Chương 431
Đại Quốc Sư Ma Cưu
Phần lớn quyển ghi chép này của Tổ sư Duy Trân là tự ông biên soạn, bảo mệnh phù được ghi lại ở bên trong sách.
Đối với quyển ghi chép này, Tiêu Phàm xem vô cùng chăm chú, hai hàng lông mày bắt đầu dương lên, khuôn mặt hắn sáng lên.
Hóa ra Bảo mệnh phù chính là do Tổ sư Duy Trân nghĩ ra, như thế rất phù hợp với thân phận Đại tướng sư. Vô Cực Môn cũng được truyền thừa không ít phương pháp chế luyện Phù Lục.
Khi Tiêu Phàm đến Đông Đảo liền để lại Uyển Thiên Thiên mấy tấm Phù Lục để thay hắn tiếp tục trừ bỏ sát khí âm ra khỏi cơ thể của cô.
Tổ sư Duy Trân tự tay ghi lại chỉ là phương pháp chế luyện Bảo mệnh phù, làm cho Tiêu Phàm có cảm giác mới mẻ. Nhưng điều khiến Tiêu Phàm thực sự chú ý là người biên tập quyển tài liệu này có thêm một câu chuyện ở phụ lục.
Nhìn theo mặt chữ, quyển này do đệ tử hậu bối Thất Diệu Cung biên soạn, chắc hẳn là nhân sĩ thời Tống Sơ, cách những năm cuối thời Ngũ Đại, thời điểm Lý Cốc sống cũng không xa, vì vậy có khả năng Lý Cốc biên soạn thành sách để lưu truyền đời sau.
Câu chuyện thêm vào phần phụ lục này, tình hình miêu tả tương tự với tình hình của Tân Lâm bây giờ. Một vị nữ đệ tử của Thất Diệu Cung có tố âm chi thể, tu luyện võ công từ nhỏ. Vào thời điểm võ công chưa luyện thành, lại có quan hệ nam nữ với đàn ông, sau đó lập tức chịu trọng thương, sau khi uống Bảo mệnh phù, tuy rằng bảo vệ được tính mạng, nhưng lại trở thành “Người thực vật”.
- Trong vòng một tháng, lấy “Thanh linh đan” uống là khỏi bệnh...
Nghe vậy, Tiêu Phàm mừng rỡ, lập tức ngẩng đầu nói:
- Tiền bối, “Thanh linh đan” này...
- Không dễ dàng như vậy!
Không đợi Tiêu Phàm nói hết lời, một câu của Lâm Thanh Loan liền chặn hắn lại.
- Cho dù khó thế nào, tôi đều sẽ nghĩ biện pháp. Xin tiền bối chỉ cho.
Tiêu Phàm kiên định nói.
- Cách luyện chế phương thuốc “Thanh linh đan” có ghi ở phía sau sách đó, ngươi tự mình xem đi.
- Vâng.
Tiêu Phàm đáp một tiếng rồi lại vội vàng chuyên chú xem quyển sách nhỏ.
Quả nhiên ở sau phụ lục có ghi cách điều chế “Thanh linh đan”, Tiêu Phàm càng xem càng kinh hãi. Trong sách ghi lại các vị thuốc trong quá trình điều chế không quá nhiều, chỉ có ba mươi hai vị, nhưng trong đó hơn mười vị đều là thứ hi hữu hiếm thấy. Dựa vào kiến thức uyên bác cùng với trình độ y thuật cực cao của Tiêu Phàm, mấy vị thuốc cũng mới chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy qua nó thực sự thế nào. Hơn nữa mấy vị thuốc có vẻ như cũng sớm tuyệt tích, thậm chí có vị thuốc “cổ” tuyệt tích mấy trăm năm.
Muốn gom góp đủ các vị thuốc trong ghi chép phương pháp bào chế thuốc này cực kỳ khó khăn, không kém so với “Càn Khôn Đại Hoàn đan”.
Mà lần trước Tiêu Phàm luyện chế “Càn Khôn Đại Hoàn đan” chủ yếu dựa vào thần dược được tích lũy qua nhiều thế hệ tổ sư Vô Cực Môn, dược liệu Tiêu Phàm tự tay thu tập được chưa đến một phần ba. Đây là Tiêu Phàm cũng đã bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị từ hơn mười năm trước đó.
Nếu lần trước không luyện chế “Càn Khôn Đại Hoàn đan”, hầu hết các loại thảo mộc trên công thức này có thể gom đủ.
