TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 411
Quyết chiến đến gần

Trận quần chiến giữa Chỉ Thủy Quan và biệt thự Tây Sơn, dần dần trở nên kịch liệt.

Bất kể trong lòng của Dung Thiên tổ sư đối với lần nghịch thiên cải mệnh này của Tiêu Phàm có nghi hoặc gì hay không, nhưng bởi một loại nguyên nhân theo quán tính nào đó, hoặc nói là tâm lí “phòng trừ ngộ nhỡ”, quyết không thể ngồi nhìn Chỉ Thủy Quan liên kết sức mạnh thiên địa mà không để ý tới.

Đến giờ hợi ngày thứ ba, hai bên đã giao thủ chín lần, lần sau càng kịch liệt hơn so với lần trước, trên tổng thể, vẫn nằm ở giai đoạn thu phát tự nhiên. Chín lần giao thủ, chín lần Tây Ly giáo nằm ở thế hạ phong, ảo ảnh mãnh thú màu đen, từ đầu đến cuối không phải là đối thủ, vẫn là bị cột sáng chói lòa xé thành từng mảnh nhỏ.

Thế nhưng Dung Thiên tổ sư không phải rất để ý, vững vàng khống chế “ngũ thánh Tỏa Long trận”, không chịu đem toàn bộ pháp lực rót vào.

Ông ta đang chờ cơ hội.

Giống như năm ngoái, đợi một cơ hội tốt “giết chết bằng một kích”.

Bất kể Tiêu Phàm tụ tập mấy vị sư huynh đệ, thời điểm cuối cùng của nghịch thiên cải mệnh, luôn phải dùng đại bộ phận pháp lực kéo vào, lúc đó, chính là cơ hội tốt nhất của Dung Thiên đại sư.

Liên tục chín lần giao thủ trong ba ngày, Dung Thiên tổ sư đều kiên trì tạo thành một loại ảo giác cho đối phương – bên này chỉ có một thuật sư.

Dựa vào loại tâm chí này.

Cùng lúc đó, tình hình bên bệnh viện tổng bên kia càng thêm căng thẳng, lại thêm một lần tăng cường biện pháp bảo vệ.

Lúc nửa đêm, một chiếc xe cao cấp màu đen sẫm do trong nước sản xuất, dưới sự dẫn dắt của xe cảnh sát, chậm rãi tiến vào bệnh viện tổng. Bộ phận bác sĩ hộ lý của bệnh viện tổng đối với chiếc xe cao cấp sản xuất trong nước này cũng không xa lạ gì. Mỗi khi ông cụ nguyên lão có công với đất nước này nằm viện, chiếc xe hơi cao cấp trong nước này đếu sẽ bất ngờ xuất hiện ở bệnh viện tổng.

Một người đàn ông già cả đeo kính gọng màu đen, từ trên chiếc xe hơi màu đen bước ra, nhìn xung quanh, cực kỳ uy nghiêm.

Tiêu Trạm sớm đã ở bệnh viện chờ đợi liền bước nhanh ra phái trước, bắt tay thật chặt với vị thượng cấp cực kỳ có uy nghiêm Ngay sau đó đi cùng với vị thượng cấp kia tiến vào sân nơi ông cụ Tiêu đang dưỡng bệnh.

Ước chừng nửa tiếng sau, vị thượng cấp kia dưới sự hộ tống của Tiêu Trạm rời khỏi bệnh viện tổng.

Chuyện này, lập tức được người có lòng thông báo cho đám mật thám của Tây Sơn luôn đang đứng ngồi không yên đợi tin tức.

Trong biệt thự Tây Sơn, Dung Thiên tổ sư khoanh chân ngồi, hai mắt bình tĩnh an nhiên, ba ngày đấu pháp, kích phát đại trận, dường như không hề tạo thành ảnh hưởng quá lớn nào đối với vị Vu vương Tây Ly giáo này, giống như luyện công tầm thường vậy, vô cùng nhàn nhã.

Tát Bỉ Nhĩ, Abbas, nam tử người Hán và cô gái che mặt, cũng giống như Dung Thiên tổ sư, tạm thời vẫn chưa có ý mệt mỏi. Ba ngày nay, trên cơ bản bọn họ chỉ là giữ vững vị trí trận cước của “ngũ thánh Tỏa Long trận”, pháp lực chân khí tiêu hao cực nhỏ.

