Chương 408
Đại chiến sắp đến
Bính ngọ tháng tám.
Giờ Hợi.
Ánh trăng như nước, Chỉ Thủy Quan thanh u bình yên như ngày thường.
Thôn dân xung quanh tuần hoàn tuân theo quy luật từ xa xưa “mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ”, đại đa số đã an nhiên tiến vào mộng đẹp. Cá biệt người vẫn chưa ngủ, cũng không phát hiện ra, Chỉ Thủy Quan giờ phút này, sớm đã có sát khí bao quanh tứ phía, từng tầng từng tầng vòng tròn phòng ngự, đem toàn bộ Chỉ Thủy Quan bao vây lại.
Mật thất dưới đất của Chỉ Thủy Quan.
Tiêu Phàm, Văn Thiên, Đàm Hiên ngồi khoanh chân, thành hình tam giác, đối diện với nhau.
Sư huynh muội ba người, người mặc áo choàng tơ vàng Bát quái, chân đi giày Như Ý âm dương, tay nắm ngọc Thất Tinh Như Ý. Giữa ba người là một bức họa đồ hỗn độn do đá xô bồ ba màu trắng đen vàng lát thành, chỗ ngồi của ba người, lại là một họa đồ hỗn độn ba màu tương đối nhỏ.
Chính giữa bức họa đồ hỗn độn lớn, đứng thẳng một đỉnh đồng bốn chân, hai thước vuông, nhìn kiểu dáng đỉnh đồng và hoa văn được điêu khắc trên đỉnh đồng, đây là sản phẩm phỏng chế theo trấn giáo chi bảo “Càn Khôn đỉnh” của Vô Cực Môn. Trong thân đỉnh của phỏng chế phẩm, lại đặt một tiểu đỉnh “mi ni”, thân đỉnh hiện lên chữ màu đỏ, họa đồ hỗn độn quanh thân chậm rãi xoay tròn, chính là “Càn Khôn đỉnh”.
Uy lực của “điên đảo tam tài tuyệt sát đại trận”, đều do “Càn Khôn đỉnh” triệt để phát ra.
Mọi sự đã sẵn sàng.
Thế nhưng hai hàng lông mày của Đàm Hiên nhíu lại, dường như còn có chút băn khoăn không đặt xuống được.
Văn nhị thái gia biết suy nghĩ trong lòng của vị tứ muội này, chậm rãi nói:
- Sư muội, nếu như Linh Vân đại sư không muốn tham dự vào, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Ông ta là người xuất gia, tứ đại giai không...
Đàm Hiên nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt ít nhiều có chút cô đơn.
Trong suy nghĩ của cô, Linh Vân sư huynh không giống như các huynh muội sư môn khác, yêu thương cô hết mực, tựa như huynh trưởng trong nhà. Trước đó mấy ngày, Đàm Hiên nói lên thỉnh cầu của mình với Linh Vân đại sư, Linh Vân đại sư cũng không tỏ rõ ý kiến như thế nào.
Hiện giờ đại chiến sắp đến, vẫn không thấy bóng dáng của Linh Vân sư huynh, trong lòng Đàm Hiên không tránh khỏi mất mát.
Văn nhị thái gia lại không phải vô cùng để tâm.
Ông biết rằng Linh Vân đại sư là đệ nhất cao thủ của Thái Cực Môn, võ thuật tu vi đều không thua kém hai sở trưởng của Đàm Hiên. Nếu như Linh Vân đại sư có thể trấn thủ ở Chỉ Thủy Quan, hiển nhiên lực lượng phòng thủ càng mạnh hơn một phần. Thế nhưng ban đầu khi Văn nhị thái gia và Tiêu Phàm lập kế hoạch, cũng chưa từng đem Linh Vân đại sư tính toán ở bên trong lực lượng phòng vệ. Hiện giờ Linh Vân đại sư không muốn tham gia vào chuyện này, cũng không có quan hệ gì lớn.
