TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 418
Thiên Vu Giải Thể Đại Pháp

Giờ Tí đã qua.

Trận ẩu đả trong hư không lại càng ngày càng kịch liệt.

Quang trụ từ trên Tử Vi Đế Tinh giết xuống, thu nhỏ đến mức vuông vắn ba thước, nhưng lại rắn chắc như một thực thể thông thường, mang theo sức mạnh rộng lớn của đất trời, phủ đầu trấn áp xuống.

Và ảo ảnh mãnh thú đang đối kháng với quang trụ không còn là một đầu, mà là năm đầu.

Một đầu lớn nhất của mãnh thú là chính, bốn đầu nhỏ hơn của mãnh thú là phụ, kết hợp với nhau, trong không trung đang liều chết giằng co với quang trụ, dốc toàn lực muốn làm quang trụ suy yếu và tiêu diệt.

Trong mật thất biệt thự Tây Sơn, sư đồ năm người đều nhễ nhại mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết, khóe miệng ai nấy đều vương vết máu, năm sư muội dùng lụa đen che mặt, trên tấm lụa đen cũng dính phải màu sẫm.

Tay trái của Dung Thiên Tổ Sư quơ xương đùi trắng muốt của động vật, tay phải ấn trên đầu lâu mãnh thú, máu tươi trong lòng bàn tay rò rỉ tuôn ra. Vốn dĩ đầu lâu mãnh thú trắng muốt, đã biến thành màu đỏ nhạt, mùi máu tươi gờn gợn ngập tràn trong mật thất, càng ngày càng tanh. Vết nứt giữa hai mắt đầu lâu mãnh thú đã lớn tựa ngón út, nếu không phải Dung Thiên Tổ Sư dùng máu tươi của chính mình liên tục rót vào, chỉ sợ vật thần thờ cúng chế tạo bằng sức lực cả đời đã bị hủy diệt rồi.

Dù là như thế, trải qua sau trận chiến này, vật thần khí này ắt hẳn bị tiêu diệt.

Nhưng hiện tại, Dung Thiên Tổ Sư đã không màng nữa rồi.

Sau một trận quần chiến, mãnh thú năm đầu cuối cùng cũng đánh tan trụ quang, bản thân cũng hóa thành hư vô trong bầu trời đêm.

Mỗi người đều thở dốc một hơi dài.

Ngay sau đó, Tát Bỉ Nhĩ ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt có sự thay đổi, ngay giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

- Sư phụ...

Mọi người đều ngước mặt lên nhìn theo ánh mắt của y, liền tức khắc, sắc mặt ai cũng thay đổi.

Chỉ còn trông thấy Tử Vi Đế tinh vốn lặng yên hiền hòa, nay phát ánh sáng chói lóa, sáng rực hơn cả mặt trăng thường ngày, từng mảnh từng mảnh màng sáng, quanh quẩn bay lượn không ngừng tại bề mặt Đế Tinh, giống như dùng vọng kính thiên văn nhìn xa bội số lớn quan sát mặt trời, có thể từ bề mặt mặt trời nhìn thấy các dòng điện mang điện từ. Những bức màn quang dần dần ngưng kết thành quang trụ trên bề mặt Đế Tinh, sáng chói lóa.

Quang trụ lúc trước, đều là từ phía Chỉ Thủy Quan bắn đến ngôi sao Tử Vi, lại từ ngôi sao Tử Vi bắn ngược xuống, chỉ duy nhất lần này, quang trụ trực tiếp ngưng kết lại xếp thành hình trên ngôi sao Tử Vi.

Đây là biểu hiện của đế tinh bị thúc đẩy đến cực độ.

Năm sư đồ của Tây Ly giáo, pháp lực trong cơ thể đã bị tiêu hao đáng kể, mười phần mất đi chín phần, theo tình hình trước mắt, thấy rõ rằng bất luận thế nào đi nữa cũng khó có thể chịu đựng một kích lớn này.

- Hừ!

Dung Thiên Tổ Sư lạnh lùng “hừ” một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, đứng phắt dậy, hai tay nắm lấy đỉnh đầu đầu lâu mãnh thú trước mặt, miệng cấp thiết nhẩm chú, tiếng chú cổ xưa, dập dềnh trong mật thất.

Đám người Tát Bỉ Nhĩ vừa nghe đến câu thần chú này, tinh thần sôi sục, dường như trong khoảng thời gian ngắn được rót sức sống mới, khí hải đan điền vốn đã cận kề cạn kiệt, lại được bổ sung tràn trề.

