Chương 422
Huyết mạch căn nguyên
Diệp Cô Vũ đương nhiên biết, Tân Lâm rất quan trọng đối với Tiêu Phàm.
Chỉ có điều Tân Lâm cũng không phải người bình thường. Cao thủ như Diệp Cô Vũ, cũng chỉ có thể áp dụng phương pháp đánh lén mới đánh thắng được.
Bóng người chợt lóe, Văn Thiên chạy trở về, vẻ mặt xanh xao, không rên một tiếng mà đi tới, cũng giơ tay đặt lên mạch cổ tay của Tân Lâm, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, trầm giọng nói:
- Sư đệ...
- Nhị sư huynh, lúc trước huynh đoán mệnh cho cô ấy, đã nói tướng cô ấy là đoản mệnh chết non sao?
Không đợi Văn Thiên nói xong, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi, thanh âm khan khàn, vô cùng bi thương.
Văn Thiên không khỏi sửng sốt, trầm ngâm không biết trả lời thế nào.
Tiêu Phàm ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng ông ta, mắt không hề chớp.
Trầm ngâm thật lâu sau, Văn Thiên mới chậm rãi nói:
- Sư đệ, Tân cô nương lúc trước cũng không phải tướng đoản mệnh chết non, Thất Diệu Cung Thiếu chủ, phúc trạch lâu dài. Nhưng, từ sau khi đệ Nghịch Thiên Cải Mệnh cho lệnh tổ, tất cả đã không thể kiểm soát được nữa rồi. Đệ cũng nên biết, tướng mệnh đều sẽ thay đổi.
Mặc dù nói, tình huống bình thường sẽ không khiến cho tướng mệnh thay đổi lớn, nhưng Nghịch Thiên Cải Mệnh hiển nhiên là ngoại lệ.
- Nghịch Thiên Cải Mệnh, người ứng kiếp nên là đệ mới đúng!
- Sư đệ chớ quên, trên người Tân cô nương có cấm chế đồng mệnh. Tướng mệnh của đệ thay đổi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Tân cô nương.
Văn Thiên sắc mặt và giọng điệu đều trở nên vô cùng ngưng trọng.
Tiêu Phàm gật gật đầu, ôm Tân Lâm, đứng lên, đi nhanh về phía căn phòng bí mật.
- Sư đệ, đệ muốn làm gì? Cậu phải hiểu rằng thiên mệnh là không thể làm trái!
- Cho dù thiên mệnh khó trái, lúc này đây, đệ cũng muốn nghịch thiên!
Tiêu Phàm không chút do dự nói, cũng không quay đầu lại, ôm Tân Lâm vào mật thất dưới đất, các cơ quan hoàn toàn đóng cửa, đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài.
Sắc mặt Văn Thiên, lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Ông cụ, anh ấy muốn làm cái gì?
Uyển Thiên Thiên rốt cục không kìm nổi, vội vã hỏi.
Văn Thiên lắc đầu, phun ra một ngụm trọc khí. Vốn trận chiến này đã toàn thắng, tuy không tại chỗ giết chết tên người Hồ ẩn núp trong bóng tối kia, nhưng gã ta cũng đã bị thương nặng không dậy nổi, cho tới nay, vẻ lo lắng trong lòng mọi người rốt cục đã tan biến, tất cả mọi người có thể thả lỏng rồi. Nhưng Tân Lâm bị tai họa bất ngờ, nên ai cũng vui không nổi.
- Ông cụ, Thiếu chủ của chúng ta sẽ như thế nào?
Lục cô cũng ở một bên hỏi, vẻ mặt không ngừng lo âu.
Văn Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, thở dài, vẫn là không nói lời nào.
Phán đoán của y và Linh Vân đại sư khi xem mạch cho Tân Lâm là giống nhau.
Mạch đã ngừng đập!
Nói thẳng ra, Tân Lâm trên thực tế đã chết rồi.
- Ông cụ, ông có thể không biết rằng, Thất Diệu Cung chúng ta qua nhiều thế hệ Thánh nữ, đều có một tấm bùa bảo mệnh. Tấm bùa bảo mệnh này, được cung phụng ở tổng đàn đấy... Mặc dù bị thương nặng thế nào đi nữa, chỉ cần có thể kịp thời đến tổng đàn, ăn bùa bảo mệnh vào, có thể cứu mạng được...
Lục cô vội vàng nói.
- Bảo mệnh phù?
Lông mày tuyết trắng của Văn nhị thái gia dương lên, nói.
