Chương 412
Mắc mưu rồi
Biến cố là thình lình xảy ra.
Giờ Tý, Dung Thiên tổ sư khống chế “Ngũ thánh Tỏa Long trận”, liên tiếp ba lần đánh tan kết nối của cột sáng với chòm Tử Vi đế tinh.
Mắt thấy giờ Tý càng ngày càng đến gần, bốn sư huynh muội Tát Bỉ Nhĩ đều trở nên khẩn trương, miệng không ngừng niệm quyết pháp, đem pháp lực không ngừng rót vào trận cước pháp trận dưới thân.
Tất cả mọi người đều hiểu được, chính giờ Tý đêm nay, rất có thể là thời khắc quyết chiến cuối cùng.
Bất kể là loại phương pháp nghịch thiên cải mệnh nào, xác định canh giờ là việc rất quan trọng. Căn cứ theo kinh nghiệm giao thủ lần trước của Dung Thiên tổ sư và Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lần đó luyện chế “Càn Khôn đại hoàn đan” bỏ ra ba mươi sáu canh giờ, cũng chính là thời gian ba ngày. Lần này, hẳn là sẽ không vượt qua khoảng thời gian này.
Thanh thế kết nối thiên địa nguyên khí từ phương hướng của Chỉ Thủy Quan lớn như vậy, cho dù Tiêu Phàm có có được sự viện trợ của các sư huynh, cũng không thể duy trì sự tiêu hao pháp lực cực kỳ lớn trong một thời gian dài như thế. Mọi người đều phỏng đoán, ba mươi sáu canh giờ, hẳn là cực hạn của truyền nhân Vô Cực. Nếu thật sự kéo dài tận bảy ngày bảy đêm, e rằng căn bản không cần dùng đến Dung Thiên đại sư ra tay, mệt cũng phải làm cho đám người Tiêu Phàm mệt chết rồi.
Trừ phi Tiêu Phàm bên kia tập trung trên bảy vị đại thuật sư trở lên.
Nhưng loại khả năng này cơ bản là không.
Thời thế hiện nay, thuật pháp suy vi, đừng nói là đại thuật sư có thể sánh vai với Tiêu Phàm, cho dù là thuật sư cấp một, cũng giống như lông phượng sừng lân, cực kỳ khó tìm. Một vị thuật sư trong đó có thể miễn cưỡng liên thủ với Tiêu Phàm, khó khăn quá lớn.
Vì vậy, chiến thuật của Dung Thiên đại sư bên này cực kỳ rõ ràng – trước giờ Tý, phải tận lực tất thảy mọi khả năng ngăn cản Tiêu Phàm hoàn thành.
Để đảm bảo nghịch thiên cải mệnh thành công, Tiêu Phàm nhất định phải ở chính giờ Tý tiến hành lần đánh cược cuối cùng, mạo hiểm bị Dung Thiên tổ sư toàn lực công kích. Cưỡng ép kết nối với chòm Tử Vi đế tinh.
Đây chính là thời cơ tốt nhất mà Dung Thiên tổ sư đang một mực chờ đợi.
Không chỉ có đám người Tát Bỉ Nhĩ trong lòng khẩn trương, ngay cả Dung Thiên tổ sư cũng sắc mặt chuyên chú. Tiếng niệm chú trong miệng dần dần đẩy nhanh tốc độ và trở nên bén nhọn lên.
Không biết khi nào, trước mặt Dung Thiên tổ sư đã nhiều hơn một đầu lâu mãnh thú trắng bạch. Hai hốc mắt đen sâu hun hút, giống như hai giếng sâu nhìn không thấy đáy, ở nơi đáy giếng sâu, có hai đốm ma chơi xanh mượt đang lóe lên, lập lòe ẩn hiện.
Khối đầu lâu mãnh thú này, là thần khí cung phụng của Tây Ly giáo, do Dung Thiên tổ sư đích thân phụ trách quản lý, chí có ở thời điểm quan trọng nhất, mới bái tế ra.
Bề ngoài của đầu lâu trắng bạch, cũng không bóng loáng, ba đường nứt chăng ngang dọc, trong đó có một đường, vạch ngang qua hai mắt của đầu lâu, hai bên thậm chí có vết rạn hình răng cưa, tỉ mỉ nhìn qua, hai đường nứt còn lại đều vô cùng cũ kỹ, hình như là đã hình thành từ nhiều năm trước. Duy nhất có đường nứt giữa hai mắt, nhìn qua dường như còn đang tương đối “mới”, hẳn là mới nứt không lâu trước đó.
