TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 421
Gặp nhau không bằng không gặp (2)

Văn Thiên lời lẽ chính nghĩa, tức giận quát lớn.

- Nhị sư huynh, ngươi không có tư cách giáo huấn ta!

Diệp Cô Vũ cũng giận tím mặt, quát to.

- Ta nhìn ngươi bước vào cửa, nhìn ngươi lớn lên hàng ngày, tanh làm sao lại không có tư cách giáo huấn ngươi hả? Ngươi có biết hay không, năm đó ngươi càng ngày càng lún sâu vào ngoại đạo, sư phụ cực kỳ đau lòng? Sư phụ bỏ ra rất nhiều tâm huyết để dạy dỗ ngươi, nhiều hơn so với những tiểu sư đệ khác. Sư phụ vốn đã quyết định phải truyền y bát cho ngươi, nhưng đợi ngươi ba năm, ngươi cũng kiên quyết không chịu quay đầu lại, ngươi đã làm tổn thương sư phụ! Cho đến ngày hôm nay, ngươi còn dám nói là sư phụ có lỗi với ngươiu, không phải ngươi có lỗi với sư phụ sao? Lời nói như vậy, ngươi cũng nói được sao!

Văn Thiên lông mày dựng lên, nổi giận nói.

Diệp Cô Vũ lập tức tỉnh táo lại, lạnh lùng cười, nói:

- Nhị sư huynh, ngươi nói rằng ta tâm tư không tốt, tacũng không cãi lại. Nhưng ngươi hỏi ta, nếu làm chưởng giáo sẽ đem Vô Cực Môn đi theo phương hướng nào. Ta đây cũng hỏi ngươi một câu, một người có mệnh vô tướng, một người kiếp sống khó khăn, tính mạng còn ăn bữa hôm lo bữa mai, có thể đem Vô Cực Môn đi theo phương hướng nào chứ?

- Hừ, có mệnh vô tướng, lời này không tồi. Nhưng cũng phải nhìn xem, người ta là mệnh gì tướng gì. Hơn nữa, tướng mệnh của chưởng giáo sư đệ rốt cuộc như thế nào, lúc trước ngay cả sư phụ cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu. Cho đến ngày nay, thiên cơ che đậy trầm trọng như thế, ngươi lại dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Mệnh Thiên tử từ trước đều là khó khăn nhất đấy. Về phần ứng kiếp, cái ngươi tu chính là khắc khổ, ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ. Chưởng giáo sư đệ sau khi bị thương, thời gian ngắn ngủn mấy tháng, đã tìm lại được khẩu quyết pháp tướng ‘Tu La đạo’ và ‘Ác quỷ đạo’ thất lạc bấy lâu. Mấy thứ này, Vô Cực Môn chúng ta tìm hơn một ngàn năm, hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì cả, hiện giờ chỉ trong thời gian mấy tháng đệ ấy đã tìm về được năm khẩu quyết pháp tướng, điều này chẳng lẽ không phải là ý trời sao? Đủ để chứng minh, Chưởng giáo sư đệ phúc duyên thâm hậu!

Văn Thiên mở miệng một tiếng “Chưởng giáo sư đệ”, Diệp Cô Vũ vừa mới khôi phục một chút bình tĩnh, giờ đây sắc mặt lại trở nên khó coi.

Trong lúc đấu tranh chính phái, Văn nhị thái gia đương nhiên rất nghiêm túc.

- Cho dù gặp xui xẻo, chưởng giáo sư đệ đoản mệnh chết non. Vậy cũng không có gì. Chuyện như vậy, ở trong lịch sử Vô Cực Môn chúng ta cũng không phải chưa từng xảy ra. Chưởng giáo truyền nhân, nhất định phải là người nhân hậu, toàn thân đoan chính, đây mới là điều đáng nói. Cái này nếu duy trì được, thì Vô Cực Môn có thể tiếp tục kế thừa ngàn vạn năm, vĩnh viễn cũng sẽ không bị hủy hoại. Ngũ sư đệ, quyền mưu lừa dối, chỉ có thể đạt được trong nhất thời, không thể duy trì cả một đời. Bản tính ngươi thông minh, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này đều không rõ sao? Quay lại vẫn còn kịp đấy!

Nói tới đây, Văn Thiên giọng điệu trở nên vô cùng khẩn thiết, ánh mắt nhìn Diệp Cô Vũ cũng tràn đầy hi vọng.