Suy nghĩ thật lâu sau, Tiêu Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn phía Lâm Thanh Loan trầm giọng nói:
- Tiền bối, không nói các loại thảo mộc khác, ba loại “Linh ngọc”, “Thất Thái” và “Xích Viêm Thảo” đã sớm tuyệt tích rồi. Nhất là “Xích Viêm Thảo”, căn cứ vào sách cổ ghi lại, sinh trưởng ở vùng cực âm của quốc gia cực nhiệt, nước ta từ xưa tới nay cũng chưa có bản ghi chép nào về “Xích Viêm Thảo”. Trên quyển này có ghi rõ ràng hơn, “Xích Viêm Thảo” là cống nạp của nước Đan Mạn cho Hoàng đế. Hiện tại e rằng rất khó tìm được...
Lâm Thanh Loan lạnh lùng nói:
- Ta gọi ngươi đến đây, không phải nghe ngươi kể khổ. “Xích Viêm Thảo” là thuốc chủ yếu luyện chế “Thanh linh đan”, không có “Xích Viêm Thảo” sẽ không có “Thanh linh đan”, dược liệu khác còn có thể tìm vật thay thế, “Xích Viêm Thảo” tuyệt đối không thể thay thế.
“Xích Viêm Thảo” sinh trưởng ở vùng cực âm của quốc gia cực nhiệt, đồng thời hấp thu tinh hoa trời đất, hòa hợp âm dương, là kỳ vật của trời đất khó gặp, lấy “Xích Viêm Thảo” làm thuốc chính, mới có thể luyện chế ra “Thanh linh đan”. Tuy lời nói của Lâm Thanh Loan lạnh băng, nhưng trong đầu cũng thầm giật mình bởi tưởng rằng hiện nay thế gian chỉ có bà ta mới biết loại thảo dược “Xích Viêm Thảo” này, không nghĩ tới Tiêu Phàm một lời liền lý giải được sự ảo diệu của “Xích Viêm Thảo”.
Người này tuổi còn trẻ, nhưng thực uyên bác.
Vị trí đứng đầu Vô Cực Môn nhiều năm không phải may mắn mà có.
Đối với “châm chọc” của Lâm Thanh Loan, Tiêu Phàm không thèm để ý chút nào. Nhưng thấy được một tia hy vọng trong lời nói của vị Thanh Loan cung chủ này, nhanh chóng hỏi:
- Tiền bối, ngươi nói là, “Xích Viêm Thảo” vẫn còn có thể tìm được?
- Tất nhiên.
Tinh thần Tiêu Phàm lập tức trở nên chấn động.
- Hừ, ngươi cũng không nên vui mừng quá sớm. Mặc dù “Xích Viêm Thảo” không tuyệt tích, nhưng cũng không dễ dàng tìm kiếm được, ta sợ ngươi không đủ can đảm.
Tiêu Phàm liền khẽ cười, nói:
- Tiền bối, người không cần dùng phép khích tướng, chỉ cần có thể cứu người, bất kể là núi đao biển lửa hay xông vào hang hùm miệng cọp thì tôi vẫn xông vào.
- Vậy sao? Đừng nên nói trước như vậy!
Lâm Thanh Loan vẫn lạnh lùng nói với giọng điệu rõ ràng không tin.
Theo “Duy Trân Tổ sư văn tập” ghi lại, ban đầu môn phái của Thất Diệu Cung thật ra là tôn sùng nam giới, tổ sư đa số là nam. Đối với lý do tại sao sau đó phát triển thành môn phái “Nữ tôn” không thể hiểu hết, nhưng có lẽ sự kiện vô cùng hệ trọng xảy ra đã gây ra một sự thay đổi lớn như vậy.
“Không tin đàn ông” gần như thành “nhận thức chung” của các nhân vật quan trọng trong Thất Diệu Cung, cho dù giữa Tân Lâm và Tiêu Phàm cũng đã trải qua một quá trình “lâu dài”. Từ đề phòng đến mở rộng tấm lòng
Hiện giờ Tiêu Phàm nói được “tình thâm ý trọng” như vậy, nhưng Lâm Thanh Loan chỉ là “nói vậy thôi”.
Tiêu Phàm cũng không biện bạch mà chỉ nói là:
- Xin tiền bối chỉ rõ!
- Được, ta cũng không muốn ngươi phải đi lên núi đao xuống biển lửa, cũng không cần ngươi đi xông vào hang hùm miệng cọp. Ngươi đi nước Đan Mạn một chuyến, đến trang viên Đại Quốc Sư Ma Cưu hái “'Xích Viêm Thảo” về. Ngươi dám đi không?
