Chương 416
Đấu võ mồm (1)
Đây chính là cảnh giới thực sự của “Vua sát thủ”.
Gần trong gang tấc, ngươi lại không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, đợi đến khi ngươi cảm nhận được sự tồn tại của hắn, mạng đã lìa đời.
- Chẳng lẽ chúng ta xông thẳng vào như thế?
Bạch Tô Tô hỏi vặn lại.
Cô đứng trên đỉnh cổ thụ, đa số xung quanh đều được hút vào tầm mắt, trước khi tiến công vào Chỉ Thủy Quan, Bạch Tô Tô có phần không rõ việc Diệp Vương vội vã điều quân tinh nhuệ từ trong giáo phái đến Trung Thổ. Từ khi cô gia nhập “Thiên Ưng Giáo” cho đến nay, trước giờ chưa có một kẻ địch nào xứng đáng để “Thiên Ưng” đối đãi thận trọng như thế. Nhưng bây giờ, Bạch Tô Tô mới biết, sự quyết đoán của Diệp Vương là anh minh vô cùng.
Xung quanh Chỉ Thủy Quan đều đánh thành một đống hỗn loạn.
“Thanh Phong Tam Sứ” và ba vị trưởng lão trong giáo đồng loạt tham gia, các chủ soái tinh anh xuất chiến. Vốn tưởng rằng là thế lôi đình vạn quân, bất cứ đối thủ nào cũng sẽ bị quét sạch trơn, tuyệt đối không nghĩ đến việc lực lượng phòng ngự bên ngoài Chỉ Thủy Quan dũng mãnh như thế, các cao thủ lần lượt xuất hiện, ngăn chặn tinh anh của “Thiên Ưng”, giết đến độ khó hòa giải.
Thân thủ của những người này cường tráng, võ nghệ cao cường, quan trọng nhất chính là, kinh nghiệm tranh đấu cực kỳ phong phú, một chút cũng không kém các cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh của “Thiên Ưng Giáo”.
Bất luận Hoàng Hải Văn gia, hay là Yên Chi Xã, hoặc là Thất Diệu Cung, không phái nào trên giang hồ danh tiếng không lừng lẫy, trong phái tinh nhuệ, có thể kém đến đâu được?
Bạch Tô Tô xem như là mở rộng tầm mắt rồi.
Sức mạnh ẩn giấu của thế giới dưới lòng đất của quốc gia Phương Đông cổ đại này, vốn không thiếu thốn hay không chịu nổi công kích như trong tưởng tượng trước đây của cô ấy. Nó chính là một ngọn núi lửa, sức mạnh lớn nhất ẩn sâu dưới lòng đất, không lộ vết tích nào, một khi nổ tung ra thì có thể hủy diệt tất cả.
Hiện tại, Thiên Ưng Giáo vẫn chưa xuất chiêu, chỉ còn sót lại Diệp Vương và cô cùng với Minh Nguyệt Sứ.
Phi Vân Sứ Chính và Văn Tư Viễn giết thành đoàn, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Chỉ Thủy Quan vẫn vững như thành đồng.
Bạch Tô Tô còn cảm nhận được một mùi nguy hiểm nồng nặc đang ẩn giấu.
Không phải Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên.
Vị trí của hai cô gái thân cận nhất bên cạnh Tiêu Phàm đã bị Bạch Tô Tô tập trung, căn cứ theo tình báo đáng tin cậy, Yên Chi Xã đại Đương gia Uyển Thiên Thiên vẫn đang điều trị vết thương, sức lực vốn chưa hồi phục, cơ bản có thể lướt qua không bàn đến, Bạch Tô Tô vứt bỏ ngoài tai, chỉ coi Tân Lâm trở thành đối thủ thực sự.
Mùi nguy hiểm nồng nặc ẩn giấu kia đến từ người khác.
Trong Chỉ Thủy Quan, ngoài Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên, ít nhất còn có một cao thủ đứng đầu đang ẩn núp.
Hoặc có lẽ, Minh Nguyệt Sứ có thể khiến cho cao thủ tuyệt đỉnh giấu mặt này hiện thân.
Tính toán như thế, vẫn không gợi được tác dụng có tính quyết định.
Đối với mục đích đến đây của Diệp Vương, Bạch Tô Tô đi guốc trong bụng, là muốn phá nát pháp trận của Chỉ Thủy Quan, cuối cùng họ sẽ công kích thuật pháp của Dung Thiên Tổ Sư. Rất rõ ràng, Dung Thiên Tổ Sư cùng các đệ tử trong trận đấu pháp này, hoàn toàn nằm trong thế bị động.
