TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 419
Đuổi giết

Bạch Tô Tô đời nào đồng ý, cười duyên một tiếng, cây roi bạc trong tay “vù” một tiếng, quét ngang, bức Uyên Thiên Thiên lui bước, “xoẹt”, quất phía sau lưng Tân Lâm.

Tân Lâm “hừ” một tiếng lạnh nhạt, phủi tay, không quay đầu nhìn lại mà phóng đi.

Ánh điện sắc bén vụt lóe, một phi đao bắn thẳng đến mặt Bạch Tô Tô.

Ngón tay cong cong của Bạch Tô Tô gảy nhẹ, phi đao bắn đi, không thấy tung tích.

Như vậy trì hoãn được một lúc, Tân Lâm sớm đã đi xa.

- Đàn Chỉ Thần thông, ngươi cũng biết?

Uyển Thiên Thiên thật sự kinh ngạc, Đàn Chỉ Thần thông tuy không phải là võ công độc môn của Tiêu Phàm, nhưng Bạch Tô Tô ra tay lúc này, lại khiến Uyển Thiên Thiên có cảm giác cực kỳ thân thuộc, dường như cùng là một dòng với Đàn Chỉ Thần thông của Tiêu Phàm.

- Uyển tỷ, những thứ ta biết nhiều hơn cơ, tỷ sẽ rất kinh ngạc đấy.

Bạch Tô Tô cười khúc khích, nũng nịu nói.

- Phải không? Vậy mang ra đây cho ta xem, xem xem ta sẽ kinh ngạc như thế nào?

Uyển Thiên Thiên cũng nũng nịu cười, Yên Chi kiếm trong tay kéo ra vô số kiếm hoa, trùng trùng điệp điệp, tiến sát đến hướng Bạch Tô Tô, lại là lực tranh tiên thủ.

Trong giây lát, Tân Lâm đã đến bên cạnh Lục Cô, ánh kiếm chớp sáng, một gã áo đen đang vung múa binh khí công kích theo hướng Lục Cô, lập tức luống cuống tay chân, “xùy”, đầu và vai gã áo đen trúng kiếm, máu văng tung tóe, không kiềm được quát to một tiếng, vội vàng thoái lui.

Chuyện không ngờ phát sinh ngay thời điểm ấy.

Trong tầng hầm, Tiêu Phàm đang làm phép Bộ Canh Đạp Đấu chợt dừng bước, hai mắt bỗng mở to, một chút thần sắc lo âu cực độ từ trong mắt hắn lóe lên, không nén được kêu lên:

- Già Nhi, cẩn thận.

Kiến trúc dưới mật thất và trên mật thất là hai thế giới khác nhau, bọn người Tân Lâm phòng giữ nghiêm ngặt, chính là không thể để bất kỳ người nào quấy nhiễu ba huynh muội Tiêu Phàm đang làm phép dưới mật thất.

Giữa hai bên, cách tuyệt không nghe, nhìn thấy gì.

Dù là như thế, tiếng hô của Tiêu Phàm vẫn truyền đến tai Tân Lâm vô cùng thánh thót.

Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa.

Tân Lâm vừa huy kiếm công kích hướng phía người áo đen khác, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh cực lớn như dời non lấp biển từ bên cạnh cô ấy ào đến, cũng trong lúc này, một luồng sát khí cuồn cuộn ngất trời bỗng nhiên trỗi dậy, đúng là luồng sát khí mà Tân Lâm đã quá quen, đồng thời cực kỳ kiêng kỵ này.

Diệp Cô Vũ lại lẫn trong đám người áo đen, giết vào.

Diệp Vương cố ý che giấu hơi thở của mình, hiện trường lại là một mảng hỗn độn, Tân Lâm lại không phát hiện Diệp Cô Vũ đã giết đến ngay phía trước mặt.

Tân Lâm gần như không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ là phản xạ một cách có điều kiện cầm thanh kiếm èo uột trong tay ném về phía Diệp Cô Vũ, sau đó chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cuồn cuộn đánh vào lồng ngực, khoảnh khắc như bị sét đánh, trước mắt một màu tối đen, cả người như diều đứt dây, bay xa.

Diệp Cô Vũ một chiêu đã rất thuận lợi, nên lập tức đi nhanh về phía trước.

Thân thể của Tân Lâm như lá rụng bay ra xa bảy tám mét, bay về phía hành lang gấp khúc. Người như trên không trung, Tân Lâm tay chân bất động, hiển nhiên đã hoàn toàn mất đi tri giác.

