuỗi tiếng thết to và tiếng binh khí va chạm với nhau.
Mọi người đều nhìn Tiêu Phàm đi về phía mình, vừa ra nửa chiêu liền không thấy tăm hơi bóng dáng của Tiêu Phàm đâu. Dù sao không phải ai cũng có nội lực thâm hậu giống như Hoa bà bà, có thể đang ra lực giữa chừng rồi liền thu hồi lại. Ngay sau một trận “binh binh pằng pằng” vang loạn lên, người một nhà phát sinh giao đấu với nhau, hiện trường trở nên hỏng bét.
Tiêu Phàm đã đi đến phía sau đoàn người, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi đến cửa lớn. Từ đầu đến cuối hắn đều bình tĩnh như vậy, dường như vừa rồi thân thủ xuất quỷ nhập thần kia căn bản không phải là hắn, mà chỉ như một ảo ảnh trêu trọc mọi người.
Mắt thấy Tiêu Phàm thản nhiên đi ra cửa chính, đám người Hoa bà bà nhìn đến giận líu lưỡi, sau một lúc lâu vẫn không hết thẫn thờ.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, thì đám người đó thật sự không thể tin trên đời này vẫn còn có người có thân thủ thần kỳ như vậy. Dù vẫn đi về phía họ, nhưng lại đánh không trúng hắn.
Lại chớp mắt một cái, Tiêu Phàm ở cửa lớn rẽ đi, sau đó liền không nhìn thấy bóng dáng.
Hoa bà bà không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng nói:
- Vì sao Cung chủ không giáo huấn hắn một chút?
Các cô dĩ nhiên không giữ được Tiêu Phàm, nhưng Cung chủ Thanh Loan lại khác.
Cung chủ Thất Diệu Cung và đệ tử ở dưới có sự chênh lệch rõ ràng. Mặc dù không phải tất cả các vị Cung chủ đều có tố âm chi thể, nhưng không ai không phải là người thiên phú kiệt xuất kỳ tài.
Nếu cung chủ Thanh Loan tự mình ra tay, thì Tiêu Phàm còn có thể đi được dễ dàng như vậy không?
Coi toàn bộ Thất Diệu Cung không là cái gì, quả thực khinh người quá đáng.
Cung chủ Thanh Loan khẽ thở dài chậm rãi nói:
- Sư tỷ, tỷ còn nhớ rõ Chỉ Thủy chân nhân năm đó không?
Hoa bà bà biến sắc, “hừ” một tiếng thật mạnh.
Tổ sư Chỉ Thủy là “ác mộng” đối với các thế hệ đệ tử của Thất Diệu Cung, giống như một núi lớn cao vạn trượng, nằm vắt ngang trước mặt cả đoàn người, xuyên thẳng tới tận trời, cả đời này có nằm mơ cũng khó vượt qua.
Vừa nhắc tới tổ sư Chỉ Thủy, thì ngay cả sự cương quyết không chịu thuần phục trong mắt Hoa bà bà cũng hiện lên một chút vẻ sợ hãi.
Năm đó, tổ sư Chỉ Thủy cũng giống như Tiêu Phàm, cứng rắn xông vào tổng đàn Thất Diệu Cung, khiến cho cả đám người không còn một chút mặt mũi. Nhưng trên thực tế, Thất Diệu Cung trong tay tổ sư Chỉ Thủy lại không luận tới nửa chút tiện nghi. Bị bất đắc dĩ, đem Thánh nữ trong phái – người sẽ kế thừa vị trí Cung chủ “đưa” đi làm “vệ sĩ kiêm nha hoàn bên mình” cho đồ đệ người ta. Cho rằng mọi người nghĩ đến đều có thể bình tĩnh hoà nhã được sao?
May mắn là tổ sư Chỉ Thủy ngay sau đó lại truyền vị trí chưởng giáo cho Tiêu Phàm, khiến trong lòng mọi người Thất Diệu Cung bớt đi ác khí, hoặc nhiều hoặc ít bình ổn thêm vài phần.
Địa vị thân phận chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn được tôn sùng biết bao?
Tân Lâm đi theo hắn cũng không coi là bị bôi nhọ rồi.
- Tiêu Phàm tuy rằng tuổi trẻ, sớm được Chỉ Thủy chân nhân chân truyền, tôi chưa trực tiếp cùng hắn giao đấu. Nhưng cũng có thể cảm thấy được, tu vi của người thanh niên này không dưới Chỉ Thủy chân nhân... Các ngươi không giữ được hắn, cũng không mất mặt.
Nói tới đây, Lâm Thanh Loan hơi dừng một chút, từ từ nói:
- Không cần nói đến các ngươi, trên thế giới này người có thể giữ được hắn, thật đúng là rất ít... Lần này, có thể luyện ra “Thanh linh đan” hay không, xem hắn có thể bình yên vô sự được hay không. Tình huống lúc này, mỗi giờ mỗi phút của hắn, mỗi một phần thể lực, đều là bảo vật quý giá, quyết không thể tùy tiện lãng phí.
- Chỉ dựa vào một mình hắn sao?
Sắc mặt của Hoa bà bà càng trở nên khó coi, nhíu mi hỏi.
Hiển nhiên, Hoa bà bà biết Lâm Thanh Loan “chỉ bảo” Tiêu Phàm một nhiệm vụ gì đó. Ghi chép trong “Duy Trân tổ sư văn tập”, chắc hẳn Hoa bà bà cũng đã học qua.