- Hừ, Nhị sư huynh, những lời này, ngươi giữ lại mà lừa bọn con nít. Người làm việc lớn từ xưa tới nay liền không nói hai lời. Kẻ thông thái rởm. Con cưng của trời, ai mà không giết người đầy đống, xác chồng như núi? Tống tương công nhân nghĩa như vậy, có thể cảm hóa được người thiên hạ sao? Nếu sư phụ năm đó đã không chịu đem y bát truyền cho ta, tanh sẽ tự lập ra một tân giáo phái, hơn nữa nhất định sẽ hưng thịnh hơn so với Vô Cực Môn. Ta phải chứng minh cho ông ta thấy, chính ông ta đã sai, hay là ta sai.

Diệp Cô Vũ nói xong, đầu ngẩng cao lên, vẻ mặt ngạo nghễ.

Ở trong mắt đám người Bạch Tô Tô, Diệp vương trước mặt và Diệp vương ngày thường, dường như biến thành hai người. Có bao giờ, Diệp vương lại thể hiện một sắc mặt hỉ nộ như bây giờ?

Các cô đương nhiên không biết, đây là bởi vì trước kia không có bất cứ người nào đáng để Diệp vương tức giận. Những người đó ở trong mắt Diệp Cô Vũ, có khác gì con kiến đâu, Diệp Cô Vũ làm sao lại thể hiện sự ưu việt đối với một bầy kiến hôi?

Ở trong suy nghĩ của Diệp Cô Vũ, trong thế giới hiện tại, người có thể cùng gã so bì, thật sự quá ít.

Cũng chỉ có ít ỏi mấy người đồng môn ngày xưa ở Vô Cực Môn mà thôi.

Diệp Cô Vũ bây giờ, đứng ở trước mặt Văn Thiên mới là tướng mạo vốn có của gã.

Văn Thiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Hưng thịnh hơn so với Vô Cực Môn? Quả là nực cười! Chỉ dựa vào những người ngươi mang tới đây đêm nay? Trừ ngươi ra, còn có ai có thể ra tay? Ngươi rời khỏi Trung Nguyên cũng đã hai mươi năm rồi chứ nhỉ? Hai mươi năm qua ngươi chỉ nuôi dưỡng một nhóm người như vậy thôi sao?

Diệp Cô Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Thiên đang ngửa mặt lên trời cười to, lạnh lùng nói:

- Nhị sư huynh, môn hạ của ngươi, ngoại trừ tên Văn Tư Viễn ra, còn có ai có thể ra tay? Thành thật nói với ngươi, sư huynh đệ chúng ta một chọi một, Hoàng Hải Văn gia, một ngày không ra, cũng sẽ bị ta nhổ tận gốc!

Đồng tử Văn Thiên co rút lại, chậm rãi nói:

- Ngũ sư đệ, nếu đơn thuần luận về vũ lực, có lẽ ngươi nói không sai. Qua nhiều năm như vậy, ta cũng không bỏ quá nhiều tâm sức ở phương diện này. Hoàn cảnh quốc gia không cho phép. Nếu tính như vậy, ngươi cho là ngươi sáng tạo ra giáo phái này thì có thể thắng được Vô Cực Môn sao? Ngươi chớ quên, Vô Cực Môn cũng không phải môn phái giang hồ, cái nó kế thừa chính là thuật pháp. Vô Cực Môn mấy ngàn năm kế thừa, hơn vạn đệ tử tâm huyết, một mình ngươi, mấy chục năm có thể vượt qua. Đây không phải nực cười là cái gì? Ta biết rằng ngươi rất có thiên phú, nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ, chúng ta qua nhiều thế hệ tổ sư như vậy đều là một đám ăn hại sao?

- Nhị sư huynh, ta không ở trong này cãi nhau với ngươi, sự thật như thế nào, chúng ta cứ chống mắt mà nhìn. Rồi có một ngày, ngươi sẽ thấy.

- Tạm biệt!

Diệp Cô Vũ hai tay nhún, xoay người bỏ đi.

“Thanh phong tam sử” không nói một lời, gắt gao đuổi theo.

“Vù” một tiếng, Văn Tư Viễn từ trong rừng cây phi thân ra, dừng ở bên người Văn Thiên, hạ giọng nói:

- Sư phụ, để cho bọn họ đi như vậy sao?