Đợi lát nữa đại chiến cùng nhau, nhân vật đầu não của kẻ địch toàn lực đi đối phó với huynh đệ ba người mình còn chê không đủ, lại còn có thể vươn tay ra đi công kích Chỉ Thủy Quan hay sao? Có Tân Lâm, Văn Tư Viễn trấn thủ, Hoàng Hải Văn gia tinh nhuệ hợp sức với Yên Chi xã tinh nhuệ, các biện pháp phòng vệ của Chỉ Thủy Quan, có thể nói nghiêm mật dị thường, chỉ cần không có tuyệt đại cao thủ đánh lén, cho dù đến một chi đội quân binh hạng nhỏ, không mang theo vũ khí hạng nặng, cũng chưa chắc có thể đem Chỉ Thủy Quan làm ra thế nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bầu không khí của Chỉ Thủy Quan càng thêm ngưng trọng nghiêm túc.
Chớp mắt đã đến giờ Tý.
- A Di Đà Phật!
Từng tiếng Phật hiệu xa xa truyền đến, tuy rằng còn ở phía xa, lại trung chính bình thản, mỗi người đang ngồi đều nghe thấy cực kỳ rõ ràng, giống như đang đứng đối diện với tăng nhân.
Hai hàng lông mày của Đàm Hiên mãnh liệt dương lên, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Trong mắt Văn nhị thái gia tinh quang lấp lánh.
Ông và Linh Vân đại sư chưa từng gặp mặt, chỉ là nghe tiếng đã lâu. Mặc dù sớm biết kế thừa Thái Cực Môn không phải là nhỏ, thế nhưng trong thế không võ không pháp, nội công của Linh Vân đại sư thâm hậu như thế, vẫn là vượt ngoài dự liệu của Văn nhị thái gia.
Màn đêm bao phủ xuống bệnh viện, sân nhỏ nơi Tiêu lão gia đang ở, canh phòng nghiêm ngặt. Bước vào ban đêm, lực lượng cảnh vệ của sân đột nhiên tăng cường, Phó cục trưởng Chung của Cục cảnh vệ cao nhất đích thân dẫn theo một nhóm “cao thủ đại nội” tiến đến cảnh giới. Đừng nói những người không có phận sự căn bản không thể tới gần, cho dù là nhân vật lớn quyền cao chức trọng, chưa có sự cho phép, cũng tiến vào không nổi.
Loại tình hình này, có thể xem là vô cùng hiếm thấy.
Ông cụ từ khi ra vào viện, bộ phận canh phòng trước giờ chưa từng chặt chẽ không chỗ hỡ như vậy.
Không biết hôm nay xảy ra đại sự quan trọng gì.
Một số người hiểu biết tình hình, đầu óc linh lợi xoay chuyển khá nhanh, không tránh khỏi sẽ nghĩ đến ngay bệnh tình của ông cụ, nhận định ông cụ đã vô cùng nguy ngập, vì tránh khỏi dẫn đến phong ba chính trị bên ngoài, mới đột nhiên tăng cường sự canh phòng với nơi này.
Trong căn phòng bệnh của ông cụ, vẫn sáng ánh đèn.
Tiêu Trạm ngồi phía trước giường bệnh, ông cụ nửa dựa nửa nằm trên giường, mặc dù cực kỳ gầy yếu, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh, cũng không hiện ra vẻ tái nhợt đặc biệt khó coi, nhất là trong đôi mắt, vẫn là tinh quang lấp lánh, nhìn thế nào đều không giống như dáng vẻ của bệnh nhân nguy kịch.
Nếu như là các bác sĩ của tổ chuyên gia điều trị nhìn thấy một màn này, sợ rằng sẽ giật nảy mình.
Chuyện này thật sự rất “quỷ dị”.
Loại biến hóa “quỷ dị” này từng xảy ra trên người ông cụ một lần, cho đến nay đều chưa thể tìm thấy cách giải thích hợp lí nhất, không ngờ thời gian còn chưa đến một năm, biến hóa “quỷ dị” giống như vậy lại xảy ra thêm một lần nữa. Theo bọn họ, đây quả thật là có trái theo lẽ thường của y học. Mặc dù y học trước giờ chưa từng thiếu kì tích, nhưng loại kì tích này luôn xảy ra một lần lại tiếp tục xảy ra một lần trên cùng một người, cũng khó tránh làm cho người ta khó lí giải.
Đừng nói đến các bác sỹ của tổ chuyên gia bệnh viện, ngay cả Tiêu Trạm, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ông cho đến bây giờ, vẫn còn nửa tin nửa ngờ đối với “thuật pháp”, thế nhưng đối với y thuật của Tiêu Phàm, lại không hoài nghi thêm một chút nào nữa.
Đây là quốc túy!