Vẫn chưa tới lúc quyết chiến.

- Khởi bẩm giáo chủ...

Âm thanh trầm ổn kia lại vang lên bên ngoài mật thất.

- Nói.

Dung Thiên tổ sư hoàn toàn không mảy may lời ít ý nhiều.

- Một giờ trước, một người nào đó đi bệnh viện tổng thăm Tiêu Khả Đức, do Tiêu Trạm đích thân hộ tống, ước chừng ở lại trong phòng bệnh của Tiêu Khả Đức khoảng nửa tiếng. Tiêu Trạm theo sau đi cùng xe của người nào đó đi đại nội... Căn cứ theo tin tức trong đại nội truyền tới. Tiêu Trạm và người nào đó đang thảo luận các kết luận có liên quan đến việc sau khi Tiêu Khải Đức chết phải làm thế nào...

Cái gọi là “người nào đó” trong miệng vị này, tất cả mọi người trong mật thất đều cực kỳ rõ ràng là vị nào.

Đương kim thiên tử!

Nguyên lão trọng thần, tư cách và sự từng trải cực dày dạn, uy vọng cực cao như Tiêu Khả Đức. Bệnh tình nguy kịch nằm viện, kẻ bề trên đương nhiên phải đi bệnh viện thăm nom. Đây là một loại thái độ trên chính trị nhất định phải có. Tiêu Trạm và người đó cùng nhau đi đại nội thảo luận thông báo tin buồn sau khi Tiêu Khả Đức chết, cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Đối với những định luận khi đóng nắp quan tài của những vị nguyên lão này, ở tầng cao của đất nước Trung Hoa, là một chuyện lớn vô cùng nghiêm túc. Tuyệt đối không thể làm cẩu thả. Thẩm định chính trị cao hơn một đẳng cấp, “ưu đãi” mà hậu duệ có thể hưởng thụ sẽ càng nhiều.

Hiển hiên, mọi người trong mật thất để ý không phải là thẩm định sau khi Tiêu Khả Đức chết như thế nào, bọn họ để ý là những tín hiệu mà bản thân chuyện này bắn ra – Tiêu Khả Đức quả thật đã đến thời khắc sống còn.

Nếu lần nghịch thiên cải mệnh này của Tiêu Phàm không thể thành công, thế thì vận mệnh của Tiêu Khả Đức cũng đã tận rồi.

Nói một cách khác, Tiêu Phàm đã đến thời điểm không thể không liều mạng.

- Ta biết rồi.

Dung Thiên tổ sư phá lệ nói thêm vài chữ.

Tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, ánh mắt nhấp nháy nhìn về phía sư phụ.

Dung Thiên tổ sư bấm hai tay niệm thần chú, miệng thì thào cầu nguyện, đám người Tát Bỉ Nhĩ, Abbas cũng đều ngắt quyết làm phép, đem pháp lực toàn bộ cơ thể rót vào trong trận cước dưới thân.

Hai mắt của mãnh thú hồng quang chói mắt, không ngừng lóe ra, phảng phất giống như muốn sống lại.

Từng đoàn từng đoàn sương nồng đậm mãnh liệt thoát ra từ trong miệng mãnh thú, tứ chi bay lên, rất nhanh liền tràn ngập trong cả gian mật thất, một cái đầu mãnh thú thượng cổ hoàn chỉnh, dần dần hình thành trên đỉnh đầu của Dung Thiên tổ sư, giương nanh múa vuốt, rất dữ tợn mãnh ác.

- Tật!

Mật thất dưới lòng đất của Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm sắc mặt nghiêm trọng, tay trái bấm niệm thần chú, tay phải như một cây kích, chỉ về phía trước, một đạo chân khí tràn trề thẳng tắp bắn ra, không tiến vào bên trong “Càn Khôn đỉnh” phỏng chế cực lớn trước mặt.

Văn Thiên và Đàm Hiên ngồi hai bên cũng đồng thời làm pháp, đem chân khí rót vào bên trong đỉnh.

