Chương 417
Đấu võ mồm (2)
- Ơ! Ngươi làm việc ở cục Dân chính à? Chuyên môn phụ trách phát giấy đăng kí kết hôn sao?
Tân Lâm không vui, nhưng có người còn chẳng vui vẻ gì so với cô ấy. Uyển Thiên Thiên từ đâu đó xuất hiện, cười đùa nói:
- Ta cũng muốn làm Tiêu phu nhân, hay là ngươi cũng phát giấy đăng kí kết hôn cho ta đi, ta mời cô uống rượu mừng, không nhận một phân tiền của cô, thế nào?
Những lời này, Uyển Thiên Thiên cũng có thể nói ra trước mặt đông đảo mọi người, không chút kiêng kỵ.
- A, Uyển Đại đương gia cũng ở đây, thất kính.
Cặp mắt linh động của Bạch Tô Tô chuyển dời từ trên người Tân Lâm đến Uyển Thiên Thiên. Tươi cười một cách chân thành.
- Nhưng Uyển Đại đương gia, ta thật xin lỗi, cô hiện tại muốn làm Tiêu phu nhân ư, còn chưa đủ tư cách, ít nhất cô phải giống như Tân thiếu chủ vậy, có được đủ tư cách, người ta mới phát giấy đăng kí kết hôn cho cô, có đúng không?
Uyển Thiên Thiên đôi mày nhíu lại, lại lập tức giản ra, cười nói:
- Các tỷ tỷ thật là có bản lãnh, điều tra chúng ta một cách rõ ràng như thế, nhưng chỉ như thế thôi thì cũng vô dụng, cô đêm nay không phải là muốn cùng chúng ta đàm luận hay sao? Nếu cô muốn nói chuyện phiếm thì ta đây phụng bồi. Chỉ cần chủ tử của cô có thể chống được, thì ta đây không có ý kiến.
Uyển Thiên Thiên hai tay khoanh lại trước ngực, Bạch Tô Tô nhìn chằm chằm không chớp mắt, trưng ra bộ mặt ung dung thong thả.
Không nghi ngờ gì nữa, Uyển Thiên Thiên đã xem Bạch Tô Tô như là thuộc hạ của Dung Thiên Tổ sư.
Uyển Thiên Thiên phân tích như thế thật chính xác.
Cho dù Bạch Tô Tô có là thuộc hạ của ai đi chăng nữa, cô ta bây giờ quả thực là đến là giải cứu nan nguy cho Dung Thiên Tổ Sư.
Bạch Tô Tô cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Đại đương gia, cô bây giờ chỉ có thể nói chuyện phím mà thôi, ta khuyên cô vẫn là nên đứng sang một bên đi là vừa, đỡ mất công lát nữa vô tình xuât thủ sẽ làm hại đến cô, vậy thật là không được rồi!
Uyển Thiên Thiên cười khanh khách nói:
- Vị đại tỷ này, xem ra sự hiểu biết của cô về ta hãy còn quá ít đấy, dáng vẻ khích tướng như chọc ghẹo con nít này của cô, vẫn là nên dẹp đi là vừa. Ta chính là kẻ trộm mộ, từ trước đến nay làm việc chỉ nhìn kết quả chứ không xem thủ đoạn. Cô ở đây càng chần chừ thêm giây phút nào nữa thì chủ tử của cô sẽ càng nguy hiểm. Xem chừng cũng không được bao lâu nữa, Tiêu Phàm nhà ta sẽ có thể giải quyết chủ nhân của ngươi rồi cũng nên.
- Nói thật với cô vậy, ta chỉ sợ có một việc...
Cho dù biết rõ cùng Uyển Thiên Thiên đối khẩu chính là kéo dài thời gian, nhưng Bạch Tô Tô vẫn không kìm nổi sự tò mò, liền hỏi:
- Uyển đại đương gia đang sợ cái gì?
- Điều này rất đơn giản, ta đây chỉ sợ người khác nói ta xấu thôi, nữ nhân mà, cái quan trọng nhất chính là bộ mặt xinh đẹp, những thứ khác thì cũng thế cả thôi, đại tỷ nói có đúng không?