- Đây chính là quốc sư của Hàng Đầu Thuật!
- Hay là, báo tin cho Tiểu Yến bọn họ, trợ giúp cho hắn?
Sự an nguy của Tân Lâm thậm chí liên quan đến toàn bộ tương lai của Thất Diệu Cung, Hoa bà bà cũng không khỏi việc cố đè bất mãn trong lòng mình với Tiêu Phàm xuống, trịnh trọng đưa kiến nghị với Lâm Thanh Loan.
Cái gọi là “Tiểu Yến bọn họ chính là đệ tử ở nước ngoài mà Lâm Thanh Loan đã đề cập.
Lâm Thanh Loan lại là khẽ cười khổ một tiếng, nói:
- Sư tỷ, vô dụng thôi. Tiểu Yến tìm hiểu một chút tin tức bên ngoài còn có thể được, chứ muốn giúp đỡ Tiêu Phàm thì cơ bản không có khả năng.
Tiêu Phàm là loại người như thế nào?
Đại Quốc Sư Ma Cưu lại là loại người thế nào?
Chuyện đấu đá giữa các cao thủ cấp tuyệt đỉnh này, thì Tiểu Yến bọn họ sao có thể nhúng tay vào được?
Không cẩn thận, thì chính là đại họa tan xương nát thịt.
- Hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng hắn thôi, đánh cuộc một phen. Người thanh niên kia đối với nữ nhi nhà chúng ta, hình như là thật lòng.
Thành phố Nam Phương, tỉnh lị Tỉnh Lĩnh Nam.
Quán cà phê khách sạn Kim Dương.
Tiêu Phàm ngồi đơn độc một mình một góc, trên cái bàn tròn làm bằng gỗ Hồ Đào trước mặt, đặt một cốc nước chè xanh tỏa nhiệt lượn lờ. Tiêu chưởng giáo rất nghiêm túc lật xem một quyển sách viết bằng tiếng Anh.
Đây là tạp chí “Địa lý quốc gia – Lữ hành gia” do hội địa lý học nước Mĩ xuất bản. Quyển tạp chí này giới thiệu về tình hình địa lý sáu đảo tiếp giáp Đan Mạn và một số tình hình phong tục tập quán của thổ dân địa phương.
Thổ dân trên quần đảo Nam Dương có nhiều chủng tộc, thần bí cấm kỵđoán chừng là nhiều nhất thế giới, thổ dân Châu Phi cổ xưa cũng khó thể sánh bằng. Chỉ vì quần đảo Nam Dương bị đại dương vây quanh, có rất ít nhà lữ hành và nhà thám hiểm thâm nhập vào trung tâm của bộ lạc bản địa, do đó danh tiếng của nó không nổi.
Sau khi rời khỏi núi Lão Quân, Tiêu Phàm liền ngựa không dừng vó đi về phía nam.
Cho tới bây giờ, hắn đối với tình thế sắp phải đối mặt, căn bản chưa có nhận thức. Đại Quốc Sư Ma Cưu và trang viên của ông ta, lúc này trong đầu Tiêu chưởng giáo, vẫn chỉ là hai ký hiệu, không có chút nhận biết trực quan nào. Đại Quốc Sư Ma Cưu rốt cuộc là người như thế nào, thuộc chủng tộc nào, trang viên của ông ta thuộc giáp đảo nào, Tiêu Phàm hoàn toàn không biết gì cả.
Bản thân Đại Quốc Sư Ma Cưu ở trong hoàng cung, hay ở tại trang viên thì Tiêu Phàm hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là căn cứ theo phỏng đoán theo lẽ thường, thì Ma Cưu được hoàng thất nước Đan Mạn phong là Đại Quốc Sư, là thủ hộ của hoàng thất và hoàng cung. Như vậy phải ở lại trong hoàng cung mới đúng.
Tiêu Phàm dừng lại ở thành phố Nam Phương, là để chờ Cơ Khinh Sa.
Quẻ tượng cho biết hành trình đi Nam Dương lần này rõ ràng có liên quan đến Cơ Khinh Sa. Tuy rằng tạm thời Tiêu Phàm không biết nguyên nhân, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Cơ Khinh Sa, tỏ rõ hi vọng gặp mặt Cơ Khinh Sa ở thành phố Nam Phương.
Dưới tình huống bình thường, thì Tiêu Phàm sẽ không vô lễ như vậy. Nếu “muốn cầu cạnh” Cơ Khinh Sa, đương nhiên Tiêu Phàm sẽ chạy tới thủ đô hoặc đến tận cửa gặp Cơ Khinh Sa, chứ sẽ không có chuyện để cho người ta ngàn dặm xa xôi đuổi tới thành phố Nam Phương gặp mình.
Nhưng mà tình huống đặc biệt trước mắt, Tân Lâm chỉ có thể chờ hắn một tháng, Tiêu Phàm không có nhiều thời gian để trì hoãn, chỉ có thể khiến Cơ Khinh Sa “Ủy khuất” một hồi.
Cũng may Cơ Khinh Sa khéo hiểu lòng người, không chút do dự liền gật đầu nhận lời, lập tức lên đường đến thành phố Nam Phương, một câu cũng không hỏi nhiều.
Tiêu Phàm mộ binh khẩn cấp, tất nhiên có chuyện thật sự khẩn cấp.
432-mo-binh-khan-cap-1/1162142.html
432-mo-binh-khan-cap-1/1162142.html
502
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