Một bóng người cao gầy nhanh chóng hiện ra tại chỗ hành lang gấp khúc, vươn bàn tay thô ráp đáp lên trên người Tân Lâm, lập tức cả người chấn động, tóc dài bay bổng lên, liên tiếp lui về sau ba bước, đập chân mạnh một cái mới đứng vững được.

Hai hàng lông mày của Diệp Cô Vũ hơi giơ lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người này không ngờ đã hóa giải được sức lực của gã ở trên người Tân Lâm, chỉ là lui về ba bước mà thôi. Võ công cao, nội lực mạnh, thế sở hãn hữu. Qua nhiều năm như vậy, ngay cả Diệp Cô Vũ cũng rất ít gặp qua tuyệt đỉnh cao thủ như vậy.

Người này khung xương thô to, dáng người gầy yếu, vóc dáng cao cao, tóc dài xõa vai, đúng là Yến Tây Lâu, truyền nhân chính tông của “Ngũ Lôi Chưởng”.

Yến Tây Lâu được Tiêu Phàm mời từ Khánh Nam đến Kinh Sư, do anh ta trấn thủ cửa vào mật thất dưới đất của Chỉ Thủy Quan. Bất cứ kẻ nào muốn đi vào mật thất dưới đất, đều phải bước qua cửa ải Yến Tây Lâu này.

Diệp Cô Vũ trong nháy mắt làm khó dễ, Yến Tây Lâu đã nhận ra vẻ sát khí ngập trời này. Chỉ có điều Yến Tây Lâu vẫn không thể mở miệng nói chuyện, cũng không có cách nào nhắc nhở Tân Lâm. Trên thực tế, cho dù anh ta mở miệng nhắc nhở, cũng không còn kịp rồi.

Diệp Cô Vũ cố ý ẩn núp hành tung, Chỉ Thủy Quan duy nhất có thể phá được ba thuật sư lớn, lại ở thâm sâu dưới lòng đất, toàn lực đấu phápvới Tây Ly giáo Đại Vu, ai cũng không thể chú ý đến tình hình trên mặt đất. Đối với sự uy hiếp tiềm ẩn từ Diệp Cô Vũ, Tiêu Phàm và Văn Thiên sớm đã cảnh giác, chỉ có điều hai người đều không ngờ, dựa vào thân phận của Diệp Cô Vũ, không ngờ y lại giở trò đánh lén.

Yến Tây Lâu nhẹ nhàng đem Tân Lâm dựa vào cột trụ hành lang. Đi nhanh về phía trước, như muốn đón tiếp Diệp Cô Vũ.

Rất rõ ràng, Diệp Cô Vũ mới là thủ lĩnh của những kẻ xâm nhập.

Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước.

Không ngăn cản Diệp Cô Vũ, mặc cho gã ở đây tung hoàng ngang dọc, chỉ sợ trong khoảng khắc, tuyệt đại bộ phận người bảo vệ sẽ bị gã độc thủ. Đạo lý này, Yến Tây Lâu hiểu được, Linh Vân đại sư và Văn Tư Viễn cũng đều hiểu được, lập tức bỏ qua một bên cùng quần chiến với “Lưu Vân sử”, “Minh Nguyệt Sử”, phi thân bay tới phía bên này.

“Hừ” một tiếng, sấm gió chợt dấy lên!

Yến Tây Lâu nghênh diện một chưởng, hướng Diệp Cô Vũ đánh tới, uy thế kinh người, hai người áo đen gần đó chẳng qua bị chưởng phong bên cạnh quét đến, liền lảo đảo nghiêng ngả qua một bên, không hề kháng cự.

- Ngũ Lôi Chưởng!

Diệp Cô Vũ hai mắt nhíu lại, khẽ hừ một tiếng. Nội lực đan điền nháy mắt đã đưa ra, gã không tránh không né, cũng đánh ra một chưởng tiếp đón.

“Oanh!”

Một tiếng vang thật lớn. Hai chưởng tương giao, lập tức cuồng phong gào thét, cát bay mù mịt, đất trời rung chuyển.

Đây mới thực là cứng đối cứng, lấy lực đánh lực. Không có chút mưu mô nào, kẻ mạnh sẽ thắng, kẻ yếu sẽ thua.

Yến Tây Lâu kêu lên một tiếng trầm đục, liền lùi lại ba bước, nháy mắt mặt đỏ như máu, Diệp Cô Vũ thân mình lung lay hai cái, rốt cục cũng lui về sau nửa bước, nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu chậm rãi gật đầu, nói:

- Đã sớm nghe nói Ngũ Lôi Chưởng là thiên hạ tuyệt học, hôm nay xem như lĩnh giáo, quả nhiên như lời đồn.