Tiêu Trạm hoàn toàn có thể lí giải, có thể tiếp nhận, cũng hết sức ủng hộ.
Về phần chuyện thuật pháp này, Tiêu Phàm sẽ không nói sâu với bố, Tiêu Trạm có tin hay không, cũng không phải là chuyện cực kỳ quan trọng.
- Giả Phóng, con nói tiểu Phàm cự tuyệt rồi sao?
t r u y e n c u a t u
i n e t Ông cụ chậm rãi hỏi, âm thanh trầm thấp, rõ ràng có lực. Thế nhưng
nhìn qua, vẻ mặt của ông cụ hơi có chút âu lo.
Hai hàng lông mày của Tiêu Trạm nhíu lại, gật gật đầu.
Chiếu theo sự phân phó của ông cụ, Tiêu Trạm đặc biệt thảo luận với trung tướng Chung Vọng Dương – Phó cục trưởng cục cảnh vệ, dự tính tạm thời cấp cho Tiêu Phàm hai nhân viên cảnh vệ. Không biết là nguyên nhân gì, ông cụ luôn có cảm giác trong thời gian này, sẽ có người gây bất lợi cho Tiêu Phàm. Có lẽ đây xuất phát từ loại dự cảm nào đó của ông cụ, cũng có lẽ chỉ là sự vướng bận yêu thương của ông cụ với cháu nội.
Nhưng ông cụ có mệnh, tướng quân Chung Vọng Dương tất nhiên là không chút do dự, rất sảng khoái đồng ý.
Chung Vọng Dương vốn là tướng lĩnh cao cấp do ông cụ một tay cất nhắc. Cha của Chung Vọng Dương, từng đi theo ông cụ nhiều năm, là thuộc hạ trung thành tận tâm nhất của ông cụ. Vì thế, bản thân Chung Vọng Dương phải tính là trung kiên trong dòng dõi của Tiêu gia.
Ai ngờ Tiêu Phàm lại cự tuyệt ý tốt của ông nội và phụ thân.
- Cự tuyệt rồi vậy thì càng tốt.
Một lát sau, ông cụ thấp giọng nói, giọng điệu ngược lại lại trở nên thoải mái.
Tiêu Trạm lại gật gật đầu.
Lần này, ông lại là tán thành ý kiến của cha. Tiêu Phàm không phải là người mà thanh niên bình thường có thể so sánh, tính cách trầm ổn dị thường. Nó nếu như cự tuyệt cảnh vệ tùy thân “cao thủ đại nội”, thế thì không phải là do khách khí, mà là đối với an nguy của bản thân rất có chắc chắn.
Chỉ có điều Tiêu Trạm hơi kỳ quái, lẽ nào bên cạnh Tiêu Phàm, còn có nhân vật lợi hại hơn cả “cao thủ đại nội” hay sao?
Không giống như tình hình yên tĩnh hài hòa trong sân của bệnh viện tổng, biệt thự Tây Sơn lại là một mảnh túc sát chi khí.
Trong một gian mật thất của biệt thự Tây Sơn, năm người áo bào trắng ngồi khoanh chân vây quanh. Chính giữa nền mật thất, một tấm họa đồ mãnh thú do đá phiến bốn màu đen trắng vàng đỏ hợp lại mà thành, bốn chiếc răng nanh màu trắng cực kỳ dọa người.
Dung Thiên Tổ Sư yên vị ở chính giữa miệng con mãnh thú, lông mày thấp che xuống mắt, nếp nhăn trên trán giống như dao khắc cực kỳ đều đặn.
Tát Bỉ Nhĩ, Abbas, nam tử người Hán và sư muội áo bào trắng trên mặt che một tầng sa đen, phân ra ngồi bốn phía. Vị trí mà bốn người ngồi cũng không đối xứng, khoảng cách với Dung Thiên tổ sư cũng là có xa có gần. Nếu như đem các vị trí ngồi của bọn họ dùng một đường nối lại, liền có thể nhìn ra, dường như có thể tạo thành một bức họa đồ mãnh thú hoàn chỉnh, bọn họ đang ngồi đúng vào vị trí tứ chi của mãnh thú.
Nam tử người Hán cũng mặc một thân áo bào trắng, chỉ là anh ta bình thường dung mạo uy nghiêm, rất có khí độ của kẻ bề trên, lúc này đây lại ăn mặc giống như người Hồ, nhìn thế nào cũng có điểm đầu Ngô mình Sở.