Cảm giác, chiếc đầu lâu này từng chịu đòn đả kích nghiêm trọng từ ba lần trở lên.
Tay phải của Dung Thiên tổ sư nhẹ nhàng vuốt ve đầu lâu, ngón trỏ dài dài dường như là vô ý thức vuốt ve vết rạn giữa hai mắt.
Tát Bỉ Nhĩ chính ở vị trí đối diện với chiếc đầu lâu mãnh thú. Ánh mắt không ngừng rơi trên đường rạn cao thấp không đều này, khóe mắt không kìm nổi liền co giật một chút.
Làm đại đệ tử của Dung Thiên tổ sư, y hiển nhiên biết nguồn gốc của chiếc đầu lâu mãnh thú này. Chiếc đầu lâu mãnh thú này cũng không phải là do Tây Ly giáo tổ truyền lại. Mà là “đồ cất giữ riêng” của Dung Thiên tổ sư. Thế nhưng từ khi Tát Bỉ Nhỉ bái nhập vào môn hạ của Dung Thiên tổ sư, liền nhìn thấy qua chiếc đầu lâu này. Từ trên một ý nghĩa nào đó mà nói, chiếc đầu lâu mãnh thú này là “bản mệnh thần khí” của Dung Thiên tổ sư. Đương nhiên, sau khi Dung Thiên tổ sư thiên thu, chiếc đầu lâu mãnh thú này sẽ trở thành thần khí tổ truyền được cung phụng của Tây Ly giáo.
Tát Bỉ Nhĩ nhớ vô cùng rõ ràng, thời khắc y lần đầu tiên nhiên thấy chiếc đầu lâu này, trên chiếc đầu lâu chỉ có một đường nứt. Mấy năm sau, Dung Thiên tổ sư một mình ra ngoài một khoảng thời gian, sau khi trở về, lập tức bế quan tĩnh dưỡng, ròng rã một năm mới khởi quan đi ra, trên chiếc đầu lâu liền có đường nứt thứ hai.
Từ đó về sau, khoảng chục năm. Dung Thiên tổ sư rất ít khi bái tế lại chiếc đầu lâu này.
Mãi cho đến năm ngoái.
Khe nứt lớn nhất ở giữa hai mắt của chiếc đầu lâu mãnh thú kia, chính là sau khi giao thủ với Tiêu Phàm vô duyên vô cớ xuất hiện.
Làm “bản mệnh thần khí” của Dung Thiên tổ sư, đầu lâu mãnh thú mỗi lần tăng thêm một đường nứt, có nghĩa là chủ nhân bị trọng thương một lần. Vết nứt sau khi giao thủ với Tiêu Phàm lưu lại là to nhất dài nhất, có nghĩa là lần này Dung Thiên tổ sư bị thương nặng nhất.
Nhưng lúc này, Dung Thiên tổ sư vẫn không hề do dự đem “bản mệnh thần khí” này tế ra.
Mặc dù tuổi tác giữa Dung thiên và Tiêu Phàm chênh lệch xa, thế nhưng lại cho Tát Bỉ Nhĩ cảm giác, sư phụ và vị Chưởng giáo chân nhân đương đại trẻ đến độ không ra làm sao đó của Vô Cực Môn, rất có thể là đối thủ số mệnh. Nếu như không thể thừa cơ hội trước mắt này, triệt để giải quyết gọn Tiêu Phàm, kết cục cuối cùng sẽ thế nào, vẫn thật sự rất khó nói.
Trong một tòa mật thất ở Chỉ Thủy Quan, Tân Lâm ngồi xếp bằng ở trên giường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, góc giữa kim giờ và kim phút ngày càng nhỏ, ngay tức khắc sẽ chồng lên nhau.
Uyển Thiên Thiên ngồi vào một nơi nhỏ hơn bên cạnh, chiếc miệng nhỏ nhắn kiều diễm hơi vểnh lên.
Đây là phòng ngủ của Tiêu Phàm và Tân Lâm, trước đây Uyển Thiên Thiên cũng từng đến, biết Tiêu Phàm và Tân Lâm là cùng ở không cùng giường. Thế nhưng bây giờ, chiếc đệm đơn giản của Tân Lâm, đã đặt trên giường của Tiêu Phàm, hai chiếc gối đầu song song đặt cùng một chỗ.