Yến Tây Lâu hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức bình thường trở lại, đi nhanh về phía trước bật hơi mở thanh âm, “Hô”, lại đánh ra một chưởng.

- A Di Đà Phật... Thí chủ thủ đoạn cay độc quá!

Một tiếng phật hiệu truyền tới, Linh Vân đại sư đã bay đến phía trước, một chưởng chậm rãi thò ra.

Từ hướng tây bắc, Văn Tư Viễn phi thân đuổi tới, không nói hai lời, cũng là một chưởng đánh tới, chưởng phong gào thét, uy thế kinh người.

Diệp Cô Vũ tuy rằng lợi hai, nhưng rõ ràng một người không thể địch lại nổi.

Tại nơi này, Diệp Cô Vũ lại dám đánh lén trước, cũng không cần nói đến luật giang hồ.

- Hòa thượng, ngươi là người xuất gia mà cũng tham dự chuyện này, có tư cách gì nói tôi thủ đoạn độc ác?

Diệp Cô Vũ cười lạnh một tiếng, đối mặt với chưởng lực ba hướng, không tránh né, vận lực dưới chân một chút, phi thân lui về sau, đồng thời ngửa mặt thét dài một tiếng.

Giáo chúng của “Thiên Ưng giáo” vốn đang cùng mấy tên canh gác Chỉ Thủy Quan giao chiến nghe thấy âm thanh thét dài, lập tức thu tay lại, như thủy triều lập tức lùi về phía ngoài, trong khoảnh khắc liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Yến Tây Lâu, Linh Vân đại sư, Văn Tư Viễn ba người ba chưởng đều đánh vào không trung, trong chốc lát đã không thấy tung tích của Diệp Cô Vũ.

Một kích đánh ra thuận lợi, nói đi là đi, lập tức thoát thân, chẳng sợ hãi chút nào.

Ba người đều không khỏi trố mắt đứng nguyên tại chỗ.

Tuyệt đỉnh cao thủ như Diệp Cô Vũ, thật không ngờ lại có “Hành vi tiểu nhân”, bỗng nhiên đến rồi lại đi, một chút nam tử hán đại trượng phu cũng không có, hiển nhiên ba người đều chưa từng nghĩ đến.

Liền vào lúc này, nơi vòm trời xa vô tận, quang trụ rốt cục đã thành hình, ánh sáng chói mắt, lập tức hướng về biệt thự Tây Sơn đánh chớp nhoáng xuống. Bề ngoài Thiên Lang tinh còn có hắc khí lượn lờ, một đầu tựa như mãnh thú nháy mắt cuồn cuộn phía chân trời, cự trảo múa máy, đánh mạnh về phía quang trụ.

Lại một tiếng thét dài truyền ra, mang theo sự phẫn nộ vô tận, bên trong mật thất Chỉ Thủy Quan, ba bóng người vọt ra, một trước hai sau, không ngừng lại chút nào, phi thân hướng về phía Diệp Cô Vũ thối lui mà đuổi theo.

Văn Tư Viễn nhìn thấy rõ, xông lên phía trước chính là Tiêu Phàm.

Trong lúc này, Tiêu Phàm thi triển toàn lực, sư huynh muội ba người thực lực chân chính, hoàn toàn bày ra. Văn nhị thái gia tuy mạnh, nhưng dù sao tuổi đã già, chung quy không cường tráng bằng Tiêu Phàm.

Trong hư không, bóng đen mãnh thú vẫn chưa đánh với quang trụ bao lâu, đã không có lực lượng chống đỡ, trong chốc lát, quang trụ hình như đã tiêu hao hết năng lượng, trên không trung hóa thành nhiều điểm ánh sáng, bay về bốn phía. Bóng đen mãnh thú ngửa mặt lên trời há mồm, ra vẻ rống một tiếng, lập tức cũng hóa thành từng đợt màn sương đen nhè nhẹ tiêu tan trên không trung.

“Hự” một tiếng!

Dung Thiên tổ sư dùng hai tay đang cầm đầu lâu của mãnh thú kia, trong nháy mắt dập nát, hóa thành một đống sương vụn rơi xuống. Dung Thiên tổ sư há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lay động hai cái, gục người về phía trước.

419-duoi-giet/1162127.html

419-duoi-giet/1162127.html

446

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.