TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 407
Cùng sống, cùng chết!

Chỉ Thủy Quan trước giờ vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Văn nhị thái gia dẫn đầu các đệ tử cùng đi vào. Đương nhiên, có thể sống trong Chỉ Thủy Quan chỉ có thể là bản thân Văn nhị thái gia và sáu đệ tử đích truyền, còn các đệ tử tái truyền khác cùng các tùy tùng, vì số người quá đông, nếu đều ở trong Chỉ Thủy Quan thì trên thực tế là không thể.

Văn Tư Viễn bố trí một số người thông minh, tháo vát, thuê một nhà nông gần đó để ở, phụ trách canh gác bên ngoài Chỉ Thủy Quan.

Tiếp theo sẽ phải tiến hành một trận “đại quyết chiến”, về điểm này, Văn nhị thái gia cũng không hề giấu diếm Văn Tư Viễn. Năm đệ tử khác chỉ có thể được coi là đồ đệ của cá nhân Văn nhị thái gia, duy chỉ có Văn Tư Viễn mới là truyền nhân chính thức của Vô Cực Môn. Trình độ thuật pháp của Văn Tư Viễn có lẽ chưa đạt đến trình độ cao nhất, nhưng tu luyện được cũng không phải là ít. Trong thời khắc then chốt, có lẽ sẽ phát huy vai trò vô cùng quan trọng. Hơn nữa, võ nghệ Văn Tư Viễn cao cường, kinh nghiệm tranh đấu trên giang hồ rất phong phú, vì thế anh ta và Tân Lâm cùng nhau lên kế hoạch tìm các biện pháp bảo vệ an toàn cho cả Chỉ Thủy Quan, anh ta chính là sự lựa chọn thích hợp.

Ai ai cũng đều bận rộn.

Tân Lâm và Văn Tư Viễn bắt đầu bố trí mạng lưới phòng hộ ở Chỉ Thủy Quan. Trong ngoài Chỉ Thủy Quan đều bố trí rất nhiều pháp trận phòng hộ, tư tưởng trọng tâm của Tân Lâm và Văn Tư Viễn chính là bố trí người xung quanh những pháp trận phòng hộ này để tạo thành độ dày phòng hộ bậc thang.

Cho dù là những nơi chật hẹp nhất cũng cần phải phòng ngự đầy đủ.

Hiện nay, những nhân viên ở lại trong Chỉ Thủy Quan, đều không có ai nhàn rỗi.

Bề ngoài thì Tiêu Phàm, Văn nhị thái gia và Đàm Hiên là rảnh rỗi nhất, căn bản là mỗi ngày ba sư huynh muội này đều tránh trong mật thất, rốt cuộc đang làm gì thì người ngoài không biết được.

Ba trong sáu mươi tư đệ tử của Vô Cực Môn đang dốc toàn lực luyện chế pháp khí bày binh bố trận. Pháp trận này lấy tên là “điên đảo tam tài tuyệt sát trận”, là pháp trận mà Tiêu Phàm và Văn nhị thái gia nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều ngày cuối cùng mới tìm ra. Pháp trận bố trí xung quanh Chỉ Thủy Quan đều không giống nhau, “điên đảo tam tài tuyệt sát trận” là pháp trận chuyên để tấn công. Lấy tam tài “thiên địa nhân” làm trận cước, tập hợp sức mạnh của ba người, tái hỗ trợ các lực pháp trận khác, tiến hành truy sát kẻ địch.

Ban đầu Tiêu Phàm và Văn Thiên chuẩn bị chỉ là “lưỡng nghi sát trận”, hiện giờ có thêm Đàm Hiên, nên sẽ đổi thành “tam tài sát trận”.

Lại nói, Văn nhị thái gia vẫn còn có chút không yên tâm về Đàm Hiên. Cho dù, về mặt lý mà nói, họ là sư huynh muội đồng môn, nhưng trước đây không thường xuyên gặp gỡ. Thậm chí, ngay cả cái tên Đàm Hiên, đến tận gần đây Văn nhị thái gia mới biết. Trước đây chỉ biết sư phụ có nhận một đệ tử ký danh như vậy, là một nữ nhân. Còn về chuyện tại sao sư phụ phải thần bí như thế, chính Văn nhị thái gia cũng không rõ lắm.