Loại thay đổi này sau khi đi Nhật Bản về đã xảy ra rồi, Uyển Thiên Thiên đương nhiên biết, đây có nghĩa là gì.
Tuy biết rõ ràng ngoài Tiêu Phàm, Tân Lâm cả đời này đều không thể tốt với người đàn ông nào khác, nhưng lại hoàn thành sự “chuyển biến” này, ở trước mắt Uyển Thiên Thiên vẫn là làm cho sâu trong nội tâm của tiểu nha đầu có chút khó chịu.
Chỉ có điều trong lúc này, Uyển Thiên Thiên cũng không tiện giằng co nhiều chuyện như vậy.
- Tang...
Một tiếng chuông đồng hồ có vẻ nặng nề vang lên.
Tân Lâm mãnh liệt mở hai mắt ra, từ trên giường nhảy xuống, trong chớp mắt, thân hình thon thả xinh đẹp tuyệt trần liền không thấy bóng dáng đâu. Uyển Thiên Thiên chân trước chân sau đi theo ra ngoài, chỉ nhìn thấy Tân Lâm đứng ngoài gian mật thất, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Chính vào lúc này, một đạo cột sáng còn to hơn bể nước, phóng lên trời, bắn thẳng đến chòm Tử Vi đế tinh thiên cơ xa xôi kia. So sánh với các cột sáng lúc trước, cột sáng này không chỉ to hơn nhiều, hơn nữa còn ngưng kết dày đặc, so với cột sáng vừa nãy, mơ hồ đã có thực thể.
Uyển Thiên Thiên mặc dù đối với thuật pháp dốt đặc cán mai, thế nhưng cũng có thể từ cột sáng này cảm nhận hết sức rõ ràng được sức mạnh trùng trùng điệp điệp, bức người kinh hồn của thiên địa.
Đương nhiên, đây cũng bởi nguyên nhân cô đang ở Chỉ Thủy Quan, đổi một chỗ khác, cô có khả năng nửa điểm cảm thụ đều sẽ không có.
Đấu pháp giữa thuật sư với nhau, người bình thường rất khó lí giải.
Ở biệt thự Tây Sơn bên kia, Dung Thiên tổ sư hừ lạnh một tiếng, bàn tay đặt trên đầu lâu mãnh thú mãnh liệt siết chặt, ma chơi lập lòe nơi hốc mắt sâu hun hút của mãnh thú, chợt đại thịnh, trong miệng mũi, hắc khí mãnh liệt tuôn ra, cùng với hắc khí trong miệng thoát ra của bức họa đồ mãnh thú bằng bốn phiến đá dưới thân Dung Thiên tổ sư hòa thành một thể.
Tát Bỉ Nhĩ và bốn đệ tử trong miệng niệm chú, hai tay niết quyết, trán đầy mồ hôi.
Hai cỗ hắc khí quấn giao cùng một chỗ, một mãnh thú hư ảnh so với hắc ảnh vốn dĩ càng thêm cực đại ngưng kết ra. Mãnh thú này có mắt, tứ chi đầy đủ, thậm chí ngay cả năm móng vuốt sắc bén trên bàn chân đều nhìn thấy rõ ràng, “miệng rộng bê bết máu” không ngừng há ra, ngoại trừ không thể phát ra tiếng, đem cho người ta cảm giác, đây chính là một con mãnh thú thật sự bước ra từ thời viễn cổ hồng hoang, toàn thân tản ra cỗ khí đáng sợ, dường như lập tức nhằm người mà cắn.
- Thiên Lang, lên!
Trong miệng Dung Thiên tổ sư hét lớn một tiếng, bàn tay mãnh liệt hất lên trên.
Hắc ảnh mãnh thú kia há mồm ngửa đầu, không tiếng động gầm to một tiếng, gập uốn hông một cái, mạnh mẽ xông ra ngoài, hùng hổ lao về phía cột sáng to lớn vô cùng kia.
Cột sáng không hề để ý chút nào với hắc ảnh mãnh thú, trực tiếp bắn thẳng về phía chòm Tử Vi đế tinh.
Hắc ảnh mãnh thú múa may chân trước, hung hăng vồ vào trên cột sáng, không có chút trở ngại nào, móng vuốt sắc bén màu đen đâm vào trong. Từ xa nhìn lại, liền giống như bên trong một cây cột pha lê, đột nhiên nhiều hơn năm khối hắc ngọc.
