TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 406
Nghi hoặc của Dung Thiên sư tổ

Bên này Vô Cực Môn đang khua chiêng gõ trống làm công tác chuẩn bị, thì bên kia Tây Ly Giáo cũng không hề nhàn rỗi.

Trong phòng khách của biệt thự Tây Sơn, đèn đuốc sáng trưng, không khí tiêu điều, xơ xác, cả ngôi biệt thự nhìn qua thì không có phòng bị gì, nhưng vừa đến gần nó đã khiến cho người ta thấy sát khí đằng đằng, vô cùng sợ hãi, người bình thường căn bản không dám đến gần.

Trong phòng khách có mấy người mặc áo bào trắng ngồi nghiêm chỉnh, một vị lão nhân ngồi ghế trên, vẻ mặt thành kính.

Vị lão nhân này cũng mặc một bộ bào trắng, tóc trắng như tuyết, bộ râu trăng hơi xoăn xoăn, hốc mắt sâu hoắm, rõ ràng là người ngoại tộc. Chính là chưởng giáo hiện tại của Tây Ly Giáo – sư tổ Vu Vương Dung Thiên.

Dung Thiên sư tổ đã chính thức xuất hiện, nét mặt hồng hào, da dẻ căng mịn. Nếu không nhìn chòm râu và bộ tóc trắng của ông ta, mà chi nhìn sắc mặt và làn da kia, thậm chí có thể khiến người ta cảm thấy ông ta còn chưa tới sáu mươi.

- Sư phụ, Tiêu Khả Đức quả thật bệnh nặng phải nhập viện rồi, hơn nữa bệnh tình càng ngày càng xấu đi. Theo tin tức của nội bộ bệnh viện tổng truyền ra, có thể không cầm cự lâu được nữa...

Ngồi bên trái Dung Thiên sư tổ là đại đệ tử của Tây Ly Giáo – “Thương Thiên Đại Tế Ti” – Tát Bỉ Nhĩ cao giọng nói, giọng điệu rất vui vẻ.

Ánh mắt của Dung Thiên sư tổ nhìn qua một vị “Thanh Thiên Đại Tế Ti” – tam đệ tử, Thanh Thiên Đại Tế Ti chính là đệ tử người Hán duy nhất của Dung Thiên sư tổ, thấy ánh mắt sư phụ nhìn mình, vội vàng gật đầu, tỏ ý tán thành với đại sư huynh Tát Bỉ Nhĩ.

Tin tức này vốn được ghi nhận từ gã.

- Nếu trong lúc này, Tiêu Khả Đức chết, với Tiêu gia và các thế lực chính trị có quan hệ mật thiết với Tiêu gia là một đả kích trí mạng. Trong năm nay, các hoạt động của Tiêu Khả Đức vô cùng sôi nổi, với sự trợ giúp của ông ta, Tiêu gia bành trướng thế lực khắp nơi, đã đắc tội với không ít tập đoàn. Bởi vì e sợ uy danh của Tiêu Khả Đức, nên không ai dám hé răng. Thế nhưng, trong một năm ngắn ngủi, Tiêu gia đã ăn quá nhiều thịt, căn bản là không kịp tiêu hóa. Nếu Tiêu Khả Đức có thể sống lâu thêm hai ba năm nữa thì miếng thịt đã đưa đến miệng kia có thể sẽ tiêu hóa hết. Còn bây giờ, khó nói lắm... Muốn Tiêu gia nhả những miếng thịt đó ra thì đó là điều không thể. Nhưng nếu họ không nhả ra, các thế lực khác sẽ buộc họ phải nhả ra. Đây sẽ là một trận đấu tranh chính trị vô cùng kịch liệt. Tiêu gia mà không có Tiêu Khả Đức trấn giữ thì khả năng thất bại là rất cao.

Tát Bỉ Nhĩ tiếp tục nói, giọng điệu rất nhanh.

Mấy vị mặc áo bào trắng khác đều gật đầu, dường như rất tán thành với phân tích của Tát Bỉ Nhĩ.

