TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 405
Đệ nhất cao thủ Thái Cực Môn

- A Di Đà Phật!

Một giọng nói cắt đứt cuộc trò chuyện của Tiêu Phàm và Đàm Hiên.

Một lão hòa thượng mặc bộ tăng bào màu xám, khoảng chừng trên dưới sáu mươi tuổi, chậm rãi đi vào.

Nhìn thấy lão tăng này, Tiêu Phàm cảm thấy rất bất ngờ, vội vàng đứng dậy, cúi đầu làm lễ, nói.

- Linh Vân đại sư, đã lâu không gặp?

Linh Vân đại sư chắp tay trước ngực, cúi đầu đáp lễ.

- Lại gặp Tiêu chân nhân rồi, thật là vui.

Đàm Hiên ngạc nhiên.

- Hai người trước đây biết nhau rồi sao?

Trần Dương cũng mở to hai mắt nhìn.

Người này luôn thần bí như vậy, hình như ai hắn cũng quen biết.

Linh Vân đại sư mỉm cười nói.

- Cũng bảy tám năm rồi, lần đó có duyên gặp Tiêu Phàm một lần ở miền Nam. Lệnh sư Chỉ Thủy sư tổ lúc ấy có nói Tiêu chân nhân và lão nạp đây rất có duyên, có thể sẽ gặp nhau lần nữa. Bây giờ quả nhiên đã gặp. Chỉ Thủy tổ sư không hổ là một bậc thầy, thuật pháp uyên thâm, tiên đoán như thần, lão nạp khâm phục.

- Có chuyện này sao?

Tiêu Phàm cười.

- Lúc đó, tôi theo sư phụ vân du, may mắn được gặp Linh Vân đại sư, thưởng thức đồ ăn chay do chính tay đại sư làm, cho đến giờ mùi vị vẫn còn nhớ rõ.

Đàm Hiên cười nói.

- Tôi còn nghĩ mình là người đầu tiên cơ, không ngờ cậu đã sớm nếm qua đồ ăn chay của Linh Vân rồi.

Hôm nay đặc biệt mời Tiêu Phàm ăn cơm, vốn là ngỏ ý “tạ ơn”, mời Linh Vân đại sư đích thân xuống bếp, buổi đãi khách này coi như thành rồi.

Tiêu Phàm nói.

- Thức ăn chay do đại sư đích thân làm, vốn đã là thiên hạ tuyệt vị, mỗi lần ăn đều có cảm giác khác nhau.

Ngay cả Tiêu chân nhân, ăn đồ ăn chay mà lại có được cảm nhận như thế, thì có thể thấy tài năng nấu nướng của Linh Vân đại sư rất cao siêu, món ăn làm ra vô cùng mỹ vị.

- Chỉ có điều, đại sư vì sao không thanh tu ở miền Nam ấm áp, mà lại tới Vân Không Biệt Viện này?

Linh Vân đại sư cười nói.

- Đây vốn là Biệt Viện của chùa Vân Hoằng.

Tiêu Phàm cảm thấy rất ngạc nhiên.

- Hóa ra là thế, là tôi hiểu biết nông cạn rồi.

- Có điều lần này, tôi thật ra là được mời đến đây. Tiểu sư muội nói có một vị khách đại giá quang lâm, muốn tôi xuống bếp nấu một bữa. Thật không ngờ người cô ấy muốn tiếp đãi là Tiêu chân nhân.

Linh Vân đại sư lại mỉm cười giải thích.

- Tiểu sư muội?

Tiêu Phàm càng lúc càng không hiểu.

Đàm Hiên và Linh Vân đại sư là sư huynh muội sao?

Đàm Hiên thản nhiên nói.

- Bản môn của tôi là truyền thừa Thái Cực, Linh Vân sư huynh là đệ nhất cao thủ của Thái Cực Môn chúng tôi.

