TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 410
Mỗi người đều có chứa tâm cơ

Đằng đẵng một ngày một đêm trôi qua, biệt thự Tây Sơn bên kia cư nhiên có thể giữ bình tĩnh, không có nửa phần động tĩnh nào.

Đương nhiên, cái gọi là không có nửa phần động tĩnh là nhằm vào đám người Tiêu Phàm, đám xúc tu ở bên ngoài của Tây Ly giáo, vẫn chưa từng thu hồi trở về.

Lại đến giờ Tý.

Một cột ánh sáng so với lúc trước càng thêm lóe sáng chói mắt phóng thẳng lên trời, bắn thẳng đến chòm Tử Vi đế tinh. Cửa sổ ở mái nhà của căn mật thất biệt thự Tây Sơn mở rộng ra, năm sư đồ Dung Thiên chặt chẽ chú ý đến biến hóa kinh người của thiên địa nguyên khí.

- Khởi bẩm giáo chủ...

Một âm thanh trầm thấp vang lên bên ngoài mật thất.

Hiệu quả cách âm của gian mật thất này vô cùng tốt, người bên ngoài thông qua bộ đàm mới có thể nói chuyện với người trong mật thất.

- Nói.

Dung Thiên trầm giọng phân phó.

- Các biện pháp bảo vệ an toàn của bệnh viện tổng bên kia ngày càng nghiêm ngặt, nội tuyến của chúng ta đã không thể tiếp cận Tiêu Khả Đức thêm được nữa.

Đệ tử bên ngoài cửa cung kính báo cáo:

- Thế nhưng căn cứ theo tin tức thu thập được từ tổ chuyên gia trị liệu bên kia, bệnh tình của Tiêu Khả Đức đã đến thời điểm nguy cấp nhất, tổ chuyên gia trị liệu chính thức hạ thông tư báo bệnh tình nguy kịch...

- Ừm.

truy cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
Dung Thiên gật đầu, không tỏ rõ ý kiến,

- Tiếp tục theo dõi.

Tát Bỉ Nhĩ phân phó một tiếng.

Những việc thường ngày như thế này, bình thường đều là do y sắp xếp. Cho dù Dung Thiên tổ sư không bế quan, chuyện nhỏ ngày thường, ông ta cũng sẽ không hỏi.

- Vâng.

Người bên ngoài cung kính trả lời.

- Sư phụ, con xem là đến lúc rồi...

Lần này, người thúc giục Dung Thiên tổ sư cư nhiên không phải là Tát Bỉ Nhĩ tính cách vội vàng xao động, mà là nam tử người Hán vẫn luôn trầm ổn kia.

Dung Thiên không đáp, ngửa đầu hướng lên trời. Gắt gao nhìn thẳng sao Tử Vi đang lập lòe tỏa sáng bên trong vòm trời. Nam tử người Hán bèn lập tức ngậm miệng lại, không dám thúc giục thêm nữa.

Giờ Tý đã qua. Khi Chỉ Thủy Quan bên kia lần thứ tư bắn ra cột sáng lên trời. Bên hướng Tây Sơn, một đạo thú ảnh đen sì bay lên trời, giương nanh múa vuốt, đánh thẳng về phía chòm Tử Vi đế tinh. Nhìn kỹ lại, đây là một đạo đầu thú ảo ảnh, miệng mũi hoàn thành, hình thái dữ tợn, há to miệng, trực tiếp muốn một miếng đớp gọn chòm Tử Vi đế tinh.

Tân Lâm đang ở trong Chỉ Thủy Quan ngửa cổ lên nhìn trời, vừa thấy đạo ảo ảnh đầu thú này. Mãnh liệt siết chặt nắm đấm.

Đối với đạo đầu thú ảo ảnh này, Tân Lâm quả thật quá quen thuộc rồi.

Năm ngoái chính là mãnh thú này, làm cho Tiêu Phàm thân chịu trọng thương, kẻ địch nấp trong bóng tối này, cuối cũng lại thêm một lần nữa ra tay.

Uyển Thiên Thiên đứng bên cạnh Tân Lâm đã nhận ra khác thường của Tân Lâm, không tránh khỏi cũng có chút căng thẳng theo, kinh ngạc hỏi:

- Tân tỷ tỷ, là người đó sao?

Sống ở Chỉ Thủy Quan lâu như vậy, ngày ngày “đụng mai chạm tóc” với Tiêu Phàm. Một số chuyện lớn có liên quan đến quá khứ của Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên sớm đã có hiểu rõ.

- Là ông ta.

Tân Lâm phá lệ nói ra hai chữ, bình thường, Tân Lâm lúc trước đều dùng “ừ” để trả lời những câu hỏi như thế này.

