TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 420
Gặp nhau không bằng không gặp (1)

Tứ đại vu thánh Tát Bỉ Nhĩ, A Ba Tư cũng há mồm hộc máu cả đám, ngã trái ngã phải, trở nên cực kỳ uể oải không chịu nổi.

Trận đại chiến kinh thiên này, đến tận đây rốt cục dừng lại, nếu không phải thời khắc mấu chốt đối phương không tiếp tục đuổi giết, nếu không Tây Ly Giáo chỉ sợ toàn quân đều bị diệt ở chỗ này rồi.

Dù là như thế, nhưng hiện tại cũng không dễ chịu.

Người đàn ông bên cạnh hộc một ngụm máu tươi rồi đứng lên, lảo đảo đi tới bên cạnh Dung Thiên tổ sư, ra sức nâng sư phụ dậy, thở hổn hển nói với Tát Bỉ Nhĩ:

- Đại sư huynh, chỗ này không thể ở lâu. Giang Đạo Minh ngăn không được Tiêu Phàm lâu đâu, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này, khụ khụ...

Mặc dù gã không biết tình hình cụ thể bên Chỉ Thủy Quan như thế nào, nhưng Tử Vi đế tinh toàn lực vận chuyển, không ngờ hao tốn tinh lực, không tiếp tục đuổi giết, nhất định là bởi vì Giang Đạo Minh làm ra động tĩnh lớn, kinh động đến Tiêu Phàm Văn Thiên, không thể không bứt ra đi đi đối phó Giang Đạo Minh. Nhưng mà tình huống này rất không an toàn, Giang Đạo Min gã ta dù mạnh đến mấy, nếu bị mấy người sư huynh đệ của Tiêu Phàm liên kết công kích, cũng khó kéo dài thời gian.

Thời gian tranh thủ cho bọn họ, cực kỳ hữu hạn

Tát Bỉ Nhĩ tuy rằng lòng dạ hẹp hòi, nhưng dù sao cũng không phải bao cỏ, cũng biết đương lúc sống còn này, quyết không thể chần chừ do dự, liền gật đầu, nuốt trở vào một ngụm máu tươi, mệt mỏi gọi đệ tử ở ngoài cửa tiến vào.

Một lát sau, nhiều chiếc xe chia nhau lái vào trong màn đêm đen như mực, càng lúc càng xa, cả tòa biệt thự Tây Sơn trở nên trống rỗng, không còn một bóng người.

Ở phía Chỉ Thủy Quan bên kia, Tiêu Phàm ở trong rừng rậm đi vội như bay, trên người khoác áo cừu đan hạc Bát Quái, như nước dưới ánh trăng, màu vàng bát quái chiếu lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.

Tốc độ rút lui của Thiên Ưng tuy rằng cực nhanh, nhưng Tiêu Phàm tới càng nhanh hơn.

Khi bọn họ chưa hoàn toàn rời khỏi rừng rậm, thì Tiêu Phàm đã đuổi tới.

Giờ phút này, Tiêu Phàm không còn dịu dàng nhã nhặn như ngày thường nữa, tuy trên mặt mang vẻ mỉm cười, nhưng cơ thể vặn vẹo, trong hai mắt, huyết sắc óng ánh, phẫn nộ đến cực điểm, một cỗ sát khí dày đặc cuồn cuộn không dứt thoát ra từ trong lỗ chân lông trên toàn thân của Tiêu Phàm.

“Xùy xùy” hai tiếng vang nhỏ, hai bóng người màu trắng bỗng nhiên bay ra từ bên trong tán cây rậm rạp, trong tay quơ lên dao găm đen thùi, người còn chưa tới, nhưng một mùi tanh hôi nồng nặc đã xông vào mũi làm người ta thấy buồn nôn.

Đây là dao găm có chứa kịch độc, là công cụ chuyên dùng để ám sát. Năm đó ở địa khu Tây Á, không biết có bao nhiêu chính khách và phú hào đã chết dưới loại dao găm ngâm độc này.

Mắt nhìn thấy Tiêu Phàm đuổi giết như cuồng phong, khoảng cách càng ngày càng gần, hai gã sát thủ Thiên Ưng này không thể không lưu lại để “ngăn chặn” hắn.

Huyết quang trong mắt Tiêu Phàm chợt lóe, cổ tay run lên, cong lại gảy nhẹ, hai luồng ánh sáng lạnh xẹt qua khoảng không đen như mực trong rừng rậm. Hai bóng người áo trắng hừ cũng không hừ một tiếng, bổ nhào ra, thi thể va chạm xuống mặt đất, phát ra hai tiếng trầm đục.