Uyển Thiên Thiên vẫn cứ cười hì ra đấy, một “đại tỷ” hai “đại tỷ”. Thật ra cho dù Bạch Tô Tô có dịch dung thuật cao cường nhưng cũng chưa chắc là giống người khác. Tin chắc rằng ai cũng đều thấy rõ điều đó, tuổi tác của cô ta ước chừng cũng xấp xỉ tuổi Uyển Thiên Thiên.
Bạch Tô Tô tức thì nghẹn lại, nhưng cũng không thể không thừa nhận. Uyển Thiên Thiên nói đúng, rất đúng.
Nếu như Bạch Tô Tô cô ta không phải là một đại mỹ nhân mà là một con “khủng long xấu xí”, e rằng cô ấy có thần thông quảng đại, có công lao hiển hách cho “Thiên ưng Giáo” đi chăng nữa, thì tin chắc rằng Diệp vương cũng sẽ không dùng thái độ này xem trọng cô ta.
Cái mà nam nhân thích chính là bộ mặt của nữ nhân, chẳng lẽ lại đi thích lục phũ ngũ tạng hay sao?
Mọi người đều nói ba nữ nhân họp thành cái chợ, quả thật chẳng sai tí nào, cho dù trước mắt có xảy ra chuyện gì bất trắc đi chăng nữa, thì trò chơi này vẫn tiếp tục diễn.
Tân Lâm mặc dù đang diễn trò nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, không nói một lời, nhưng cũng không ngăn cản Uyển Thiên Thiên cùng Bạch Tô Tô đấu võ mồm.
Đừng có thấy Uyển Thiên Thiên dường như thích hồ nháo nhưng khi làm đại sự thì không hồ đồ tí nào.
Tình hình bây giờ, họ cho dù có kéo dài thời gian đi chăng nữa, nhưng đối với kẻ địch thì không được, Bạch Tô Tô vẫn cứ vui vẻ đấu võ mồm cùng Uyển Thiên Thiên.
- Uyển tỷ tỷ, tỷ thật thông minh, Yên Chi Hồng thật là nhân vật danh bất hư truyền, ta đây rất muốn kết giao cùng cô, cũng có người cùng ta đấu võ mồm, nhưng đáng tiếc, hôm nay thì không được rồi, ta phải vào trong ngăn cản bọn họ.
Bạch Tô Tô than thở nói.
Có thể thấy được, Thanh Phong Sứ thật sự có chút buồn bực, cô ta thích tính cách Uyển Thiên Thiên nhưng ai phải theo chủ nấy, không thể kết giao bằng hữu được.
Uyển Thiên Thiên đột nhiên cười nói:
- Cô nương, ta biết cô rất giỏi nhưng có phải cô đã quá đề cao bản thân rồi chăng? Cho dù ta và Tân tỷ có nhường đường để thả cô thì thế nào, cô cũng chẳng thể ngăn cản được ai, cũng chẳng thay đổi được gì, vài người trong đấy, hoàn toàn không phải là người mà cô có thể đối phó được.
- Tuy rằng là như thế, nhưng suy cho cùng cũng phải thử xem sao, hai vị, đắc tội!
Bạch Tô Tô thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói.
Bóng trắng lay động, tựa như mọt cơn gió bay về phía trước.
đọc truyện tại http://truyencuatui.net/
Uyển Thiên Thiên có cảm giác như có mùi hương xông vào mũi, bỗng nhiên, một
thân áo lụa trắng tinh, đã bay đến trước mặt.
Bạch Tô Tô xem Uyển Thiên Thiên như là mục tiêu công kích số một.
Rất rõ rằng, Uyển Thiên Thiên yếu hơn so với Tân Lâm, lại càng dễ dàng đối phó.
- Ứ c hiếp người...
Uyển Thiên Thiên mân mê cái miệng, thầm thì to nhỏ, tỏ ra bất mãn với việc Bạch Tô Tô bóp nát quả hồng mềm, miệng thì lầm bầm, tay không chậm tí nào, trong nháy mắt, trên tay Uyển Thiên Thiên đã có thanh đoản kiếm màu hồng, nhẹ nhàng vung ra phía trước.
Một tiếng xoẹt vang lên, kẻ áo lụa trắng tinh đã bị chém một đao, giống như mây trôi vậy, xoay người quay trở về.
Khóe mắt Bạch Tô Tô ánh lên một tia nguy hiểm.