Đàm Hiên là đệ tử kí danh của sư tổ Chỉ Thủy, theo thầy học nghệ, luận kỹ ra thì Đàm Hiên phải được coi là truyền nhân của Thái Cực Môn, nhưng bà lại không được ghi trong phả hệ ở Vô Cực Môn. Dựa theo phả hệ của Vô Cực Môn, Tiêu Phàm mới chính là đệ tử thứ năm của sư tổ Chỉ Thủy. Tuy nhiên, đến đời Tiêu Phàm, hắn phải gọi Đàm Hiên là Tứ sư tỷ, xếp mình vào đệ tử thứ sáu của sư tổ Chỉ Thủy, chuyện này cũng không vấn đề gì.

Linh Vân đại sư lại chắp tay, khiêm tốn nói.

- Đệ nhất cao thủ, tôi không dám nhận. Nói đến võ thuật, chỉ là cơ thể khỏe mạnh mà thôi. Tiểu sư muội dung hợp được cả Vô Cực và Thái Cực, bỏ cái cũ sáng tạo thêm cái mới, thân thủ sớm đã vượt qua sư huynh đây gấp trăm lần rồi.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

- Đại sư đừng khiêm tốn. Rất nhiều thuật pháp tu luyện của truyền thừa Vô Cực chúng tôi đều tham khảo thêm truyền thừa quý môn. Võ thuật Trung Hoa vốn là một nhà. Phía cuối con đường, vạn pháp tương thông.

Linh Vân đại sư là cao thủ võ thuật, về điểm này, hắn đã biết lâu rồi. Bảy tám năm trước, cùng sư tổ Chỉ Thủy vân du ở chùa Vân Hoằng đã gặp Linh Vân đại sư, Tiêu Phàm cũng đã nhìn ra. Tuy lúc đó Hạo Nhiên Chính Khí của Tiêu Phàm chưa luyện thành nhưng nhãn quang của tướng nhân lại chính xác hơn người.

Trần Dương thận trọng lắng nghe, cố gắng muốn làm rõ quan hệ phức tạp trong chuyện này. Có điều cô không biết đầu đuôi thế nào đã chặn ngang như thế, nhất thời làm sao có thể hiểu rõ hết được những mối quan hệ này.

- Tiêu chân nhân ngồi nói chuyện thong thả, để tôi xuống bếp một lát.

Vừa nói chuyện được mấy câu, Linh Vân đại sư chắp tay làm lễ về phía Tiêu Phàm, tay áo phồng phồng, thản nhiên đi.

Dáng người lão tăng gầy yếu, nhưng khí chất bên trong lại dồi dào, đã qua tuổi sáu mươi rồi nhưng trên mặt không hề có vết nhăn nào, phong thái điềm tĩnh. Cái danh đệ nhất cao thủ Thái Cực Môn nhất định không giả.

Có thể đoán, do Chỉ Thủy sư tổ và trưởng bối sư môn của Thái Cực Môn có giao tình thân thiết, nên mới phá lệ nhận Đàm Hiên là đệ tử ký danh.

- Mẹ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Thấy lão hòa thượng đã rời khỏi, cuối cùng Trần Dương cũng không nhịn được, vội vàng hỏi.

Đàm Hiên nhìn cô một cái, thản nhiên nói.

- Chuyện gì ư, con còn không nhìn ra sao? Nếu không, con cho rằng người ta tự nhiên mà truyền Hạo Nhiên Chính Khí cho con sao?

Trần Dương là con gái của Đàm Nhiên, cũng coi như đệ tử Vô Cực Môn, bằng không, cho dù Tiêu Phàm có là người rộng lượng, cũng không thể đem trấn giáo thần công của Vô Cực Môn truyền thụ cho một người ngoài được. Đương nhiên, một trong những nguyên nhân chủ yếu chính là bản thân Trần Dương vô cùng phù hợp để tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí.

Còn Đàm Hiên, Chỉ Thủy sư tổ đã truyền thụ cho bà một loại tâm pháp nội công khác, cũng có nguồn gốc nhất định với Hạo Nhiên Chính Khí, nhưng luận kĩ ra, dĩ nhiên không phải là một.

Chỉ Thủy sư tổ vô cùng uyên bác, mấy sư huynh đệ Tiêu Phàm, tâm pháp nội công tu luyện đều không giống nhau. Tuy nhiên, tâm pháp nội công mà Chỉ Thủy sư tổ tu luyện uyên thâm nhất chính là “Hạo Nhiên Chính Khí”.