Lâm Thanh Loan chậm rãi nói, nhìn thẳng cặp mắt của Tiêu Phàm, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt vốn lãnh đạm lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Dù là Tiêu Phàm trước sau như một vẫn điềm tĩnh tự nhiên, nghe vậy sắc mặt cũng hơi đổi.
- Đại Quốc SưMa Cưu!
Mặc dù Tiêu Phàm là người nước Hoa cũng đã được nghe uy danh hiển hách của vị Đại Quốc Sư này.
Ma Cưu là đại danh của Đại Hàng Đầu Sư nước Đan Mạn, nhiều năm trước kia, đã được nguyên thủ quốc gia cao nhất nước Đan Mạn trao tặng danh hiệu vinh dự “Đại Quốc Sư” và có một thời gian dài ở trong hoàng cung Sudan, đảm nhiệm vị trí người giám hộ cao nhất trong hoàng cung Sudan. Nói như vậy, chỉ có Hàng Đầu Thuật Sư đệ nhất của Đế Quốc được xưng Đại Hàng Đầu Sư, mới có tư cách được vinh hạnh đặc biệt như vậy.
Nước Đan Mạn thuộc quần đảo Nam Dương, là quốc gia đa dân tộc đa tôn giáo. Ở thủ đô Đan Mạn, bất kể là Đạo Hồi, Phật giáo, Đạo giáo hay là Ấn Độ giáo đều có tín đồ. Đương nhiên, con chiên theo Đạo Hồi nhiều nhất. Nhưng mà, từ xưa đến nay, nghề nghiệp thần bí nhất trong dân gian Đan Mạn, cũng được người tôn kính nhất, lại chỉ có một loại - Hàng Đầu Sư!
Cái gọi là Hàng Đầu Thuật vẫn luôn được truyền đi vô cùng kì diệu, có liên quan về chân tướng, có rất nhiều truyền thuyết, nhưng hiện tại được đại đa số người dân tin, vẫn là nói Hàng Đầu Thuật có nguồn gốc từ cổ thuật Miêu Cương Châu Á, sau khi lưu truyền đến khu vực Đông Nam Á, kết hợp với Vu Thuật đang lưu hành tại địa phương, liên tục phát triển, sau đó trở Hàng Đầu Thuật.
Hàng Đầu Thuật danh mục đa dạng, thủ pháp cao minh. Có sự phân biệt giữa thiện và ác trong tâm tính con người. Ví dụ, Tiêu Phàm và Giang Đạo Minh đều là truyền nhân của Vô Cực Môn, thuật pháp cao thâm giống nhau, võ nghệ cao cường, nhưng tổ sư Chỉ Thủy từ đầu đến cuối lại không chịu đem vị trí Chưởng giáo truyền cho Giang Đạo Minh, là do sát nghiệt của Giang Đạo Minh quá nặng không hợp với môn quy giáo lý “Làm việc thiện tích đức” của Vô Cực Môn.
Bởi vì quá trình luyện tập Hàng Đầu Thuật vô cùng thần bí, người thường không thể hiểu hết. Trong nhiều năm gần đây lại càng truyền thần, hơn nữa Hàng Đầu Thuật tự thành hệ thống, khép kín với nguyên lý khoa học hiện đại, cộng với một phần bộ phận Hàng Đầu Sư có ý đồ xấu muốn tư lợi cá nhân hại người. Vì vậy Hàng Đầu Thuật ở vùng Nam Dương, bình thường trong suy nghĩ của dân chúng đều bí ẩn và đáng sợ.
Trong thực tế, cũng là vô cùng bí ẩnkhủng khiếp.
Giống như võ thuật Trung Thổ, Hàng Đầu Thuật cũng chia làm rất nhiều phái. Hàng Đầu Sư giữa các phái khác nhau thường xuyên thi đấu tranh tài với nhau, phân chia thắng bại. Vì vậy Đại Hàng Đầu Sư nước Đan Mạn đều là “Đánh tới”, kinh nghiệm chiến đấu thực tế cực kỳ phong phú. Đấu pháp giữa các Hàng Đầu Sư, mức độ nguy hiểm cực cao, bị thua thường sẽ mất mạng, tan thành tro bụi. Bởi vậy danh tiếng Hàng Đầu Sư thực sự có được là do tranh đấu giữa các cao thủ.
429-dai-quoc-su-ma-cuu/1162139.html
429-dai-quoc-su-ma-cuu/1162139.html
539
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