Tây Ly Giáo ở khu vực Tây Á là một đại giáo phái nhất đẳng, đối với bàn cờ chính trị không hề xa lạ gì. Tây Á có rất nhiều quốc gia, cho tới nay vẫn theo cơ cấu thống trị chính giáo hợp nhất. Nhiều năm nay, mấy nhân vật tai to mặt lớn của Tây Ly Giáo vẫn luôn là khách quý của mấy nước đương quyền. Còn về Dung Thiên sư tổ, cũng được không ít người trong tôn giáo tôn sùng là vị lãnh tụ tinh thần, địa vị cao cả, thậm chí cả vua của một nước, trước mặt Dung Thiên sư tổ cũng một mực cung kính giữ lễ tiết của một vãn bối.

Là đại đệ tử chuyên giải quyết công việc thường ngày của Tây Ly Giáo, sự hiểu biết của Tát Bỉ Nhĩ về vấn đề chính trị khá rộng. Bàn cờ chính trị của phương Đông, phương Tây, từ những chỗ khác nhau nhỏ nhất cho đến đại cục đều rất tinh tường. Đơn giản chỉ là trao đổi lợi ích, thỏa hiệp và cân bằng.

- Tiêu Phàm có động thái gì không?

Dung Thiên sư tổ chậm rãi hỏi.

Sách lược đối phó của Tiêu Phàm mới là trọng điểm mà Dung Thiên sư tổ quan tâm. Về những cái có liên quan đến giao dịch chính trị, đều có người khác quản. Dung Thiên sư tổ sớm đã không để ý đến những chuyện đó.

Lần này, Tát Bỉ Nhĩ lại không vội trả lời mà nhìn sư đệ người Hán đang ngồi đối diện mình.

Sư đệ người Hán gật đầu, cúi đầu về phía Dung Thiên sư tổ, nói.

- Sư phụ, căn cứ vào tin tức chúng ta có được, Tiêu Phàm có vẻ không cam tâm...

Thấy tam sư huynh dừng lại một lúc, tứ sư đệ ngồi phía dưới Tát Bỉ Nhĩ không nhịn được nói.

- Tam sư huynh, Tiêu Phàm không cam tâm... Là ý gì? Chẳng lẽ hắn còn có cách làm Tiêu Khả Đức cải tử hồi sinh?

Ánh mắt mọi người đều đổ vào đệ tử người Hán.

Năm ngoái, Tiêu Phàm đã vì ngịch thiên cải mệnh cho Tiêu Khả Đức mà so chiêu với Dung Thiên sư tổ, đã trọng thương rồi. Lẽ nào, một người có thể nghịch thiên cải mệnh đến hai lần?

Mọi người ngồi ở đây, tuy không phải cao thủ thuật pháp, nhưng với chuyện thế này vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Sắc mặt tam sư huynh càng lúc càng nghiêm trọng, vẫn quay về phía Dung Thiên sư tổ nói.

- Có phải còn có thể làm cho Tiêu Khả Đức cải tử hồi sinh hay không tôi không rõ lắm. Nhưng trong thời gian này, Tiêu Phàm quả thực có làm một số việc. Thứ nhất, Văn Thiên đã chuyển đi khỏi chỗ ở ban đầu là tứ hợp viện, có thể chắc chắn ông ta không rời khỏi kinh thành, hẳn là chuyển đến một nơi bí mật nào đó, nếu không phải sắp có hành động gì đó, Văn Thiên không cần thiết phải chuyển nhà. Thứ hai, Tiêu Phàm đang tìm mọi cách để thu thập được các dược liệu hiếm. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn thậm chí đã gặp hơn năm thương gia dược liệu, trên bảy giao dịch đã thành công. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, tôi đã đích thân đến phòng bệnh mà Tiêu Khả Đức nằm để điều tra, trong phòng bệnh đó, có thể cảm nhận được lực dao động của pháp trận vô cùng rõ ràng, tôi đoán, đó là một loại pháp trận tiếp dẫn, làm như thế để lúc thuật sư làm phép có thể dễ dàng tiếp nhận sức mạnh của trời đất. Nếu Tiêu Phàm không có tính toán gì thì hoàn toàn không cần phải bày bố một pháp trận tiếp dẫn như thế trong phòng bệnh của Tiêu Khả Đức. Cho nên tôi cho rằng, Tiêu Phàm không cam tâm nhìn Tiêu Khả Đức chết đi như thế, mà đang cố gắng làm đến cùng.

