Chương 423
Hồ Quang Minh, núi Lão Quân
Một đêm nay đối với rất nhiều nhân vật lớn ở Kinh Sư mà nói, nhất định sẽ mất ngủ.
Thật sự làm cho người ta bị chấn động rồi.
Đêm khuya khoắt, Tiêu lão gia tử đã tự mình từ trong phòng bệnh của bệnh viện tổng hợp gọi điện thoại cho một vị đại lão quân đội. Vị đại lão quân đội này, là quan hệ cấp trên cấp dưới với Tiêu lão gia tử. Gần đây, trung ương đối với cán bộ lãnh cao cấp hồng tuyến càng ngày càng nghiêm, nhưng hồng tuyến quân đội vẫn được nới rộng, vị đại lão quân đội này tuổi đã gần bảy mươi, nhưng vẫn giữ chức vị quan trọng như trước.
Đại lão quân đội trước đó không lâu đã nhận được báo cáo, bệnh tình Tiêu lão gia tử đã nguy kịch, thậm chí theo tin tức từ các chuyên gia chữa bệnh của bệnh viện tổng, nói rằng trên cơ bản ông cụ sẽ không qua nổi trong hai ngày này.
Kết quả là vào nửa đêm, Tiêu lão gia tử lại trực tiếp gọi điện thoại cho gã.
Vị đại lão quân đội này bỗng khiếp sợ.
May mắn thay đó là người thuyết vô thần, bằng không vị đại lão tuổi gần bảy mươi này chỉ sợ phải nghi thần nghi quỷ rồi.
Nhưng bên kia điện thoại truyền đến, quả thật là giọng nói của Tiêu lão, trung khí dư thừa, ngữ điệu to rõ, một chút cũng không giống là bệnh tình nguy kịch, không giống lão già trên tám mươi tuổi sắp cưỡi hạc tây về trời. Mà giống như rất nhiều năm trước, vị Tiêu Đại Tướng Quân dũng mãnh như hổ.
Lắng nghe Tiêu lão gia tử nói ra yêu cầu “Quái dị”, một chút cũng không làm cho người chú ý.
Lời nói của ông cụ rất khách khí, nói là có chút việc phải nhờ vị đại lão quân đội này giúp đỡ, hỏi xem có phải gã có “máy bay thuận phong” hay không, có người cần lập tức đi một thành phố du lịch nào đó ở Hoa Đông.
Sau khi vị lão đại quân đội này xác nhận đây là là do ông cụ tự mình gọi điện thoại tới, lập tức mỉm cười đồng ý, liên tục nói không có vấn đề.
Trong các vị nguyên lão hiện tại này, Tiêu lão gia tử luôn kiềm chế để bản thân khỏi nổi danh, rất ít lấy việc cá nhân mà làm phiền tổ chức. Việc này, có lẽ là đề xuất đầu tiên của ông với tổ chức.
//truyencuatui.net/
Một ông già được bệnh viện tuyên bố là bệnh tình nguy kịch, vậy mà bỗng nhiên
đêm khuya gọi điện thoại cho người khác, chuyện này thật sự làm cho người
không thể tin nổi, đừng nói chỉ nhờ gã sắp xếp một chuyến chuyên cơ, cho dù là
yêu cầu khó hơn nữa, gã cũng phải nghĩ biện pháp để thực hiện.
Sức khỏe ông cụ bỗng nhiên bất an, cái tin tức kinh người này nhanh như gió được truyền khắp thành phố đến các vùng hẻo lánh. Có người hoan hô nhảy nhót, có người nổi trận lôi đình, có người ngây ra như phỗng, có người trong lòng mừng thầm.
Quả nhiên là có nhà vui mừng, có nhà buồn.
Một đêm nay, bao gồm điện thoại phòng Phó viện trưởng Ninh, điện thoại của mỗi một vị chuyên gia tổ chữa bệnh của bệnh viện tổng hợp đều không ngừng vang lên, ầm ĩ suốt cả một buổi tối, căn bản không thể ngủ nổi.
Ảo thuật này làm như thế nào vậy, thật làm cho người ta khó hiểu.
Kỳ thật không cần nói đến các chính khách đương quyền, cho dù phó viện trưởng và các chuyên gia chữa bệnh, cũng là một đám không ngừng oán thầm: Ông cụ à, ngài muốn làm gì đây?