Giữa Diệp Vương và Dung Thiên Tổ Sư, dường như tồn tại một khế ước cực kỳ thần bí, nội dung cụ thể của khế ước, Bạch Tô Tô đương nhiên không được biết, nhưng có một điểm cô có thể đoán được là – Dung Thiên Tổ Sư không thể chết được.
Thời khắc quan trọng, Diệp Vương nhất định đảm bảo chắc chắn an toàn tính mạng Dung Thiên Tổ Sư.
Trước đó, Bạch Tô Tô chưa từng nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào với Diệp Vương, cùng với “Thiên Ưng” cũng như tất cả giáo chúng, tận trong đáy lòng Bạch Tô Tô có một sự ngưỡng mộ và sùng bái Diệp Vương. Trong mắt cô ấy, Diệp Vương chính là hóa thân của vạn năng.
Song, tại nơi này, đối mặt với Chỉ Thủy Quan, Bạch Tô Tô lần đầu tiên “nghi ngờ” Diệp Vương.
Cho đến bây giờ, cái họ nhìn thấy cũng chỉ là sức mạnh bên ngoài Chỉ Thủy Quan, thậm chí còn có ít nhất một tuyệt đỉnh cao thủ đang ẩn thân chưa từng lộ diện, Minh Nguyệt Sứ chưa chắc có thể là đối thủ của vị cao thủ tuyệt đỉnh này.
Bạch Tô Tô tuy đánh giá bản thân rất cao nhưng cũng không cho rằng bản thân mình có thể chống lại Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên, có thể nắm bắt được thắng lợi.
Đơn giản mà tính toán, về phía mình, sức mạnh cơ động thực sự, cũng chỉ còn lại có Diệp Vương.
Nhưng, sức mạnh trung tâm của đối phương, lại có ít nhất hơn ba đại cao thủ có thể đánh bại Dung Thiên Tổ Sư và đệ tử của lão.
Diệp Vương muốn cứu Dung Thiên Tổ Sư, thì nhất định phải đánh bại ba đại cao thủ này.
Đây gần như là không thể nào!
Diệp Vương có mạnh hơn, sức của một người cũng không có khả năng áp chế Dung Thiên Tổ Sư và bốn bị đệ tử thân truyền của lão, đương nhiên càng không có khả năng nhất cử đánh bại ba vị cao thủ thật sự đang ẩn mình trong Chỉ Thủy Quan.
Diệp Vương và “Thiên Ưng Giáo”, lại cận kề một nhiệm vụ không khả năng hoàn thành.
- Ngươi xông vào không nổi đâu!
Diệp Vương gần như đi guốc trong bụng Bạch Tô Tô, thản nhiên nói, ngữ khí vẫn bình tĩnh khác thường.
Bạch Tô Tô lặng lẽ không nói, công nhận Diệp Vương nói rất có lý.
Dựa vào sức một mình cô, quả thật không thể xông vào Chỉ Thủy Quan, cứ cho là “Thiên Ưng Giáo” đã dốc toàn bộ lực lượng tiến vào, cũng khó mà vào được.
Nhưng Bạch Tô Tô không hề “tuyệt vọng”, cô ấy biết Diệp Vương sẽ không bao giờ dẫn bọn họ chạy đến trận chiến tranh tiêu hao không hiểu ra sao này. Diệp Vương liệu việc như thần, đương nhiên từ sớm đã tính được năng lực phòng vệ cực lớn của Chỉ Thủy Quan. Nếu không thì, hà tất gì lại gấp gáp điều động đội quân tinh nhuệ trong giáo từ Tây Á sang đây?
- Nhưng, không xông vào được cũng phải liều.
- Vua của ta...
Bạch Tô Tô không khỏi sững sờ, do dự nói.
Biết rõ là vô ích, sao lại còn làm?
- Xông vào được hay không là một chuyện, muốn xông vào hay không lại là một chuyện khác, muốn phá “Điên Đảo Tam Tài Tuyệt Sát Trận”, vẫn còn cách khác, không nhất thiết phải đối mặt với Tiêu Phàm.
Diệp Cô Vũ chậm rãi nói, ngữ khí chắc chắn bình tĩnh.
Bạch Tô Tô như một làn gió mát, nhè nhẹ thổi vào trong trang viên.