Vừa thấy thế, hai gã đệ tử tinh nhuệ hồn bay lên trời, nhưng chưa đủ để hù sợ những người khác, lại có hai gã đệ tử không chút do dự dừng bước, đón Tiêu Phàm mà vọt lên.

Kết quả của bọn họ cũng giống như hai gã đệ tử trước, chưa chạm tới thân thể của Tiêu Phàm thì đã ôm cổ, xoay người ngã xuống đất, biến thành hai cỗ thi thể lạnh băng.

Tiêu Phàm một khi ra tay sẽ không nương tình chút nào.

Một gã trưởng lão “Thiên Ưng giáo” nổi giận gầm lên một tiếng, cũng dừng bước, xoay người lại, hai mắt sung huyết, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm đang đuổi giết phía sau, bốn gã cấp dưới đã bị giết chết, trong tay người trưởng lão này cũng nắm chặt một thanh dao găm ngâm độc đen thùi.

- Phí Tát nhĩ, lui ra!

Liền vào lúc này, một mệnh lệnh bình tĩnh mà kiên định được truyền đến tai người trưởng lão này.

Nghe được mệnh lệnh, Phí Tát Nhĩ không hề kháng cự, cung kính trả lời một tiếng rồi xoay người rời đi.

Diệp Cô Vũ đã đến bên ngoài rừng rậm, xoay người thản nhiên nhìn Tiêu Phàm chạy như bay mà đến, sát khí cả người không chút che dấu. Ba người phụ nữ dáng người yểu diệu xếp thành hình bán nguyệt đứng ở phía sau gã, một bầu không khí yên tĩnh, chỉ có màu trắng của quần áo rung động trong gió đêm tĩch tịch.

Tiêu Phàm dừng bước cách chỗ Diệp Cô Vũ đứng không xa, lạnh lùng nhìn sang, toàn thân tràn đầy sát khí.

- Tiêu chưởng giáo, anh thật làm cho tôi thất vọng!

Diệp Cô Vũ nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, mang theo nhiều ý châm chọc, chậm rãi nói.

- Giang Đạo Minh!

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Diệp Cô Vũ, lạnh lùng nói.

- Ngươi biết ta?

Diệp Cô Vũ hai hàng lông mày dương lên.

Tiêu Phàm gắt gao nhìn thẳng Diệp Cô Vũ, trong mắt như phun ra lửa, lạnh lùng nói:

- Đúng là sai lầm của ta, ta căn bản không nên tin tưởng ngươi, không nên tin tưởng nhân phẩm của ngươi.

- Tanh vốn cũng không khiến cho ngươi tin tưởng. Người trong giang hồ, lại đặt cược ở người khác, đương nhiên đó là lỗi của ngươi.

Thanh âm của Diệp Cô Vũ cũng trở nên lạnh băng.

Tiêu Phàm ngậm miệng lại.

Áo choàng Bát Quái lay động dựng lên, một cỗ áp lực vô cùng lớn chợt trào ra từ trên người hắn, cuồn cuộn đè thẳng lên bốn người đối diện.

Bạch Tô Tô đang chuẩn bị mở miệng liền cảm thấy ngực đau, lời nói mới đến bên miệng bị ép trở lại, không khỏi hoảng sợ biến sắc. Loại cảm giác này, nhiều năm nay cô chưa từng thấy qua.

Diệp Cô Vũ khóe miệng nhướng lên, một chút ý cười thản nhiên hiện lên, chậm rãi nói:

- Tiêu chưởng giáo, thật sự muốn cùng ta động thủ ở chỗ này sao? Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ còn có nhiều thời gian như vậy sao?

Tiêu Phàm không khỏi ngẩn ra, ý nghĩ của hắn bị lửa giận đốt cháy, nháy mắt tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Cô Vũ, ống tay áo phất một cái, thân hình nhẹ nhàng bay lên, giống như mũi tên rời cung, bay về phía Chỉ Thủy Quan, thậm chí còn nhanh hơn khi tới đây.

Diệp Cô Vũ nói không hề sai chút nào, hắn đã không còn thời gian giằng co ở trong này với gã nữa rồi.

Không có chuyện gì quan trọng hơn so với sự sống còn của Tân Lâm.

“Vù...”

Tiêu Phàm vừa mới rời đi, trong rừng rậm có bóng người lay động, Văn nhị thái gia chạy tới, liếc mắt liền thấy Diệp Cô Vũ, lông mày tuyết trắng dựng lên, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ.

- Ngũ sư đệ?