Không nghĩ tới, Uyển Thiên Thiên vết thương chưa lành, thân thủ không ngờ vẫn nhanh nhẹn đến thế, chỉ một kích nhẹ nhàng, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng là một trong những đòn sát thủ mà cô đã khổ luyện nhiều năm, không biết có bao nhiêu người bị dính, liền chết ngay trong lực sát thương này.
Trong nháy mắt liền bị Uyển Thiên Thiên một kiếm đâm tới.
Chưa đến lượt Bạch Tô Tô thi triển chiêu thứ hai, trước mắt hồng quang chợt lóe, Uyển Thiên Thiên vung kiếm mà lên, kiếm pháp không dứt, mũi kiếm lia nghiêng, mỗi một chiêu xuất ra đều có ý muốn giết chết người, quả đúng là kỹ xảo lợi hại của Yên Chi kiếm.
Yên Chi kiếm ở phía bắc võ lâm đã lưu truyền mấy trăm năm, danh chấn đại giang nam bắc, nhưng vẫn luôn không đi theo chính đạo.
Qua nhiều thế hệ truyền nhân chính thống của Yên Chi Kiếm, đa số đều là nữ nhi, khi liều mạng với người khác nội lực cũng vậy, thủ đoạn cũng vậy, đều không phải là điều nữ nhân am hiểu nhất. Dùng đoản kiếm đi đường nghiêng, quả thích hợp.
Bàn tay thon dài của Bạch Tô Tô giơ cao nắm lấy dưới bộ ngực cao ngất, “rầm rầm” những tiếng giòn tan vang lên, sợi roi màu bạc tinh xảo, đặc sắc, độc đáo đã nằm trong tay, phất tay quất, trong nháy mắt đã quấn thành một khối với Yên Chi Kiếm.
Trước khi hai cô gái xinh đẹp chưa xuất chiêu, cười nói tự nhiên, ai ai cũng đáng yêu dịu dàng. Nhưng vừa xuất chiêu, lại cạnh tranh sống chết, ai cũng tung tuyệt chiêu ẩn của mình, chỉ muốn lập tức lấy mạng đối phương.
Yên Chi Kiếm vừa lên được xem như là nước cờ công kích, mũi kiếm lóe sáng khắp nơi, khi Bạch Tô Tô hoàn toàn bao phủ trong ánh kiếm, dù Bạch Tô Tô võ nghệ cao cường, trong nhất thời cũng chỉ có chiêu chống đỡ, hoàn toàn không có sức đánh trả.
- Uyển tỷ, thật là sát thủ sao? Không chơi với ngươi nữa.
Cứ tưởng rằng Uyển Thiên Thiên trọng thương chưa hồi phục, liên tục không ngừng bị công kích như vậy, thật khó mà cầm cự lâu, ai biết rằng chỉ qua thời gian ngắn, bốn phương tám hướng vẫn chỉ thấy một màu đỏ nhạt của ánh kiếm, giống như thủy ngân chảy, không một nơi nào không len lỏi đến, chiêu chống đỡ bắt đầu tương đối khó nhọc.
Bạch Tô Tô bất giác quát một tiếng, roi bạc trong tay quất mạnh, toàn thân bỗng chốc thoái lui.
Thanh Phong Sứ thân pháp phóng khoáng vô song, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với Uyển Thiên Thiên, gót ngài vừa nhấc, đã đạp lên hòn non bộ trong ao hoa sen bên cạnh.
Hàn quang chợt lóe!
Một đạo kiếm vô cùng sắc bén hướng thẳng về phía ngực cao vút của Bạch Tô Tô mà đâm tới.
Thật lẳng lơ.
- Tân tỷ, tỷ dám tranh thủ sao?
Bạch Tô Tô gọi một tiếng hết sức duyên dáng, nhưng dưới tay lại không chút chậm chạp, roi bạc múa loạn, gót sen trên hòn non bộ lướt bay đến phía bên cạnh.
Cứ thế trì hoãn được một lúc, Uyển Thiên Thiên lại từ bên ngoài đánh tới.
Tiếng binh khí giao nhau, liên tiếp không ngừng, trong nháy mắt, ba cô gái đánh giết nhau đến độ khó hòa giải được.
417-dau-vo-mom-2/1162125.html
417-dau-vo-mom-2/1162125.html
474
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