- Đúng đấy. Bảo mệnh phù nhất định phải cung phụng ở tổng đàn, ngày đêm dâng hương, xin tổ tông phù hộ. Nếu mang theo tùy thân, thời gian dài, sẽ mất đi tác dụng.
Văn Thiên liền hỏi:
- Từ nơi này đến tổng đàn Thất Diệu Cung các ngươi, nhanh nhất mất bao lâu?
Lục cô và một nữ tử Thất Diệu Cung bên người liếc nhau, nói:
- Bây giờ lập tức khởi hành, thông báo với bên kia trực tiếp đón ở sân bay, ngựa không dừng vó, khoảng năm sáu giờ chắc là tới nơi.
- Năm sáu giờ?
Văn Thiên không khỏi cười khổ.
Tân Lâm sức sống đã hết, không cần nói đến năm sáu giờ, cho dù kiên trì năm sáu phút, đều là hy vọng xa vời.
Thấy Văn Thiên cười khổ lắc đầu, đám người Lục cô cũng trầm xuống một chút, Lục cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn răng hỏi:
- Ông cụ, thật sự không có biện pháp nào khác sao?
- Có!
Thật bất ngờ, Văn Thiên lại trả lời một câu như vậy, hơn nữa giọng điệu vô cùng chắc chắc.
- Á? Đó là biện pháp gì?
Mấy người đều vội vàng kêu lên, vẻ mặt vẻ mừng rỡ.
Văn Thiên lại không nói gì nữa, ánh mắt hướng về căn phòng bí mật bên kia nhìn lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng lo âu.
Trong mọi người ở đây, chỉ có ông ta mới biết cái gọi là “biện pháp” này. Muốn thật sự có hiệu lực, Tiêu Phàm phải trải qua nhiều mạo hiểm. Chỉ có điều tình hình này, nói cho đoàn người này biết được cũng là uổng công, không nói thì hơn.
Văn nhị thái gia cũng không phải là người lắm mồm.
Hiện tại cũng chỉ có thể mong đợi nhiều thế hệ tổ sư anh linh hiển thánh, phù hộ Vô Cực Môn bền vững lâu dài thôi.
Ở giữa mật thất Chỉ Thủy Quan, có ba cái bồ xếp thành hình tam giác, “Càn Khôn Đỉnh”, mùi thuốc bốc lên thản nhiên. Là bảo vật của Vô Cực Môn, “Càn Khôn Đỉnh” truyền vào tay Tiêu Phàm, đa số thời gian đều là chế thuốc, rất ít khi dùng làm đấu pháp.
Như Văn nhị thái gia đã nói. Tiêu Phàm có tâm nhân hậu, toàn thân đoan chính, cũng không phải loại “Phần tử hiếu chiến”.
Tiêu Phàm ôm Tân Lâm đi vào phía trước pho tượng “Vô cực thiên tôn”, hai đầu gối quỳ xuống, khấu đầu thật sâu, miệng thì thào cầu nguyện:
- Đệ tử Tiêu Phàm, nguyện lấy chân nguyên của mình, căn nguyên huyết mạch đổi lấy sự sống một ngày một đêm của đệ tử Thất Diệu Cung Tân Lâm, kính mong các vị tổ sư anh linh phù hộ, thành toàn tâm ý của đệ tử... Đệ tử cúi đầu cầu xin các thế hệ tổ sư.
Nói xong, Tiêu Phàm ôm chặt thân thể mềm mại của Tân Lâm, đem cô chắp tay trước ngực, lại cúi bái.
Ba quỳ chín khấu, hoàn thành nghi lễ, Tiêu Phàm ôm Tân Lâm đứng lên, chậm rãi đi vào “Tam Tài trận”, khoanh chân ngồi xuống, để Tân Lâm dựa vào vai mình, tay trái ôm nhẹ eo nhỏ của Tân Lâm, tay phải nắn khẩu quyết, miệng lẩm bẩm.
Hàn quang chợt lóe, máu tươi từ bên trong cổ tay phải của Tiêu Phàm phun ra.
Tiêu Phàm nội lực vừa bức ra, huyết châu đỏ sẫm liên tiếp xẹt qua ở giữa không trung thành một đường cong, giống như huyết sắc trân châu, nhỏ xuống ở bên trong “Càn Khôn Đỉnh”. Một mùi máu tươi lập tức tràn ngập ở trong căn phòng bí mật.
“Tật!”
Tiêu Phàm lại nắn khẩu quyết, cũng chỉ như kích, một đạo pháp lực hùng hậu vọt tới “Càn Khôn Đỉnh”.