Pháp trận đuổi địch cần phải có trình độ uyên thâm về mặt thuật pháp mới được. Đàm Hiên chỉ là đệ tử ký danh của Chỉ Thủy sư tổ, lỡ như trình độ thuật pháp quá thấp, kém xa Tiêu Phàm và Văn Thiên, như thế sức mạnh của “điên đảo tam tài tuyệt sát trận” sẽ bị giảm bớt đi nhiều, trái lại còn không bằng “lưỡng nghi sát trận”.

Cần phải biết kẻ địch mà họ phải đối phó. Chính là cao thủ tuyệt thế đã từng đánh trọng thương Tiêu Phàm. Theo nguồn tin mà Văn Tư Viễn điều tra được từ biệt thự Tây Sơn, ở đó còn có không ít các trợ thủ, trong đó, ít nhất có hai người đã từng đối mặt với Văn Tư Viễn, đều là cao thủ thuật pháp.

Đối phó với kẻ địch như thế, làm sao có thể thiếu cảnh giác được?

Sau khi gặp Đàm Hiên, Văn nhị thái gia không chút khách khí ra tay đấu thử. Với những chuyện trọng đại, cho dù hành động này có thể gây phản cảm cho sư muội trong lần gặp đầu tiên, cũng đành chấp nhận thôi.

Cũng may, Đàm Hiên không làm Văn Thiên thất vọng, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh của Chỉ Thủy sư tổ, nhưng trình độ thuật pháp quả thật không thấp. Có lẽ chính bởi vì Đàm Hiên bẩm sinh xuất chúng, Chỉ Thủy tổ sư mới có thể phá lệ cho phép bà đầu sư học nghệ.

Với hành động thận trọng của nhị sư huynh, Đàm Hiên cũng không hề phản cảm. Là một đặc công chủ chốt thường xuyên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm ở nước ngoài, phong cách làm việc của Đàm Hiên nhiều lúc giống Văn Thiên như đúc.

Đối với lí do ban đầu tại sao không trực tiếp nhập vào Vô Cực Môn, Đàm Hiên cũng giải thích mấy câu. Thứ nhất, là bởi vì thân phận Đàm Hiên rất đặc thù, Chỉ Thủy sư tổ không muốn Vô Cực Môn có dính dáng gì đến cơ quan tình báo. Trước đây, quan hệ giữa hào hiệp trên giang hồ và Lục Phiến Môn là rất rõ ràng. Đàm Hiên chỉ là đệ tử của riêng Chỉ Thủy sư tổ, không phải truyền nhân chính thức của Vô Cực Môn, ít khi dây dưa đến. Thứ hai, là vì thân phận của Đàm Hiên ở Thái Cực Môn tương đối quan trọng, giao tình của Chỉ Thủy sư tổ và tiền bối Thái Cực Môn rất tốt, cũng không thể “phá vỡ tình cảm”.

Đàm Hiên tách ra khỏi sư môn đã rất lâu rồi, nhiều năm như vậy, giờ trở về Chỉ Thủy Quan cảm thấy vô cùng xúc động.

Thời gian cấp bách, ba sư huynh muội mới hàn huyên được mấy câu, đã lập tức bắt đầu chia nhau luyện chế pháp khí để bày trận.

Để làm được tuyệt sát trận, ba trận cước là rất quan trọng. Đến cuối cùng, pháp trận có thể phát huy hết được uy lực hay không, còn phải xem lực chống đỡ của ba trận cước có đủ hay không. Pháp khí bày trận luyện chế càng tinh sảo thì lực chống đỡ của trận cước càng mạnh, uy lực pháp khí phát huy càng lớn.

Tiêu Phàm phụ trách trận cước thiên tự hiệu, Văn Thiên phụ trách trận cước địa tự hiệu, Đàm Hiên phụ trách trận cước nhân tự hiệu.

Ba sư huynh muội đều tự luyện chế pháp khí, sau khi pháp khí luyện chế xong, sẽ hoán đổi cho nhau, sẽ lưu lại ấn ký trên pháp khí của đối phương, cuối cùng là lúc bày trận, Tiêu Phàm còn phải nối tất cả pháp khí lại với nhau, như thế “tam tài tuyệt sát trận” mới có thể hợp vào làm một.