- Lẽ nào Vô Cực Môn thật sự có cách có thể cải mệnh hai lần cho một người sao?

Một người mặc bộ bào trắng ngồi bên dưới sư đệ người Hán kinh ngạc nói, giọng nói điềm đạm, không ngờ là một người phụ nữ. Người phụ nữ này có khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, con ngươi xanh thẳm, sâu xa như biển lớn.

Theo như vị trí ngồi của người phụ nữ này, cô ta có địa vị rất cao trong Tây Ly Giáo, không thua gì đám người Tát Bỉ Nhĩ, A Ba Tư, có lẽ cũng là một trong Ngũ Đại Tế Sư của Tây Ly Giáo, là đệ tử thân truyền của Dung Thiên sư tổ.

Vì nguyên nhân về văn hóa và truyền thống, khu vực Tây Á từ cổ chí kim đều có phong tục “trọng năm khinh nữ”, phụ nữ về cơ bản đều là phụ thuộc vào đàn ông, không có quyền tự chủ hành động và tư cách độc lập của bản thân. Ở những nơi có quyền lực, rất ít khi nhìn thấy phụ nữ.

Người phụ nữ này có thể trở thành đệ tử thân truyền của Dung Thiên sư tổ, được xếp vào Ngũ Đại Tế Sư, đủ thấy thiên bẩm cực cao. Bằng không, Dung Thiên sư tổ cũng không phá lệ cũ, nhận một nữ nhân làm đồ đệ.

Theo như tình hình hiện nay, Ngũ Đại Tế Sư của Tây Ly Giáo đã có bốn người tới Trung Quốc, chỉ còn một vị nhị sư đệ ở lại tổng đàn Tây Ly Giáo trấn thủ, trọng tâm đã chuyển qua phương Đông.

Có được quyết định như thế, có thể thấy Dung Thiên sư tổ tính toán hơn người.

Dung Thiên sư tổ trầm ngâm không nói.

Rõ ràng, về vấn đề này, dù là Dung Thiên sư tổ cũng đều cảm thấy không dễ có đáp án.

- Sư phụ, đệ tử thấy, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải có chuẩn bị mới được. Lỡ như Tiêu Phàm thật sự muốn mạo hiểm nghịch thiên cải mệnh một lần nữa, mà lần này lại có sự tương trợ của các đồng môn khác thì tỉ lệ thành công cũng không nhỏ đâu. Nhưng đối với chúng ta, đây cũng là một cơ hội tốt.

Tát Bỉ Nhĩ nói.

A Ba Tư lập tức tiếp lời.

- Sư phụ, con hoàn toàn tán thành ý kiến của đại sư huynh. Tiêu Phàm đã mời các đồng môn của hắn đến đây, chắc chắn là muốn mượn sức mạnh của họ để hoàn thành chuyện nghịch thiên cải mệnh lần này. Đây đúng là cơ hội tốt để đả thương bọn họ. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị chu đáo, tận dụng thời cơ, đừng nói là đả thương Tiêu Phàm, cho dù giết chết hắn ngay tại chỗ cũng là điều có thể. Cơ hội tốt thế này chúng ta không nên bỏ qua.

A Ba Tư chịu trách nhiệm “võ lực” ở Tây Ly Giáo, các loại hành động vũ trang đều do anh ta chủ trì, cũng được xem là “chuyên gia quân sự”.

Truyện❤Của Tui
. net Ánh mắt Dung Thiên sư tổ nhìn về phía đệ tử người Hán, ôn hòa hỏi.

- Đông Phương, ý kiến của con thế nào?

Đệ tử người Hán suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói.

- Sư phụ, con nghĩ nhất định phải làm thật cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nên trưng cầu thêm một số ý kiến của người khác nữa.

- Được.