Càn Khôn Đỉnh vốn đã bắt đầu yên lặng trở xuống, lập tức ánh sáng rọi chiếu như bông hoa, hỗn độn thành hình ở đỉnh miệng, ước chừng một thước vuông, không ngừng xoay tròn, mùi máu tươi rất nhanh đã bị mùi thuốc che kín.
Cho dù Tiêu Phàm lúc này vẫn chưa bỏ dược liệu vào trong “Càn Khôn Đỉnh”, nhưng “Càn Khôn Đỉnh” là loại linh vật nào chứ? Kế thừa mấy ngàn năm, không biết luyện qua bao nhiêu dược liệu quý báu, những tinh hoa dược liệu này, cho dù chỉ có một bộ phận cực nhỏ được “Càn Khôn Đỉnh” tự thân hấp thu, giờ phút này phóng ra một tí tẹo, cũng không phải bình thường.
Mùi thuốc càng ngày càng đậm, sắc mặt của Tiêu Phàm lại càng ngày càng tái nhợt, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn rớt xuống, thậm chí thân hình cũng nhẹ nhàng run rẩy lên.
Tình hình của Tân Lâm lúc này đây, so với lần Uyển Thiên Thiên bị thương còn nghiêm trọng hơn nhiều. Uyển Thiên Thiên ít nhất còn có hơi thở, còn có thể mở miệng nói chuyện. Tiêu Phàm chữa thương cho Uyển Thiên Thiên, vẫn chưa dùng “Càn Khôn Đỉnh” nên chân nguyên bản mạng tiêu hao không nhiều lắm. Mà lần này, chân nguyên bản mạng của Tiêu Phàm đang cuồn cuộn chảy ra từ trong cơ thể hắn.
Chân nguyên bản mạng bị xói mòn cực nhanh, dù Tiêu Phàm mạnh đến mấy, rất nhanh cũng ngăn cản không nổi.
Mà mùi thuốc trong “Càn Khôn Đỉnh”, lại chưa đạt tới nồng độ mà Tiêu Phàm hy vọng.
Lấy chân nguyên bản mạng, huyết mạch căn nguyên đổi sức sống một ngày một đêm cho Tân Lâm, vốn chính là Tiêu Phàm làm ngược đạo lý, có thể được như ý nguyện hay không, quyền chủ động cũng không nằm trong tay Tiêu Phàm, mà nằm ở trong tay ông trời.
Nhìn tư thế này, trời xanh dường như cũng không nguyện ý cho Tiêu Phàm cơ hội này.
Tiêu Phàm sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, làn môi đều biến sắc, sắp không chống đỡ nổi, chợt tổ sư trên tường truyền đến một cỗ lực kỳ lạ, mạnh mẽ đem Tiêu Phàm bao vây lại. Cỗ lực lượng này vô hình vô chất, Tiêu Phàm tinh thần đại chấn, chợt đứng thẳng lên, một cỗ pháp lực vô cùng hùng hồn lại vọt tới về phía “Càn Khôn Đỉnh”.
Một canh giờ qua đi, mùi thuốc nồng nặc dưới tầng hầm ngầm, nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dường như trong khoảng khắc đã bị “Càn Khôn Đỉnh” thu trở về.
- Lên!
Tiêu Phàm giơ tay hướng về “Càn Khôn Đỉnh” ra chiêu, một viên đan dược đỏ tươi từ trong lò bắn ra, rơi xuống trong tay Tiêu Phàm.
Viên đan dược kia đỏ sẫm như máu, hình dạng cũng không tròn, mà là hình trứng, chợt nhìn qua như là một giọt máu tươi đọng lại, chỉ có điều màu sắc vô cùng diễm lệ.
- Tân nhi, uống thuốc thôi.
Tiêu Phàm đem viên đan dược kia cẩn thận đút vào trong miệng của Tân Lâm.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, căn bản không cần Tân Lâm nuốt, viên đan dược kia vừa vào miệng liền tan biến.
Tiêu Phàm hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tân Lâm, ngay cả mí mắt cũng không dám nhấp nháy một chút, sợ nháy mắt sẽ bỏ lỡ cái gì đó.
Ước chừng mười lăm phút sau, Tân Lâm bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ trầm trầm yếu ớt, chậm rãi mở hai mắt ra.
- Tân nhi...
- Tiêu Phàm, em... Em muốn về nhà...
- Được, được, anh đưa em về nhà, chúng ta lập tức về nhà...
Tiêu Phàm cúi người xuống, trán chạm vào phía trên trán của Tân Lâm, nước mắt ấm áp, nháy mắt làm ướt khuôn mặt tái nhợt của Tân Lâm.
421-huyet-mach-can-nguyen/1162130.html
421-huyet-mach-can-nguyen/1162130.html
588
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