Họa đồ hỗn độn trên thân “Càn Khôn đỉnh” phỏng chế nhanh chóng xoay tròn, một đạo hồng quang sáng ngời từ bên trong thân đỉnh phát ra, ở miệng của chiếc đỉnh ngưng tụ thành một bức họa đồ hỗn độn khoảng hai thước vuông, chậm rãi xoay tròn.

“Càn Khôn đỉnh” thật sự bắt đầu vận chuyển.

Một đạo cột sáng phóng thẳng lên cao, bắn thẳng đến vòm trời.

Lần này, chưa đợi cột sáng bắn đến chòm Tử Vi, một cái đầu quái thú giương nanh múa vuốt liền từ trong mật thất biệt thự Tây Sơn bắn ra, hùng hổ đánh về phía cột sáng, dường như muốn cắt đứt cột sáng giữa không trung, làm cho nó không thể kết nối với đế tinh, không có cách nào dẫn dắt sức mạnh của thiên địa.

Trong nháy mắt, mảnh thú ảo ảnh cùng với cột sáng sáng ngời giằng co nhau.

Cột sáng dường như cũng không có ý quần chiến, đụng sơ qua với mãnh thú một cái, liền tiếp tục bắn về phía chòm Tử Vi đế tinh. Thế nhưng trải qua phen giằng co này với mãnh thú ảo ảnh, vốn dĩ cột sáng to hai thước trong phút chốc liền nhỏ lại hơn một nửa.

- Oanh!

Chòm Tử Vi đế tinh sáng rõ.

Rốt cuộc vẫn là kết nối sức mạnh của thiên địa, chỉ có điều nhìn qua, phản ứng của chòm Tử Vi lần này, không mãnh liệt giống như mấy lần trước.

Trên đỉnh Tây Sơn, Diệp Cô Vũ như một tượng điêu khắc đứng sừng sững trên phiến đá cực lớn, khóe miệng cuối cùng cũng hiện lên một tia cười, nhàn nhạt nói:

- Lúc này mới giống...

Bạch Tô Tô từ đầu đến cuối luôn theo ở bên cạnh cũng cúi đầu cười, nói:

- Đúng vậy, thăm dò hai ngày, cuối cùng cũng đến lúc nhìn thấy chân tướng. Phỏng chừng, ông cụ ở trong bệnh viện cũng thật sự chống đỡ không được nữa.

- Chống đỡ không được?

Diệp Cô Vũ có chút kinh ngạc, nghiêng đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Tô Tô.

Bạch Tô Tô lập tức ý thức được bản thân có thể đã sai ở phương diện nào đó, vội vàng nói:

- Vua của ta, ta có phải đã bỏ sót trọng điểm nào không?

- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi đã quên “Thiên Vương đan” ?

Đối với Bạch Tô Tô, Diệp Cô Vũ dường như rất có kiên nhẫn.

- Thiên vương đan?

Bạch Tô Tô không khỏi kêu lên một tiếng, khắp mặt đều là vẻ kinh ngạc.

- Không phải chứ? Một dược vật quý giá như Thiên Vương đan, Tiêu Phàm lẽ nào không để lại cho bản thân dùng sao? Mặc dù tổ tôn chí thân, thế nhưng ông cụ cũng cao tuổi như vậy rồi, sống lâu thêm ba năm năm, làm thế nào cũng không thể đánh đồng với mạng của Tiêu Phàm được...

Diệp Cô Vũ lắc đầu nói:

- Tô Tô, sổ sách không phải là tính toán như vậy. Chỉ cần ông lão còn sống, Tiêu gia sẽ không có vấn đề, Tiêu Phàm liền không cần phải để ý đến sự công kích của lực lượng thế tục đối với hắn, cũng không cần vì sự tồn vong sinh tử của gia tộc mà bỏ ra quá nhiều tinh lực và thời gian. Trái lại, nếu ông lão thật sự không trụ nổi ở cửa này, phiền toái của Tiêu gia liền lớn rồi. Tiêu gia có phiền phức, Tiêu Phàm cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến. Lần này không cứu ông cụ, Tiêu Phàm còn phải đồng thời đối diện với sự liên thủ công kích của đối thủ chính trị và Tây Ly giáo.

- Thế nhưng dù sao đó cũng là Thiên Vương đan có thể cứu mạng đó.