Cô là người duy nhất thuận lợi tiến vào Chỉ Thủy Quan, không bị cản trở bởi bất kỳ sát thủ nào của Thiên Ưng.
Phía Đông Bắc Chỉ Thủy Quan, do Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên phụ trách phòng vệ, Tân Lâm phòng vệ chính. Vết thương của Uyển Thiên Thiên chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tạm thời vẫn chưa thể đảm nhận sức chiến đấu chính. Tuy rằng như vậy, phận nữ nhi yếu đuối không phải ai cũng có thể coi thường.
Đoạt mệnh Yên Chi Hồng, tiếng tăm trên giang hồ thật sự là quá lớn.
Uyển Thiên Thiên chỉ là do sức khỏe có chút suy nhược, tất cả các năng lực cảm quan khác đều không giảm sút, nhất cử nhất động của Bạch Tô Tô, đều lọt vào mắt Uyển Thiên Thiên.
- Người phụ nữ này là ai? Dường như đêm nay có không ít nữ cao thủ tài nghệ cao cường... Thất sự là tà môn rồi!
Hai hàng lông mày Uyển Thiên Thiên cau lại, có phần kinh ngạc.
Trước hết, cùng Văn Tư Viễn giao đấu là một nữ nhân, không lâu trước đó cùng với người trấn giữ hướng đông nam là Linh Vân đại sư giao đấu cũng là nữ nhân, vả lại dường như đều rất trẻ, không ngờ lại có sức chống “Vạn Nhân Địch” và Linh Vân Đại Sư rất lâu, vẫn không mất uy thế.
Bây giờ, Bạch Tô Tô mới bước tới, khoan thai nhẹ nhàng, eo nhỏ xinh xinh, dáng người đầy đặn, tuổi tác cũng không lớn lắm!
Trên giang hồ hiện nay nữ cao thủ tài nghệ nhanh nhẹn cũng không còn là quá ít. Nhưng người con gái võ nghệ cao cường đến mức có thể đơn thân quyết đấu với đệ nhất cao thủ Thái Cực Môn Linh Vân đại sư, thì quả thật là hiếm thấy. Uyển Thiên Thiên, nếu như đã khỏi bệnh, âu cũng có khả năng này. Vấn đề là ở chỗ, Yên Chi Hồng chấn động giang hồ phương bắc, tiếng tăm lẫy lừng, được xưng là “đệ nhất đại ma nữ”, người con gái có thể đánh đồng cùng cô ấy có thể có mấy người?
Bỗng nhiên ba thân ảnh xuất hiện, nhanh chóng vây quanh Chỉ Thủy Quan.
Quả thật là tà môn ngoại đạo mà!
Tân Lâm không nói không rằng, chậm rãi từ trong mật thất bước ra, đứng chặn phía trước Tô Tô. Nếu đã nghênh ngang bước vào, Tân thiếu chủ cũng sẽ không ẩn mình trong bóng tối mà đánh lén.
Bạch Tô Tô dừng bước, nhìn Tân Lâm một lượt từ trên xuống, cười dịu dàng nói:
- Tân thiếu chủ.
Tân Lâm mi mày khẽ nhếch lên, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Bạch Tô Tô vừa nhìn thấy cô, liền gọi:
- Tân thiếu chủ.
Có thể thấy rằng, Bạch Tô Tô rõ như lòng bàn tay lai lịch xuất thân của Tân Lâm. Vấn đề là, Tân Lâm đối với cô ta không có chút ấn tượng nào. Loại sự tình này, Tân Lâm rất không thích.
Bạch Tô Tô tiếp tục quan sát Tân Lâm một cách hứng thú, cười nói:
- A! Xem ra hẳn là ta nên gọi cô là Tiêu phu nhân nhỉ, hi hi...
Sắc mặt Tân Lâm trầm xuống.
Hiện tại, cô cũng chẳng ngại với chức danh “Tiêu phu nhân” này nữa rồi, bởi vì đều là nữ nhân của Tiêu Phàm. Cái Tân Lâm để ý chính là thái độ lẳng lơ trêu tức khi nói đến vấn đề này.
Tính cách của Tân Lâm còn lạnh lùng hơn cả Văn Tư Viễn, căn bản là không thích người khác đùa bợt mà nói chuyện với mình.
417-dau-vo-mom-1/1162124.html
417-dau-vo-mom-1/1162124.html
471
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