Năm trước vừa chơi một cú khởi tử hồi sinh, hiện nay vẫn chưa tới một năm, lại chơi thêm một lần nữa?
Lão làm như vậy, còn muốn để cho những kẻ học y như chúng tôi sống nữa hay không?
Tuy rằng phó viện trưởng Ninh có mối quan hệ đặc biệt với Tiêu Phàm, đối với cái gọi là “Trung y thuật” của Tiêu Phàm có nhiều nhận thức mới, nhưng loại kỳ tích này lại tiếp tục phát sinh lần nữa, đã làm cho phó viện trưởng Ninh có chút không thể tiếp nhận được. Nền giáo dục chuyên ngành mà ông ta tiếp nhận nhiều năm như vậy, kinh nghiệm lâm sàng xuất nhập quá lớn.
Việc sức khỏe ông cụ lại chuyển nguy thành an, đối với danh dự y học của phó viện trưởng Ninh lại là một sực bức phá lớn, nhưng phó viện trưởng Ninh là một người cẩn thận, nghiêm túc, là phần tử trí thức chân chính, ông thà rằng không cần loại danh dự hữu danh vô thực này, cũng rất muốn làm rõ nguyên nhân tồn tại bên trong.
Để một vị y học gia lớn tin tưởng chuyện “Nghịch Thiên Cải Mệnh” như vậy, thật sự quá khó khăn.
Đêm khuya, một chiếc xe Benz được hai chiếc xe con màu đen hộ tống. Chạy thẳng vun vút ra sân bay quân dụng nằm ở ngoại ô.
Đối với thái độ khiếp sợ của những kẻ quân đội đương quyền, Tiêu Phàm không còn tâm tư để ý tới, hiện tại điều duy nhất hắn muốn chính là phải đi thật nhanh. Nhất định trong thời gian ngắn nhất đưa Tân Lâm về tổng đàn Thất Diệu Cung.
Vì thế, Tiêu Phàm không ngại trực tiếp đi cầu xin ông cụ, nhờ ông cụ ra chỉ thị cho đại lão quân đội cấp dưới, để nhờ một chuyến chuyên cơ.
Động tác quân đội quả nhiên vô cùng nhanh, Tiêu Phàm chưa đi tới sân bay, một chiếc máy bay quân dụng đã đợi mệnh ở phi trường, động cơ ầm ầm, nhân viên đội bay và đài quan sát đều đã làm xong tất cả các công tác chuẩn bị trước khi cất cánh.
Một gã thiếu tá mang theo hai gã chiến sĩ, đứng lặng chờ ở lối vào phi trường.
- Là trưởng phòng Tiêu sao?
Mercedes Benz chậm rãi dừng lại ở lối vào, thiếu tá chạy bộ tiến lên, giơ tay cúi chào, hỏi.
Tiêu Phàm gật đầu, không có hé răng, Tân Lâm co rúc ở trong lòng ngực của hắn, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Gã thiếu tá cũng không hỏi nhiều, đã hơn nửa đêm còn muốn sử dụng máy bay, nhất định là có việc quan trọng. Bí mật như vậy, vẫn nên ít hỏi thăm chút thì tốt hơn. Biết nhiều cũng không phải chuyện tốt, làm không tốt sẽ rước họa vào thân.
Chiếc Mercedes Benz được trực tiếp lái vào đường băng sân bay, lập tức tiến vào khoang bụng máy bay.
Quân cơ lập tức cất cánh, ở trong trời đêm mờ mịt, bay nhanh về phía đông nam.
Trong buồng máy bay, không khí vô cùng nặng nề, Tiêu Phàm vẫn ôm chặt Tân Lâm, “Hạo Nhiên Chính Khí” cuồn cuộn không ngừng chuyển vào trong cơ thể của Tân Lâm, duy trì sức sống cho cô.
Cabin dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của Tiêu Phàm cũng giống như Tân Lâm, không có chút huyết sắc nào.
Bọn Lục cô rõ ràng cảm giác thấy chân khí trên người Tiêu Phàm không đủ, tinh nguyên mất đi đặc biệt nhanh. Tiêu Phàm ôm Tân Lâm tiến vào tầng hầm ngầm trước và sau, gần như là là hai người. Không hề nghi ngờ gì nữa, vì cứu Tân Lâm, Tiêu Phàm đã dốc hết toàn lực.