Bạch Tô Tô vẫn còn có chút khó hiểu. Trên thực tế, lúc đầu cô không hề bị Diệp Cô Vũ thuyết phục, ở sâu trong nội tâm đối với “Thiên Vương đan” vẫn nhớ mãi không quên. Chỉ có điều Diệp Cô Vũ không gật đầu, cô cũng không dám tự tiện ra tay với Tiêu Phàm.

Dường như giữa Diệp vương và vị Tiêu chưởng giáo này, có một sự liên hệ nào đó cực kỳ thần bí.

Cho dù Diệp Cô Vũ có gật đầu, dựa vào lực lượng của một mình Bạch Tô Tô, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.

Diệp Cô Vũ chậm rãi nói:

- Tiêu Phàm đã có được khẩu quyết pháp tướng hoàn chỉnh của “Tu La đạo” và “ác quỷ đạo”, “luân hồi tướng” đã dần hoàn thiện, chỉ thiếu ba khẩu quyết pháp tướng cuối cùng, hắn liền có thể hội tụ một bộ “luân hồi tướng”. Nếu như ông trời cho hắn thời gian, hắn liền có thể tu luyện đến cảnh giới thành công thật sự của “luân hồi tướng”. Đến lúc đó, thương thế của hắn ít nhất có thể hồi phục hẳn bảy tám phần mười. Tương đối mà nói, tác dụng của Thiên Vương đan với hắn, sẽ không thể rõ ràng như vậy nữa.

Nói tới đây, Diệp Cô Vũ dừng lại một chút, mới trầm giọng nói:

- Một thương thế cơ bản hồi phục, đại thuật sư tu luyện thành công “luân hồi tướng”, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào, là chuyện mà ngươi không thể tưởng tượng nổi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tô Tô hơi biến sắc, tron mắt xuất hiện một tia hoảng sợ cực kỳ nhanh.

- Đáng sợ.

Chữ này, không ngờ lại phát ra từ miệng của Diệp vương. Từ khi Bạch Tô Tô đi theo Diệp Cô Vũ đến nay, hình như đây là lần đầu tiên nghe hai chữ “đáng sợ” nói từ trong miệng Diệp vương, cư nhiên còn là dùng để hình dung về một người đàn ông khác.

Xem ra bản thân mình đối với thực lực chân chính của Tiêu Phàm, vẫn là còn lâu mới hiểu hết được.

Trong một khoảng thời gian đối thoại ngắn ngủi, lần phản kích kế tiếp của Dung Thiên tổ sư lại bắt đầu. Đầu mãnh thú ảo ảnh so với lúc trước càng thêm dày đặc, mãnh liệt từ nơi nào đó trong biệt thự dưới chân Diệp Cô Vũ bay lên trời, mãnh liệt vồ chòm Tử Vi đế tinh.

Cột sáng đã thu nhỏ một nửa hiển nhiên không giống như lúc trước dễ dàng đánh lui mãnh thú ảo ảnh như vậy, đôi bên giằng co một trận, cột ánh sáng đầu tiên duy trì không được, hóa thành những mãnh vụn tiêu tan tứ phía, mãnh thú ảo ảnh ngẩng đầu lên, dường như sau khi ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, mới hóa thành từng trận từng trận hắc khí tán vào trong hư không.

Bên trong Chỉ Thủy Quan, hai hàng lông mày của Văn nhị thái gia hơi giương lên, gật gật đầu nói:

- Lúc này mới giống...

Bằng không, Văn nhị thái gia còn thật sự cho rằng Tiêu Phàm chuyện bé xé ra to.

Đối thủ quả thật không ra làm sao cả.

Diệp Cô Vũ đứng trên phiến đá lớn trên đỉnh núi hỏi:

- Tô Tô, nhân thủ đều đã ở vị trí cả chưa?

- Xin đại vương yên tâm, đều đã vào vị trí cả rồi.

Bạch Tô Tô cung kính đáp.

- Vậy được, chúng ta đi thôi, cũng gần đến lúc rồi.

- Vâng!

Bạch Tô Tô khẽ khom người, đáp, trong giọng điệu tràn đầy sự hưng phấn.

412-quyet-chien-den-gan/1162119.html

412-quyet-chien-den-gan/1162119.html

485

3

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.