Sau bảy ngày, pháp khí luyện thành, ba sư huynh muội lại tề tụ một lần nữa trong hầm mật thất.

Đôi mắt Đàm Hiên có chút mệt mỏi.

Bảy ngày qua, cho dù đã liên tục cung ứng đơn dược nhưng tinh lực vẫn tiêu hao rất lớn.

Trái lại, Văn Thiên và Tiêu Phàm lại tinh thần sung mãn, sinh lực dồi dào. Tiêu Phàm tuổi còn trẻ, lại là truyền nhân y bát của Chỉ Thủy sư tổ, sức khỏe cường tráng cũng không có gì lạ. Nhưng đằng này, nhị sư huynh tuổi đã cao, thế mà tinh thần và thể lực lại rất tốt, Đàm Hiên không khỏi thầm bội phục.

Cùng kiểm tra pháp khí mà đối phương luyện chế, Văn Thiên liên tục gật đầu, rất hài lòng với pháp khí mà Đàm Hiên làm. Luận theo độ dày của pháp lực ẩn chứa trong pháp khí, trận cước nhân tự hiệu mà Đàm Hiên phụ trách sẽ không thể yếu hơn so với trận cước địa tự hiệu và thiên tự hiệu do họ phụ trách.

Sức mạnh của ba trận cước ngang nhau, là mấu chốt để cả một trận chiến lớn phát huy hiệu lực lớn nhất.

Đàm Hiên lại đưa ra thắc mắc.

- Tiêu Phàm, tôi đã nghiên cứu “điên đảo tam tài tuyệt sát trận” này, theo cách bố trí mà cậu và nhị sư huynh đã bàn bạc, nếu tiếp tục bày trận này, có thể sẽ làm cho lực lượng phòng hộ ban đầu của Chỉ Thủy Quan bị rút đi một nửa. Cứ như vậy, uy lực của tam tài trận sẽ đạt đến sức mạnh cực đại, nhưng lực phòng hộ của cả Chỉ Thủy Quan lại giảm đi rất nhiều, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Với Tiêu Phàm, hiện tại Đàm Hiên gọi thẳng kỳ danh. Có lẽ bất kể là gọi “sư đệ” hay là xưng “Trưởng phòng Tiêu”, Đàm Hiên đều thấy không thỏa đáng. Về thái độ của Trần Dương, thực ra rất kiên quyết, Đàm Hiên không thể không chiều theo tâm trạng của con gái.

- Sư tỷ, trong lần tấn công này, nhiệm vụ phòng hộ, chúng ta sẽ giao cho hai người Tân Lâm và Tư Viễn.

Đàm Hiên nhíu mày.

- Kẻ địch rốt cuộc có bao nhiêu tiềm lực, hiện tại chúng ta cũng không rõ. Chuyển hơn một nửa lực lượng của pháp trận phòng ngự đến tam tài trận, ngộ nhỡ kẻ địch ồ ạt tấn công, thì chúng ta khá phiền toái đấy.

Văn Thiên vuốt vuốt chòm râu trắng, thản nhiên nói.

- Cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công. Chúng ta đánh càng độc, họ càng không kịp trở tay. Chỉ cần những người mạnh nhất phải khốn đốn, thì bọn lâu la kia không đáng sợ. Vả lại, Tư Viễn và Tân cô nương đều không phải những trợ thủ yếu ớt, thêm nữa, có sư huynh Linh Vân đại sư đích thân trấn thủ, cho dù địch có ồ ạt tấn công, cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian... Bây giờ là cơ hội tốt nhất của chúng ta rồi, nếu không nắm bắt lấy cơ hội này, muốn đánh bại quân địch, cũng không biết phải đợi đến khi nào. Cho dù vì thế mà cần mạo hiểm thì cũng đáng giá lắm.

Đàm Hiên nhíu mày trầm ngâm một lúc, lúc này mới gật đầu tỏ vẻ tán thành với quan điểm của Văn Thiên và Tiêu Phàm.

Tất cả mọi chuyện ở Chỉ Thủy Quan đều tiến hành rất rành mạch, rõ ràng.