Hành trình ở Nhật Bản, Uyển Thiên Thiên ôm bệnh ra tay, “xung phong đi đầu”, là người đầu tiên xông vào tổng đàn của phái “Cửu Quỷ” cứu Tiêu Phàm và Tân Lâm ra. Sau khi về nước, quan hệ giữa hai cô gái, dường như đang xảy ra thay đổi rất nhỏ nào đó. Uyển Thiên Thiên vẫn giống như lúc trước, cười hi hi gọi “Tân tỷ tỷ”. Dường như không tim không phổi, thái độ của Tân Lâm với cô, lại rõ ràng có chỗ không giống.

Hoặc là nói, toàn bộ tính cách của Tân Lâm đều có chút thay đổi. Loại thay đổi này rất tinh tế, thậm chí ngay cả bản thân Tân Lâm cũng không phát hiện ra.

Mãnh thú ảo ảnh hùng hổ há mồm cắn tới, cột sáng kết nối với sao Tử Vi chợt sáng rõ, mãnh thú ảo ảnh dường như không có chút lực ngăn cản nào, trong chốc lát đã bị cột sáng xé rách, trừ khử vô hình.

Dung Thiên tổ sư nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.

Toàn bộ ánh mắt của đám người Tát Bỉ Nhĩ đều ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía Dung Thiên tổ sư tràn đầy nghi ngờ và lo lắng.

Vừa rồi là Dung Thiên tổ sư một mình ra tay, tứ đại đệ tử không có mệnh lệnh, ai cũng không dám làm bừa.

Mặc dù chỉ là công kích mang tính thăm dò, Dung Thiên tổ sư căn bản không hề xuất ra toàn lực, nhưng mà bị cột sáng xé rách dễ dàng như vậy, hoàn toàn không có nửa phần công lực chống đỡ, vẫn là có chút vượt ngoài dự liệu của mọi người.

- Rất tốt...

Một lát sau, Dung Thiên tổ sư khoan khoái thở phào một hơi, lạnh lùng nói.

- Xem ra, ít nhất là có ba người cùng nhau chủ trì, khó trách hắn to gan như vậy.

Tát Bỉ Nhĩ không khỏi liếc mắt nhìn Abbas ở cách đó không xa một cái.

Ý trong lời nói của Dung Thiên tổ sư, trong lòng Tát Bỉ Nhĩ rõ ràng. Năm ngoái, Tiêu Phàm từng hao phí tâm huyết lớn như vậy, bố trí một mê cục, dụ dỗ Dung Thiên tổ sư mắc mưu, quần chiến với “Tử Vi tiên sư” Ngô Thạc Xương ba ngày ba đêm, hao phí không ít pháp lực, lúc xuất kích cuối cùng, càng là dẫn động bản nguyên, lọt vào trận pháp phản kích của Vô Cực Môn, bản thân chịu trọng thương.

Lần này, chiếu theo lý Tiêu Phàm hẳn là bố trí giống như thế, có thể đem chuyện này giấu diếm bao lâu thì giấu diếm bấy lâu, ai ngờ sự thật lại lầm to. Tiêu Phàm nghênh ngang bố trí trận pháp to như vậy, dẫn sức mạnh thiên địa giáng xuống, dường như không thèm để ý có kẻ thù bên cạnh tập kích.

Hóa ra là có thực lực tuyệt đối làm hậu thuẫn.

Trong suy nghĩ của Tiêu Phàm, số lượng đối thủ mặc dù đông, thực sự có thể đối kháng với hắn trên thuật pháp, chẳng qua chỉ có mình Dung Thiên tổ sư mà thôi. Hắn có hai sư huynh đệ đồng môn tương trợ, lấy ba chọi một, đó là chiếm ưu thế tuyệt đối.

Có gì đáng phải sợ nữa?

Dù sao lại đi tìm một Ngô Thạc Xương đến phối hợp diễn kịch nữa, quả thật không dễ dàng như vậy. Loại đại thuật sư cấp số như “Tử Vi tiên sư”, tuyệt đối không phải nói tìm thì có thể tìm được, huống hồ còn là bắt người ta “liều mạng” với Dung Thiên tổ sư, cái giá bình thường, căn bản là mời không nổi. Cho dù Tiêu Phàm bỏ ra cái giá cực kỳ lớn, mời đến một “Tử Vi tiên sư” khác, Dung Thiên tổ sư cũng chưa hẳn sẽ lại mắc mưu.

Mánh khóe giống nhau, trước mặt Dung Thiên đại sư, chỉ có thể có lần một mà không thể có lần hai.