Văn Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, nói:

- Giữ chân người khác rất dễ dàng, giữ chân Giang Đạo Minh, quá khó khăn...

- Nhưng...

- Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta đi về trước đã.

Văn Thiên vung tay lên, đã cắt ngang lời Văn Tư Viễn, quả quyết nói.

Không ai hiểu thực lực Giang Đạo Minh hơn ông ta, ở dưới tình huống Tiêu Phàm không tham chiến, nếu giờ phút này tất cả cao thủ Chỉ Thủy Quan đồng thời xuất động, đem Thiên Ưng giáo toàn bộ tiêu diệt, khả năng giữ được Giang Đạo Minh cũng không lớn.

Hơn nữa, Tiêu Phàm là sư đệ của ông, Giang Đạo Minh cũng là sư đệ của ông, người quyết đoán như Văn nhị thái gia, cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Tiêu Phàm ôm thân thể của Tân Lâm vào trong lòng ngực thật chặt, tay phải cầm chặt tay trái của Tân Lâm, tay trái thì chống đỡ tâm thú huyệt ở ngực Tân Lâm, “Hạo Nhiên Chính Khí” liên tục không ngừng được truyền vào trong cơ thể Tân Lâm, nhưng tất cả đều không có phản ứng.

Đám người Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đứng thành một vòng, nhìn không chớp mắt, không khí im lặng, ai cũng không dám hé răng.

Chỉ Thủy Quan to như vậy, gần như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Trong mắt Tiêu Phàm tơ máu hiện ra dày đặc, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn, thân hình nhẹ nhàng run rẩy, khó có thể đứng vững.

Tân Lâm sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ, chỉ có điều ngực không đập phập phồng nữa.

- A Di Đà Phật...

Linh Vân đại sư thấp giọng nói ra một tiếng phật hiệu, chậm rãi đi tới, vươn hai ngón tay, đặt lên mạch trên cổ tay của Tân Lâm, sắc mặt lập tức biến đổi, thật lâu sau, nhẹ nhàng lắc đầu, đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiêu Phàm vừa nãy còn dẫn độ chân khí cho Tân Lâm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thân là đệ nhất cao thủ của Thái Cực Môn, Linh Vân đại sư chẳng những làm thức ăn chay rất ngon, ông cũng là danh y nổi tiếng quốc gia. Nhưng ông đã không thấy mạch đập trên người Tân Lâm nữa. Nếu như là người bệnh khác, Linh Vân đại sư đã có thể trực tiếp tuyên bố tin dữ cho người nhà rồi.

Nhưng nhìn bộ dạng không cam lòng như vậy của Tiêu Phàm, Linh Vân đại sư cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Vừa rồi lúc giao đấu, Linh Vân đại sư đứng phía xa cách mấy chục thước, nhưng cũng có thể cảm giác được lực sát thương của Diệp Cô Vũ là vô cùng mạnh mẽ, Tân Lâm gần như không được che chở mà trọng thương, kinh mạch đều ngừng hoạt động.

Linh Vân đại sư tuy rằng không biết Diệp Cô Vũ là giáo chủ “Thiên Ưng giáo”, là “Vua sát thủ” ở Tây Á, nhưng cũng thừa nhận, chiêu này của Diệp Cô Vũ là kế sách “Rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc)” hữu hiệu nhất.

Có ông ta, Văn Tư Viễn, Tân Lâm, Yến Tây Lâu đều là những cao thủ trấn thủ, Diệp Cô Vũ dù mạnh đến mấy, nếu muốn xông vào cửa, tiến vào mật thất dưới đất của Chỉ Thủy Quan để quấy nhiễu đám người Tiêu Phàm đang thi triển pháp thuật cũng rất khó.

Diệp Cô Vũ không áp dụng cái loại biện pháp ngu nhất kia, cho dù mục tiêu của gã là Tiêu Phàm, còn không bằng gã hướng về phía Tân Lâm trước.

Chỉ cần Tân Lâm bị thương nặng, Tiêu Phàm dù thế nào cũng không thể ngồi yên không quan tâm, đến khi đó “Điên Đảo Tam Tài Tuyệt Sát trận” lập tức bị phá.

420-gap-nhau-khong-bang-khong-gap-2/1162129.html

420-gap-nhau-khong-bang-khong-gap-2/1162129.html

574

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.