- Thiên Vu giải thể đại pháp...

A Ba Tư kinh sợ kêu thành tiếng.

Thiên Vu Giải Thể Đại Pháp là một trong những thần công trấn giáo của Tây Ly Giáo, nhưng cũng là thần công cấm kỵ. Cái gọi là Thiên Vu Giải Thể Đại Pháp, trông mặt mà bắt hình dong, chính là thông qua mật thuật đốt lên ngọn lửa căn nguyên của bản thân, phát ra tất cả tiềm năng, đánh cược lần cuối, quả nhiên uy lực lớn kinh người, nhưng hậu họa về sau cũng càng khôn lường.

Vu Sư một khi thi triển “Thiên Vu Giải Thể Đại Pháp”, bất luận đấu pháp thắng thua thế nào, bản thân cũng khó tránh được hao tổn phần lớn công lực, nhẹ thì trọng thương, năng lực giảm sút, nặng thì tinh nguyên toàn thân hao kiệt, chết bất đắc kỳ tử.

Đệ tử chủ chốt của Tây Ly Giáo, mỗi người đều đã tu luyện thuật kiêng kỵ này, nhưng không ai dám tùy tiện sử dụng.

Giờ đã đến giây phút sinh tử, thấy được nguy hiểm toàn quân bị tiêu diệt, Dung Thiên Tổ Sư đã không màng tất cả, chỉ có thể sử dụng Thiên Vu Giải Thể Đại Pháp, cùng bọn người Vô Cực Môn liều chết một phen.

Nói theo lời nói của những kẻ liều mạng người Hán vùng Trung Nguyên thì chính là “ông nội trước khi chết cũng phải kéo người chết chung”.

Dung Thiên Tổ Sư không những một mình sử dụng Thiên Vu Giải Thể Đại Pháp, thậm chí còn liên kết tâm mạch qua các đệ tử, để pháp lực hùng mạnh, đã đốt ngọn lửa căn nguyên của bốn đệ tử.

Trong lúc này, ai cũng mặc kệ về sau sẽ như thế nào, trước tiên nghĩ cách qua được ải này hãy nói.

Lập tức, đám người Tát Bỉ Nhĩ ai cũng tự thực hiện phần mình, kích phát uy lực của Ngũ Thánh Tỏa Long Trận đến tận cùng.

Hồi sau, một hình ảnh mãnh thú cao ba thước từ trong mật thất bay thẳng lên trời, phóng về hướng Thiên Lang Tinh xa tít trời kia. Cho đến nay, Dung Thiên Tổ Sư vẫn dựa vào uy lực của Ngũ Thánh Tỏa Long Trận chống lại Vô Cực Môn, Cho dù Ngũ Thánh Tỏa Long Trận cũng đã liên kết với Thiên Lang Tinh, dù sao cũng là liên kết gián tiếp, không phải liên kết trực tiếp, uy lực bị hạn chế mạnh.

Lần này, Tiêu Phàm đã sử dụng sức mạnh của Đế Tinh đến cực hạn, Dung Thiên Tổ Sư không trực tiếp mượn trợ giúp sức lực của Thiên Lang Tinh, chỉ dựa vào “Ngũ Thánh Tỏa Long Trận”, là dù thế nào cũng không chống đỡ nổi.

Chỉ là dựa vào tình hình của lão ấy hiện giờ, muốn trực tiếp liên kết với Thiên Lang Tinh, ngoài cách hoàn toàn kích phát nội lực thì không còn cách nào khác.

Trong mật thất Chỉ Thủy Quan, Đàm Hiên mồ hôi đầm đìa, mồ hôi hoàn toàn thấm sũng chiếc áo khoác đan hạt, hai gò má hiện ra một màu đỏ không bình thường, có điều đấu đến chừng này, thực sự là chỉ được tiến không được lui.

Đàm Hiên nhanh chóng lấy ra bình bạch ngọc nhỏ bên mình, vặn mở nút chai, đổ ra một viên đan dược màu đỏ kích thước như đậu tương, trong phút chốc mùi thuốc xông vào mũi, Đàm Hiên không chút do dự, ngướng cổ lên, nuốt viên đan dược màu đỏ xuống bụng.

Nhị sư huynh Văn Thiên cách đó không xa, ngồi xếp bằng, cả người đều bị một làn sương mỏng bao phủ, có làn khí trắng mờ mịt từ trên đầu không ngừng bốc lên, hòa vào làn sương mỏng.