Dung Thiên sư tổ cười gật đầu, thái độ dường như rất hài lòng với Đông Phương.

Màn đêm buông xuống, hội đồng trong phòng khách của biệt thự Tây Sơn đã di tản đi, cả ngôi biệt thự chìm trong yên tĩnh, mọi thứ đều đã ngủ say. Chỉ có ánh đèn đường ở hậu hoa viên còn tản ra ánh sáng yếu ớt, mờ ảo, mông lung.

Dung Thiên sư tổ mặc áo bào trắng, chạm rãi đi qua đi lại trên bãi cỏ ở hậu hoa viên, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như có chuyện gì khiến ông ta vô cùng lo âu, rất khó giải quyết.

Buổi tối mùa hè, tiếng côn trùng kêu râm ran.

Không khí tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, tiếng côn trùng im bặt. Cả một đám côn trùng núp trong bóng tối tựa hồ phải chịu sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ nào đó, lập tức im như thóc, không dám kêu.

Một bóng người thản nhiên bước trên bãi cỏ, từ từ đi về phía Dung Thiên sư tổ, sát khí và sự uy hiếp khác thường chính là phát ra từ người y.

Chính là Diệp Cô Vũ.

Diệp Cô Vũ không nhanh không chậm đi đến chỗ Dung Thiên sư tổ, cách đó không xa, đứng lại khẽ khom người, không nói tiếng nào.

- Đạo Minh, đêm khuya thế này mời cậu đến đây là muốn hàn huyên với cậu.

Nhìn Diệp Cỗ Vũ, sắc mặt Dung Thiên sư tổ hồng hào, lộ ra ý cười, lịch sự nói.

- Xin Vu vương chỉ bảo.

Nụ cười trên mặt Dung Thiên sư tổ dần dần thu lại, sắc mặt trở nên chăm chú, chậm rãi nói.

- Tôi muốn biết, Vô Cực Môn hoặc là các trường phái thuật pháp khác của Trung Hoa, có phải là có cách nghịch thiên cải mệnh hai lần cho cùng một người không.

- Có thể.

Diệp Cô Vũ đáp không chút do dự.

- Hả?

Hai hàng lông mày của Dung Thiên sư tổ lập tức dướn lên.

- Chỉ cần có đủ công lực, đừng nói là hai lần, ngay cả ngịch thiên cải mệnh cho cùng một người vô số lần cũng được. “Vô cực cửu tương thiên thiên nhân tương” luyện đến trình độ uyên thâm có thể hỗ trợ được vạn vật đất trời, nhìn thấu được tam thế luân hồi. Đây là nền tảng của việc tu luyện trường sinh, nếu mà đã trường sinh thì nghịch thiên cải mệnh cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Trong giọng nói bình thản của Diệp Cô Vũ cũng có một chút chấn động, ánh mắt cực kì nóng nỏng.

Người tu luyện pháp thuật đạt được trình độ như hắn hiện nay thì sức hấp dẫn của “trường sinh đạo” đối với hắn là rất lớn.

- Thiên nhân tương? Không phải “thiên nhân thiên” của Vô Cực Môn đã bị thất lạc lâu rồi sao? Lẽ nào Tiêu Phàm đã tu luyện đến “thiên nhân cảnh” ?

Dung Thiên sư tổ nửa tin nửa ngờ.

- Hắn có tu luyện được đến “thiên nhân cảnh” hay không, tôi không dám chắc. Nhưng Vô Cực Môn qua nhiều đời sư tổ chưởng giáo đều có những bí mật rất đặc biệt của riêng mình. Có lẽ, Tiêu Phàm đã tìm được cách không cần tu luyện “thiên nhân cảnh” cũng có thể ngịch thiên cải mệnh lần nữa, cũng chưa biết chừng.

Diệp Cô Vũ nói, giọng điệu và ánh mắt đều rất lãnh đạm.

- Ừ.

Dung Thiên sư tổ khẽ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.

407-nghi-hoac-cua-dung-thien-su-to/1162114.html

407-nghi-hoac-cua-dung-thien-su-to/1162114.html

621

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.