Đám người Tát Bỉ Nhĩ vui vẻ trước, nụ cười còn chưa kịp hiện ra trên khóe miệng, lại lập tức phải thu về.
Hắc ảnh mãnh thú cố nhiên vồ rách cột sáng, lại dường như không có chút ảnh hưởng nào với cột sáng, cột sáng vẫn bay thẳng lên trời.
Hắc ảnh mãnh thú không hề chần chừ, toàn bộ thân hình lập tức nhào tới, bốn vuốt giương lên, đem cột sáng gắt gao ôm chặt lại, há to miệng, mãnh liệt cắn xuống. Cột sáng cuối cùng cũng không thể lại thờ ơ, tốc độ bắn đến chòm Tử Vi đế tinh rõ ràng đã chậm lại, quang hoa lóng lánh, dường như đem hết toàn lực giãy hắc ảnh mảnh thú văng ra.
Hắc ảnh mãnh thú há miệng mạnh mẽ cắn.
Cột sáng vốn dĩ lóng lánh dị thường, nhạnh chóng ảm đạm.
- Tốt!
Tát Bỉ Nhĩ không kìm nổi khẽ kêu một tiếng.
Đây hẳn là một kích quan trọng nhất của đám người Tiêu Phàm rồi, chỉ cần có thể phá hỏng một kích này, không thể thuận lợi kết nối với sức mạnh của đế tinh, nghịch thiên cải mệnh sẽ thất bại trong gang tấc, bản thân người thi triển thuật cũng sẽ chịu sự phản kích mãnh liệt của sức mạnh thiên địa, không thể không chịu trọng thương.
Thắng lợi trong tầm mắt.
Cột sáng ngày càng mờ nhạt, đường kính cũng thu nhỏ rất nhanh. Trước khi tiêu tan, gian nan vô cùng rốt cuộc cũng tiếp xúc với chòm Tử Vi đế tinh.
Đế tinh vụt sáng.
Nghịch chuyển lúc này mới xảy ra.
Chỉ thấy cột sáng vốn dĩ ảm đạm vô cùng trong chớp mắt ánh sáng rọi tưng bừng, nhanh chóng mở rộng, nháy mắt liền biến thành một tấm quầng sáng cực lớn, mãnh liệt xoay chuyển lại, hắc ảnh mãnh thú không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, liền bị quầng sáng gắt gao vây lại bên trong.
Hắc ảnh mãnh thú không kịp phòng bị, trong phút chốc tựa như sấm đánh, thân hình vốn ngưng kết rất dày, dưới sự đè ép của quầng sáng, nhanh chóng hư nhạt, có điều trong giây lát liền trở nên vô cùng mỏng manh, dường như bất cứ lúc nào đều có thể hoàn toàn tiêu tan.
Dù là như thế, ngay sau đó, hư ảnh mãnh thú mỏng manh này vẫn là bị quầng sáng hoàn toàn cắn nuốt không chút trì hoãn, triệt để tiêu tán giữa không trung.
Dung Thiên tổ sư kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lay động mãnh liệt một cái.
Đám người Tát Bỉ Nhĩ, Abbas sắc mặt đồng thời trắng bệch.
Hư ảnh mãnh thú này mặc dù là do biến ảo của “ngũ thánh Tỏa Long trận” mà ra, lại bao hàm tinh hoa pháp lực thậm chí cả giác quan thứ sáu của mỗi người hóa thành lực thần niệm, đột nhiên bị tiêu diệt, mọi người đều bị thương không nhẹ.
Năm đại Vu sư Tây Ly giáo còn chưa kịp giật mình nổi giận, quầng sáng cực lớn cắn nuốt con mãnh thú kia, trong chớp mắt lại hóa thành một cột sáng càng to hơn lúc trước, lấy chòm Tử Vi đế tinh làm căn cơ, nhanh như điện xẹt hướng về phía mật thất biệt thự Tây Sơn mãnh liệt kích xuống.
- Mắc mưu rồi...
Tát Bỉ Nhĩ, Abbas và ngũ sư muội che mặt đều không kìm nỗi đồng thời kinh hãi kêu lên.
Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy
Ngũ sư muội trên mặt che lụa đen, nhìn không rõ sắc mặt, nhưng nghĩ đến khẳng định cũng không khá hơn chút nào.
413-mac-muu-roi/1162120.html
413-mac-muu-roi/1162120.html
502
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