Tiêu Phàm cũng đã đứng dậy, tay phải bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm cầu nguyện, chân đạp Thất Tinh Thiên Cương Bộ, vây quanh trận cước Thiên Tự Hào, chậm rãi dạo bước, trên mặt ánh ngọc lưu chuyển, chiếu sáng rạng ngời.

Hình vẽ hỗn độn trên miệng đỉnh “Càn Khôn”, như ánh ban mai lấp lánh, đẹp không gì sánh bằng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến này đã gần đến hồi kết, hai bên đều đã dốc hết toàn lực, chuẩn bị một kích cuối cùng. Sau kích cuối cùng này, thắng thua nhất định sẽ được phân rõ. Về cơ bản, Vô Cực Môn đã hoàn toàn nắm thế thượng phong, nếu không ngoài dự kiến, đã nắm chắc phần thắng.

Bầu không khí tầng hầm xơ xác tiêu điều, trên mặt đất, Chỉ Thủy Quan vốn toàn tiếng chém giết, giao chiến không lâu, đã bắt đầu có người thương vong. Có thuộc hạ của Văn Tư Viễn, cũng có người của Yên Chi Xã, người của Thiên Ưng Giáo cũng không ngoại lệ.

Chỉ có sáu đệ tử Tân Lâm từ Thất Diệu Cung đưa đến Chỉ Thủy Quan, tạm thời vẫn chưa tham chiến, nơi các cô chiếm đóng cách Tân Lâm không xa, bên này ngoài Bạch Tô Tô, chưa từng xuất hiện kẻ địch nào khác.

Nhưng tình huống này cũng không kéo dài quá lâu.

Bóng đen chớp liên tục, từ trên cây đại thụ phía ngoài nhảy vọt xuống bảy tám bóng người, nhanh như gió hướng về phía hành lang uốn khúc nơi trấn giữ của các đệ tử Thất Diệu Cung đánh tới. Đám người này thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, Tân Lâm cũng có thể phán đoán, những bóng đen bất chợt tấn công này đều là cao thủ đệ nhất.

Đây ắt là đòn sát thủ cuối cùng của kẻ địch, đợi sau khi Văn Tư Viễn, Linh Vân đại sư, Tân Lâm, Yên Chi Xã ba vị đương gia đều mắc kẹt, những người này từ trong tà kích giết đến, trực tiếp lấy được mật thất dưới lòng đất. Cho dù Tân Lâm tin tưởng những tên sát thủ sau cùng này căn bản không thể là đối thủ của ba sư huynh muội Tiêu Phàm, trận đấu pháp then chốt không thể bị quấy nhiễu.

Chẳng qua chỉ một chút do dự, bên kia đã tiếp chiến, liền đó phát ra âm thanh kêu thảm của nữ nhi.

Sắc mặt Tân Lâm đột biến.

Đây là âm thanh của Lục Cô.

Vừa giao thủ, Lục Cô đã bị thương.

Tuy rằng Lục Cô là người có tuổi đời cao nhất của Thất Diệu Cung chư nữ, thân thủ yếu nhất, nhưng có thể được là đệ tử nội đường Thất Diệu Cung, phái đến hầu hạ Tân Lâm, vốn cũng không phải tầm thường.

Địch đến quá mạnh, như nằm ngoài dự tính của bản thân.

- Thiên Thiên, cô ứng phó với cô ấy.

Tân Lâm vô cùng quyết đoán, lập tức không chút do dự nói.

- Ngươi yên tâm đi đi.

Uyển Thiên Thiên cười nói.

Bạch Tô Tô tuy mạnh, trong tình huống hai cô gái liên kết công kích, cũng chỉ có chiêu chống đỡ, không có sức phản công, mấy lần gặp nguy hiểm. Uyển Thiên Thiên trong người đang thương tật, một mình đánh đấu, so với sức mạnh của địch như Bạch Tô Tô hãy còn kém, chỉ là ứng phó Bạch Tô Tô một trận, không hy vọng lập công, chỉ mong không thất bại, vậy cũng không khó.

Nếu sức khỏe Uyển Thiên Thiên thật tốt, võ công hoàn toàn hồi phục, Thanh Phong Sứ có lợi hại hơn nữa, Uyển đại đương gia cũng hiên ngang không sợ hãi.

Tân Lâm giả vờ vung thanh kiếm, nhấp chân một phát, vọt sang hướng bên kia.

- Tân tỷ, đối thủ của chị là tôi, chạy đi đâu? Ở lại đi chứ!

418-thien-vu-giai-the-dai-phap/1162126.html

418-thien-vu-giai-the-dai-phap/1162126.html

463

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.