Diệp Cô Vũ cười nhạt một tiếng, hai tay ôm quyền, hướng Văn Thiên cúi đầu, chậm rãi nói:

- Nhị sư huynh, đã lâu không gặp?

- Quả nhiên là ngươi.

Văn Thiên hít một hơi khí thật dài, nói.

- Đương nhiên là ta, nếu đổi lại là người khác thì đâu có khả năng nhẹ nhàng bước vào Chỉ Thủy Quan như vậy.

Văn Thiên vẻ mặt lập tức trở nên lãnh đạm, nhíu mi nói:

- Ngũ sư đệ, ngươi bây giờ còn gọi ta một tiếng Nhị sư huynh, như vậy ngươi vẫn coi mình là người của Vô Cực Môn. Một khi đã như vậy, tại sao muốn tấn công Chỉ Thủy Quan? Chẳng lẽ ngay cả tổ tông sư phụ cũng không nhận nữa sao?

- Nhị sư huynh, cho dù tavẫn tự coi mình là người của Vô Cực, vậy Vô Cực Môn còn nhận ta sao?

Diệp Cô Vũ lại cười lạnh một tiếng, nói, khóe miệng lại một lần nữa hiện lên một tia ý cười châm biếm.

Văn Thiên sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ngũ sư đệ, cớ sao lại nói như vậy?

- Ha ha, Nhị sư huynh, chuyện năm đó, ngươi còn rõ hơn ta. Hiện tại ngươi cũng thấy đấy, ta có điểm nào kém Tiêu Phàm? Luận về trình độ thuật pháp, luận về tu vi võ thuật, Tiêu Phàm có mặt nào vượt qua ta? Luận về mưu trí, luận về thủ đoạn giang hồ, hắn lại càng kém xa. Dựa vào cái gì hắn có thể kế thừa y bát chưởng giáo, mà ta lại chỉ có thể đến nơi sa mạc hoang vu? Không phải ta muốn hủy sư diệt tổ, mà là do sư phụ có lỗi với ta trước!

Diệp Cô Vũ nói xong, thanh âm dần dần xúc động pha lẫn phẫn nộ.

Đám người Bạch Tô Tô không khỏi liếc nhau, đều hoảng sợ.

Đi theo Diệp vương nhiều năm như vậy, các cô còn chưa bao giờ nghe thấy lời nói như vậy phát ra từ miệng Diệp vương, không ngờ vô cùng oan ức!

Ở trong mắt các cô, Diệp vương chính là thiên, chính là thần, là người chế định tất cả các quy tắc, thời đại này ai còn có thể ức hiếp anh ta? Ai còn có thể làm cho anh ta cảm thấy oan ức?

Rất đảo điên rồi!

- Nói lung tung!

Diệp Cô Vũ còn chưa dứt lời, Văn Thiên gào to một tiếng, thanh sắc đều mãnh liệt.

- Năm đó Sư phụ đối với ngươi ân đức bao nhiêu? Không có sư phụ dạy bảo, ngươi làm sao có thể có ngày hôm nay? Ngươi bây giờ một thân bản lĩnh đều là nhờ sư phụ khổ cực dạy dỗ, sư phụ có chỗ nào phải có lỗi với ngươi chứ? Không để cho ngươi làm chưởng giáo, chính là có lỗi với ngươi sao? Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?

- Vô cực chưởng giáo chỉ có người có đức mới đảm nhiệm được. Tiêu Phàm trẻ tuổi hơn ngươi, trình độ thuật pháp, tu vi võ thuật, cũng không kém so với ngươi. Quan trọng nhất là hắn có lương tâm, nhận sự dạy bảo của sư phụ, làm nhiều việc thiện, công lao to lớn. Đây mới là lý do cơ bản mà Vô Cực Môn mấy ngàn năm không bị suy bại. Quyền mưu tính kế, thủ đoạn rắp tâm, đều chẳng qua là vô thường thôi. Con đường lớn đang đi cần chú ý chính là một chữ ‘Nhân’. Ngươi tâm tư quá mưu mô, đi ngược lại với môn quy giáo lí của Vô Cực Môn chúng ta. Vô Cực Môn giao vào trong tay ngươi, ngươi sẽ đem Vô Cực Môn đi theo phương hướng nào? Chỉ dựa vào những gì ngươi đã làm hôm nay, hủy sư diệt tổ, ngươi đã không xứng làm chưởng giáo. Sư phụ năm đó không đem y bát truyền cho ngươi, cũng là bởi vì lòng ngươi bất chính!

420-gap-nhau-khong-bang-khong-gap-1/1162128.html

420-gap-nhau-khong-bang-khong-gap-1/1162128.html

501

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.