Ở Vô Cực Môn, ai tu luyện tướng pháp gì thì học tâm pháp nội công ấy, đây đã là “quy tắc” rồi. Đương nhiên, nếu tinh lực dồi dào thì có thể tu luyện thêm những công pháp khác, quy định của sư môn không cấm. Thậm chí các sư phụ đều khích lệ các đệ tử tu luyện thêm. Truyền thừa Vô cực, vô cùng lợi hại, nếu đã tu luyện được một loại tâm pháp tướng pháp dĩ nhiên có thể đã giỏi còn muốn giỏi hơn, nhưng cũng làm chặn lại con đường phát triển theo phương hướng khác, giống như rất nhiều nền khoa học hiện đại, phân tích kĩ về khoa học một chút, trong trường hợp cả tài chính lẫn nhân sự đều đủ cả thì tất nhiên đều có thể làm được tới cùng. Tuy nhiên, tình hình thực tế lại là

Vô Cực Môn không thể không hạn chế việc nhận đồ đệ và truyền nghệ, cho nên mỗi đồ đệ được nhận vào đều là những người kiệt xuất thiên bẩm, lúc được truyền nghệ có thể tu luyện thêm tâm pháp nội công và tướng pháp khác. Chỉ có thế mới có thể bảo đảm, truyền thừa của Vô Cực Môn không đến mức vì một lần ngoài ý muốn mà làm gián đoạn hoàn toàn. Chỉ cần có một đệ tử may mắn sống sót, thì sẽ có không ít tâm pháp nội công và tướng pháp đều có thể được tiếp tục gìn giữ.

Nếu mỗi đệ tử chỉ tu luyện một loại công pháp, một khi người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có nghĩa là công pháp đó có khả năng thất truyền, lâu ngày, tất cả truyền thừa của môn phái sẽ trở nên không hoàn chỉnh, thậm chí dần dần diệt vong.

Rất nhiều truyền thừa của văn minh Trung Hoa cũng vì nguyên nhân này mà biến mất trong lịch sử.

- Con không muốn luyện võ công này.

Trần Dương giận dỗi.

Bởi vì “Hạo Nhiên Chính Khí” là do Tiêu Phàm truyền thụ, cho nên lúc đầu cô tập luyện rất hăng say, vô cùng cố gắng, chung quy cũng vì muốn có được sự tán thưởng của Tiêu Phàm. Nhưng bây giờ võ công này lại có khả năng là trở ngại giữa cô và Tiêu Phàm, tình hình hiện tại đã hoàn toàn khác.

Đàm Hiên cau mày nói.

- Cái đứa nhỏ này, sao lại nói năng tùy tiện như thế? Con nghĩ Hạo Nhiên Chính Khí ai muốn luyện là có thể luyện được sao?

Các sư huynh đệ nhiều như thế, chỉ có Tiêu Phàm là được truyền thừa y bát của Chỉ Thủy sư tổ chính là minh chứng.

Trần Dương xoa xoa môi.

Tiêu Phàm cười.

- Tố Tố, thời đại khác nhau, rất nhiều quy tắc kế thừa của môn phái cũng đang thay đổi, phải thích ứng với thời đại. Nếu cô đã là người được lựa chọn thích hợp, vậy thì cô yên tâm tiếp tục tập luyện đi, đừng lo lắng.

- Thật sao?

Trần Dương hai mắt sáng ngời.

Tiêu Phàm gật đầu cười.

Đàm Hiên cũng không tức giận, chỉ lắc đầu nói.

- Trưởng phòng Tiêu, cậu làm như vậy hơi trái quy định rồi, năm đó sư phụ không yêu cầu tôi luyện công.

- Mẹ, mọi người đều nói, thời đại thay đổi rồi mà...

Trần Dương làm mặt quỷ với mẹ, thoáng cái đã trở nên vui vẻ.

Đàm Hiên đành nhoẻn miệng cười.

Từ lúc đó, không khí lung túng ở tăng xá này rốt cục cũng không còn nữa.

Kỳ thật, Đàm Hiên đã đổi cách xưng hô, gọi là “Trưởng phòng Tiêu”, không phải là nói rõ vấn đề rồi sao?