- Khởi động đại trận!

Trầm ngâm một lát, trên mặt Dung Thiên tổ sư cuối cùng cũng hiện lên một tia kiên quyết dứt khoát, trậm giọng quát.

- Vâng, sư phụ.

Bốn tên đệ tử đồng thời khom người đáp lại, dồn dập niệm quyết làm phép, trong miệng thì thào cầu nguyện, lẩm bẩm.

Đôi mắt của Dung Thiên tổ sư khép hờ, hai tay đặt ở trước ngực ngắt một pháp môn cổ quái, môi khẽ động, niệm lên một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó hiểu dị thường. Ông ta ngồi xếp bằng nơi đầu mãnh thú, một cỗ sương mù đen nhàn nhạt dần dần từ trong miệng mãnh thú bay lên, không ngừng quay cuồng lượn lờ bên cạnh Dung Thiên tổ sư, dần dần ngưng tụ thành một đầu thú đen sẫm, so với cái thăm dò khi nãy, đầu thú này dày đặc hơn nhiều, miệng mũi hoàn thành, khí thế hung ác kinh người. Không ngừng há to miệng, dường như đang rít gào không tiếng động.

Nhìn đầu thú dữ tợn này, trong mắt nam tử người Hán lóe lên một chút thần sắc phức tạp cực kỳ nhanh, vừa có kiêng dè sâu sắc, vừa lộ ra vẻ tham lam ngưỡng mộ nói không rõ.

Cả người Dung Thiên tổ sư đều bị vây trong màn sương đen, nhìn không ra ông ta là vẻ mặt gì.

- Lên!

Bỗng nhiên gầm lên một tiếng rất nhẹ.

Đầu thú màu đen lập tức phóng lên trời, lao thẳng đến chòm Tử Vi, há miệng to dính máu, với thế nhanh như chớp, một ngụm cắn đến, trong nháy mắt đã chặt đứt liên hệ giữa chòm Tử Vi đế tinh và cột sáng.

Cột sáng lóe lên vài cái, từng khúc từng khúc vỡ vụn, tiêu tan vô hình.

Khoe miệng Tát Bỉ Nhĩ thoáng hiện lên ý cười gằn.

Sau khi trải qua sự cải tiến của sư phụ, “ngũ thánh Tỏa Long trận” mới quả nhiên uy lực tăng cao, chẳng qua là dao mổ trâu cắt tiết gà, lập tức tiến công.

Ngay sau đó, nụ cười gằn của Tát Bỉ Nhĩ liền cứng đờ trên mặt.

Chòm Tử Vi đế tinh nguyên bản bị mãnh thú màu đen hoàn toàn cắn nuốt, gần như biến mất trong màn trời đêm, đột nhiên tỏa sáng hào quang, mãnh thú màu đen không có bất kỳ dãy dụa gì, mãnh liệt nổ vỡ ra, trong màn trời đêm hóa thành một chút bóng đen, nháy mắt hóa thành hư vô.

Sắc mặt của Dung Thiên Tổ Sư âm trầm xuống.

Một kích này mặc dù vẫn là thăm dòì, thế nhưng so với kích đầu tiên khi nãy đã thêm vào ba phần pháp lực, vẫn không hề có chút lực kháng cự nào, bị người ta dễ dàng kích phá.

Tiêu Phàm tự tin như vậy, quả nhiên là có đạo lí.

Trong mật thất của Chỉ Thủy Quan, ba sư huynh muội Tiêu Phàm, so sánh với khi nãy, thần sắc nhẹ nhõm hơn nhiều.

Văn nhị thái gia thậm chí bưng lên chén trà sâm bên người uống một ngụm, cười nói:

- Cuối cùng cũng không kìm nổi phải ra tay rồi. Nhìn theo tình hình này, người này vẫn tương đối cẩn thận đấy.

Hai hàng lông mày của Đàm Hiên nhíu lại, nói:

- Sư huynh, nếu như chúng ta vẫn luôn chú ý đến bọn chúng không tha, bọn chúng đối với chúng ta cũng không thể không hiểu chút nào. Rõ ràng biết chúng ta là đông người hợp sức, còn dùng thủ đoạn thăm dò mức độ này, có phải bọn chúng đã phát ra nghi ngờ gì không?

Đây cũng là tư duy của đặc công chủ lực.

Đặc thù chiến tuyến, không ngoại trừ chính là các loại thủ đoạn hư hư thật thật như trinh sát và phản trinh sát, lừa gạt và phản lừa gạt, thâm nhập và phản thâm nhập.