Trong sân nhỏ của bệnh viện tổng, đã trở thành một đám hỗn loạn, mây buồn sương thảm. Đội ngũ chuyên gia chữa bệnh vừa được mở rộng, thêm hai gương mặt mới, nhưng đôi lông mày của phó viện trưởng lại càng lúc càng nhíu chặt.

Tình hình Tiêu lão gia lại chuyển biến giống như năm ngoái.

Đã đến thời khắc nguy cấp nhất.

Hai vị bác sĩ mới vào tuy nói đều là những chuyên gia trẻ tuổi chỉ mới có tiếng tăm mấy năm nay, nhưng trong lĩnh vực học thuật đã đạt được thành tích đáng kiêu ngạo, tuyệt đối xứng danh “lương y”. Nhưng đối mặt với tình trạng của Tiêu lão gia, bất cứ thuốc gì cũng không có tác dụng, thì các chuyên gia trẻ tuổi này cũng bó tay, không có biện pháp gì.

Xem ra chỉ có thể chờ đợi kỳ tích xuất hiện lần nữa thôi.

Điều làm phó viện trưởng chú ý là, đã mười ngày nay, Tiêu Phàm không thường xuyên có mặt ở bệnh viện tổng. Lần trước Tiêu lão gia lâm trọng bệnh cũng như thế, trong vòng hai tháng, Tiêu Phàm chỉ xuất hiện ở bệnh viện tổng một lần. Ba ngày sau, bệnh tình Tiêu lão gia đột nhiên bắt đầu có chuyển biến tốt, không đến bảy ngày, tự nhiên khỏi hẳn rồi cứ thế xuất viện.

Thế thì lần này, liệu Tiêu Phàm có thể tạo ra kỳ tích được nữa không?

Những nhân vật tai to mặt lớn đến bệnh viện thăm Tiêu lão gia càng ngày càng nhiều, chức vụ cũng càng ngày càng cao, trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng, đây sẽ là lần cuối cùng họ gặp Tiêu lão gia.

Tiêu Phàm vẫn luôn được phó viện trưởng đặt tia hi vọng cuối cùng, hiện giờ đang đau đầu thuyết phục Uyển Thiên Thiên ở Chỉ Thủy Quan.

Sau khi Tiêu Phàm khơi thông các kinh mạch cho Uyển Thiên Thiên, nghiêm túc nói với Uyển Thiên Thiên, muốn cô rời đi khỏi Chỉ Thủy Quan, để lập lức bắt tay vào “đánh trận lớn”, Tiêu Phàm không thể chăm sóc cô nữa.

- Đánh trận? Được thôi, tôi đang đợi ngày đấy đây!

Uyển Thiên Thiên cười hì hì, tỏ ra rất mong đợi.

- Thiên Thiên, cô phải hiểu rõ, tôi không nói đùa với cô!

Khuôn mặt Tiêu Phàm nghiêm lại, không hài lòng nói.

- Tiêu Phàm, tôi cũng không nói đùa với anh. Tôi tuy không quá giỏi, nhưng người bình thường muốn coi thường tôi cũng không dễ đâu. Lúc này, anh đuổi tôi đi, anh không thấy là đang khi dễ người khác sao?

Uyển Thiên Thiên không chút sợ hãi, nhìn thẳng mặt Tiêu Phàm mà nói, ánh mắt đầy vẻ kiên nghị.

Nhìn thấy Tiêu Phàm phải “liều mạng” với đối thủ, Tân Lâm ở bên cạnh lại muốn Uyển Thiên Thiên “tránh xa một chút”, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tiêu Phàm không nhịn được cười khổ.

Ban đầu cũng biết, làm công tác tư tưởng với bà cô nhỏ này không phải là dễ.

Không đợi Tiêu Phàm nghĩ ra lí do thoái thác khác, cô xoa xoa mũi, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy tay Tiêu Phàm, ngẩng đầu lên, yên tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt kiên định lạ thường.

- Anh đừng khuyên tôi nữa, tôi nói cho anh biết một câu thôi – cùng sống, cùng chết!

408-cung-song-cung-chet/1162115.html

408-cung-song-cung-chet/1162115.html

580

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.