Đương nhiên lúc này, hiển nhiên sẽ không có người đi để ý những lễ tiết ăn mặc không đáng kể này.
Trong mật thất, không khí nghiêm trọng, căng thẳng.
Dù là như thế, Tát Bỉ Nhĩ cũng không ngừng đánh giá nam tử người Hán trước mặt, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra ánh mắt không tin tưởng. Đối với vị tam sư đệ này, Tát Bỉ Nhĩ trước giờ chưa từng che dấu quan cảm của chính mình đối với anh ta. Ngày bình thường, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Dung Thiên tổ sư rời khỏi tổng đàn Tây Ly giáo, rời khỏi cố thổ sinh sống mấy chục năm, ngàn dặm xa xôi, đến Trung Hoa, một phen khổ tâm bố trí, nếu thực sự tính toán thành công, Tây Ly giáo cố nhiên có lợi không nhỏ, bản thân tam sư đệ và gia tộc nơi anh ta sống, cũng sẽ lấy được nhiều lợi ích, thậm chí còn đạt được nhiều lợi ích hơn so với Tây ly giáo.
Có nền móng như vậy, bình thường, tam sư đệ vẫn là có thể tin cậy.
Thế nhưng tuyệt đối không bao gồm loại tình hình trước mắt này.
“Ngũ thánh Tỏa Long trận” mới này là trận pháp mới mà sư phụ bế quan trong một năm này lĩnh hội được, trên “ngũ thánh Tỏa Long trận” ban đầu phát triển biến hóa đến, năm người cùng thi triển, thúc giục trận pháp, sự to lớn của uy lực, không gì sánh kịp. Ứng với nó, chính là năm người chủ trì trận pháp, đều cần phải toàn lực ứng phó, tiêu hao pháp lực, cũng là không gì sánh nổi.
Bất cứ ai chỉ cần ai giữ lại một chút, lập tức sẽ làm suy yếu toàn bộ lực lượng của trận pháp, thậm chí liên lụy đến cả những người thi triển trận pháp.
Nói cách khác, một khi thi pháp bắt đầu, năm người chủ trì trận pháp sẽ trở nên vô cùng “yếu ớt”, không có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ, an nguy của năm người, đều kí thác vào lực lượng phòng vệ ở bên ngoài.
Đối với vòng phòng ngự do đệ tử tinh nhuệ của Tây Ly giáo bố trí, Tát Bỉ Nhĩ vẫn là có thể tin tưởng, thế nhưng, đây dù sao cũng là trên mảnh đất Trung Hoa, tất cả bố trí đều dựa vào sự ủng hộ của tam sư đệ. Tam sư đệ nếu như có hành động khác thường nào, tính mệnh của mọi người đều gặp nguy hiểm.
Còn có tên Diệp Cô Vũ kia, đó cũng là nhân tố không an toàn.
Sư phụ hình như đối với tên người Hoa kia vô cùng tín nhiệm vô cùng yên tâm, Tát Bỉ Nhĩ cũng không dám hoàn toàn gật bừa.
So với tam sư đệ, độ nguy hiểm của Diệp Cô Vũ càng lớn, nhân tố không xác định được càng nhiều.
Chỉ có điều những tình hình này, Tát Bỉ Nhĩ đều rất thẳng thắn nói rõ với sư phụ, sư phụ không chịu tiếp thu ý kiến của y, Tát Bỉ Nhĩ cũng đành chịu. Mắt thấy đại chiến sắp tới gần, trong lòng Tát Bỉ Nhĩ có không yên tâm đi chăng nữa, cũng không dám nói thêm cái gì, tránh nhiễu loạn lòng quân sĩ.
- Tát Bỉ Nhĩ, tĩnh tâm, không cần căng thẳng, trời không thể sập xuống.
Có lẽ đã nhận ra tâm trạng không yên trong lòng đại đệ tử, Dung Thiên tổ sư chậm rãi nói, giọng điệu nghiêm khắc.
- Vâng, sư phụ!
Tát Bỉ Nhĩ không khỏi cả kinh, vội vàng đáp lại một tiếng, kiềm chế tinh thần, không dám nghĩ ngợi linh tinh thêm nữa.
409-dai-chien-sap-den/1162116.html
409-dai-chien-sap-den/1162116.html
539
3
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