Chỉ có điều trong lúc này, ai cũng không tiện mở miệng hỏi thăm.
Bởi vì bị thương khi chiến đấu, sắc mặt bọn Lục cô cũng không tốt, nhưng vẫn lấy tinh thần, an ủi Tiêu Phàm:
- Tiêu chân nhân, chỉ cần có thể kịp thời về tổng đàn, có bảo mệnh phù, Thiếu chủ nhất định không có việc gì đâu, anh cứ yên tâm đi.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không nói một lời.
Về chuyện bảo mệnh phù, Tân Lâm đã từng nói qua với hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Phàm hướng nhiều thế hệ tổ sư cầu nguyện, nguyện lấy chân nguyên bản mạng, huyết mạch căn nguyên đổi lấy tuổi thọ một ngày một đêm cho Tân Lâm.
Chẳng qua lòng đang bị hoảng loạn, bảo mệnh phù Thất Diệu Cung, Tiêu Phàm chỉ là nghe nói qua, chưa từng chứng kiến, cũng không biết hiệu quả như thế nào. Tính mệnh Tân Lâm như ngàn cân treo sợi tóc, không tự mình nhìn thấy cô chuyển nguy thành an, Tiêu Phàm vẫn luôn lo lắng, bất kể như thế nào đều không an tâm một chút.
Mùa hạ, mặt trời lên tương đối sớm.
Hơn hai giờ sau, chiếc phi cơ quân dụng đã vững vàng đáp xuống sân bay nào đó ở Hoa Đông.
Ánh bình minh chiếu sáng đầy trời, cực kỳ xinh đẹp, mỹ lệ.
Mercedes Benz từ dưới khoang máy bay trực tiếp chạy nhanh ra, do một nữ đệ tử của Thất Diệu Cung tên là Lê Nhi lái, lập tức chạy nhanh ra khỏi sân bay, hướng về phía đông nam.
Tiêu Phàm đem Tân Lâm đặt ở trong lòng ngực của mình, tay trái ôm eo cô, tay phải cầm thật chặt tay trái của cô, kề sát bên tai của cô, mỉm cười nói:
- Tân nhi, sắp đến nhà rồi... Mau nhìn, cảnh sắc rất quen thuộc này đi?
Cảng sắc Giang Nam, cây cao bóng cả, quả nhiên rất khác biệt so với phong cảnh phương Bắc.
Tân Lâm miễn cưỡng gượng cười, ánh mắt đã có chút thần thái.
Tiêu Phàm đã cho cô ăn đan dược chữa thương có hiệu quả gây tê, lại lấy chế huyệt thuật đóng kín các kinh mạch, huyệt vị của cô, Tân Lâm một chút cũng không cảm thấy được đau đớn, chỉ có điều toàn thân mệt mỏi, lười biếng, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn nâng lên. Cứ như vậy co ro ở trong lồng ngực Tiêu Phàm, trong lòng cũng là không nói ra được bình an vui sướng.
Chỉ cần có Tiêu Phàm ở bên cạnh, cái gì cô cũng không sợ.
Lại hơn hai giờ đã trôi qua, chiếc Mercedes Benz dọc theo đường cao tốc chạy qua một thành phố nhỏ, chuyển lên một quốc lộ uốn lượn quanh núi. Quốc lộ trong núi này tuy rằng không rộng, nhưng tiêu chuẩn kiến tạo lại không kém, toàn bộ mặt đường đều trải nhựa đường, từ một đường sông xây dựng nên, uốn lượn, ngoài cửa sổ phong cảnh cực kỳ hữu tình.
Lái xe Lê Nhi liền thấp giọng hướng Tiêu Phàm giải thích, trên sườn ngọn núi này có xây dựng một hồ chứa nước lớn tên là “hồ Quang Minh”, tổng đàn Thất Diệu Cung được xây dựng ở phía trên một ngọn núi giữa hồ quang minh, tên là “núi Lão Quân”.
Hồ chứa nước Quang Minh là sản phẩm thuỷ lợi nông nghiệp được đại tu vào những năm sáu mươi.
422-ho-quang-minh-nui-lao-quan/1162131.html
422-ho-quang-minh-nui-lao-quan/1162131.html
513
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