Văn Thiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Kế sách này, vốn dĩ cũng không trông mong bọn chúng sẽ không có chút nghi ngờ gì liền mắc mưu. Thăm dò là khẳng định rồi. Thế nhưng chỉ cần chúng quyết ra tay, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.

Đàm Hiên nghĩ một lát, cũng vẫn là đạo lí này, lúc này lập tức gật đầu đồng ý.

Đôi bên hai lần giao thủ, đều thật cẩn thận thử thăm dò thực hư của đối phương.

Còn có thế lực thứ ba, kỳ thật cũng đang chặt chẽ quan tâm đến trận giao thủ này.

Trên đỉnh núi Tây Sơn, một bóng người cao to yên tĩnh đứng yên trên một phiến đá to lớn, hai tay chắp ra sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, giống như điêu khắc vậy, không hề nhúc nhích, dường như đã hòa cùng một thể với phiến đá dưới chân.

Chính là giáo chủ Thiên Ưng giáo Diệp Cô Vũ.

Cách phía sau Diệp Cô Vũ không xa, một bóng người màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện, váy áo màu trắng trong gió núi lạnh lùng, phất phơ bay lượn. Dưới ánh trăng trong trẻo lành lạnh, Thanh Phong sứ Bạch Tô Tô hiện ra có vẻ không chân thật, phảng phất chỉ là một cái bóng mà thôi.

Bạch Tô Tô cũng đang chú ý đến hết thảy dị biến đang xảy ra ở chòm sao trong vòm trời xa xa kia.

Hiện tượng thiên văn kỳ dị này, không cần dùng sự giúp đỡ bố trí của các trận pháp khác, cô cũng có thể cảm nhận một cách rất rõ ràng.

Tam sứ giả của Thiên Ưng, lấy “Thanh Phong” làm tên, tuyệt đối không phải là không có lí do. Trong ba vị sứ giả, duy nhất có Bạch Tô Tô đi theo Diệp Cô Vũ tu luyện đạo thuật pháp, trên thuật pháp dĩ nhiên rất có trình độ. Cũng không phải là Diệp Cô Vũ bên trọng bên khinh, mấu chốt là Thanh Phong tam sứ chỉ có Bạch Tô Tô thích hợp để tu luyện thuật pháp.

Loại chuyện liên quan đến thiên phú như thế này, thật sự không thể miễn cưỡng được.

Diệp Cô Vũ không nói lời nào, Bạch Tô Tô cũng không nói chuyện, hai người cứ một trước một sau đứng như vậy, lặng im.

Đối với ngọn nguồn chân tướng của cả sự việc, Bạch Tô Tô mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng biết, chuyện này đối với Diệp vương, cực kỳ quan trọng. Diệp vương đã ở trên đỉnh ngọn núi Tây Sơn này, đợi một ngày một đêm.

- Tô Tô, đều sắp xếp xong hết cả chưa?

Cuối cùng, sau lần ra tay do thám thứ hai của Dung Thiên tổ sư, Diệp Cô Vũ cũng mở miệng, chậm rãi hỏi, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên.

- Đều sắp xếp xong rồi. Ba vị trưởng lão dẫn đội, muộn nhất sáng ngày mai liền có thể đến.

Bạch Tô Tô vội vàng đáp.

Lần này, Thiên Ưng xem như là xuất ra toàn bộ tinh nhuệ rồi, không chỉ Thanh Phong tam sứ toàn bộ tập trung tại chỗ, ngay cả ba vị trưởng lão trấn thủ trong giáo cũng đồng loạt xuất kích, đem toàn bộ lực lượng tinh nhuệ trong giáo đều mang tới.

Trong trí nhớ của Bạch Tô Tô, Thiên Ưng giáo trước giờ chưa từng xuất binh quy mô lớn như vậy, giống như nghênh chiến với kẻ địch lớn.

Trước kia chưa từng có đối thủ nào đáng để Thiên Ưng giáo làm như vậy.

Bạch Tô Tô chỉ là không hiểu, lần này, Diệp Vương rốt cuộc là muốn đối phó với ai?

Là đối phó với Dung Thiên tổ sư?

Hay là đối với phó Tiêu Phàm?

Ngoại trừ hai vị này, Bạch Tô Tô thật sự không nghĩ ra, còn có ai đáng để Diệp vương phải thận trọng như thế.

Thế nhưng có một điêmt, Bạch Tô Tô lại rất rõ ràng, bất luận Diệp vương muốn đối phó với ai, phen này đều là cơ hội tốt nhất.

411-moi-nguoi-deu-co-chua-tam-co/1162118.html

411-moi-nguoi-deu-co-chua-tam-co/1162118.html

503

4

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.