- Trưởng phòng Tiêu, nghe nói Tiêu lão gia gần đây không khỏe, đang nằm ở bệnh viển tổng để theo dõi phải không?

Nói đến vấn đề này, sắc mặt Tiêu Phàm liền trở nên nghiêm trọng, khẽ xoa cằm, nói.

- Tình hình quả thật không được tốt lắm. Bệnh viện tổng đã thông báo bệnh tình nguy kịch.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Đàm Hiên giật mình ngạc nhiên. Thân là cục trưởng của ủy ban quốc gia, Đàm Hiên đương nhiên hiểu rõ, một khi Tiêu lão gia gặp chuyện ngoài ý muốn sẽ khiến cho cục diện chính chị trở nên rối ren. Tiêu lão gia, thậm chí là cả Tiêu hệ cũng đều bị cuốn vào vòng xoáy này.

- Đúng vậy.

- Không nghĩ ra biện pháp nào nữa sao?

Sắc mặt Đàm Hiên cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, trầm giọng nói.

- Có.

Tiêu Phàm gật đầu khẳng định.

- Tôi đã bàn bạc với nhị sư huynh rồi...

Tiêu Phàm lập tức nói rõ kế hoạch của mình và nhị sư huynh Văn Thiên, Trần Dương cũng nghe một cách mơ mơ hồ hồ, cái gì mà “nghịch thiên cải mệnh”, cái gì mà “thiên lang tử vi”, cô thật sự không hiểu, có điều nhìn thấy hai hàng lông mày của mẹ nhíu chặt lại cũng biết được chuyện này không đơn giản.

- Nhị sư huynh muốn một trận chiến định càn khôn?

Trầm ngâm một lúc, Đàm Nhiên hỏi.

- Đúng là có ý nghĩ này, người ta o ép chúng ta, chúng ta quá bị động rồi. Nhất định phải cắt bỏ khối u ác tính này. Bằng không, đến cuối cùng sẽ thành mối họa lớn. Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, chứ không có đạo lý đề phòng được kẻ trộm.

Đàm Hiên lại trầm ngâm, duỗi ngon tay thon dài trắng nõn ra, khẽ gõ xuống bàn.

Trần Dương thấy vậy cũng căng thẳng theo.

Rất rõ ràng, họ đang đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, quyết định này ngay là Tiêu Phàm và mẹ cô cũng rất thận trọng, không biết là muốn đối phó với nhân vật lợi hại nào.

- Chắc chắn bọn họ sẽ trúng kế sao?

Tiêu Phàm lắc đầu.

- Không thể chắc chắn. Nhưng cứ cho là họ không trúng kế thì cũng không có tổn thất gì cho chúng ta.

- Nếu bọn họ dốc toàn lực thì lực lượng của ta có đủ không?

Đàm Hiên bắt đầu suy nghĩ vấn đề về mặt kĩ thuật.

- Không đủ.

Tiêu Phàm cũng rất thẳng thắn trả lời.

- Cho nên tôi muốn mời sư tỷ ra tay, có ba sư huynh đệ chúng ta cùng ra tay nhất định sẽ đủ sức mạnh. Tất nhiên, nếu có thể mời được Linh Vân đại sư thì càng tốt.

Những chuyện liên quan đến Vô Cực Môn, Tiêu Phàm lại đổi cách xưng hô là “sư tỷ”.

Đôi lông mày Đàm Hiên nhíu chặt, khẽ lắc đầu.

- Linh Vân sư huynh là người trong Phật môn, e là sẽ không nhúng tay vào mấy kiểu tranh đấu này.

Tiêu Phàm thẳng thắn nói.

- Không cần ông ấy tham gia, chỉ cần ông ấy trấn thủ, đối với bọn đạo trích này chính là sự khiếp sợ vô cùng.

- Nếu là như vậy, thì có thể thử một lần, xem xem có thể nhờ được ông ấy không.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nhẹ thở phào một cái.

406-de-nhat-cao-thu-thai-cuc-mon/1162113.html

406-de-nhat-cao-thu-thai-cuc-mon/1162113.html

575

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.