TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 404
Vân Không Biệt Viện

Tại một nơi cách Thất Tinh quan không xa có một thiền viện nhỏ, tên gọi là Vân Không Biệt Viện.

So sánh với Thất Tinh quan mà nói, Vân Không Biệt Viện tương đối nhỏ, chỉ có ba cái sân nhỏ, hai điện thờ Bồ tát, một dãy nhà ở tập thể dành cho các tăng nhân phật tử cùng với một cái sân trống vắng vẻ.

Bởi vì có Thất Tinh lều trà, nên Thất Tinh quan ở bên ngoài khá là có tiếng, quy mô cũng ngày càng mở rộng.

Vân Không Biệt Viện không ai biết đến, không có bất kì tiếng tăm gì, về cơ bản cũng không có hương khói gì. Ngay cả những người dân sống gần đó bao nhiêu năm nay dường như đều không biết trong Vân Không Biệt Viện có những ai. Tuy là thiền viện, nhưng lại đóng cửa quanh năm, không nhận khách hành hương. Chỉ thỉnh thoảng có một hai bà vãi ra ngoài mua đồ sinh hoạt hằng ngày.

Ngoài ra, Vân Không Biệt Viện này không có bất cứ tiếp xúc nào với bên ngoài.

Người dân xung quanh thậm chí cũng không để ý đến, coi họ như những người hàng xóm ít giao tiếp với bên ngoài, không thích tiếp xúc với người khác. Hiện nay, ở các thành phố lớn, rất nhiều hàng xóm “cả đời không qua lại với nhau”. Ở những khu chung cư, mặt đối mặt, là hàng xóm với nhau mấy chục năm cũng không quen biết nhau. Các sư sãi sống trong Vân Không Biệt Viện ít nhất cũng không nhiễu dân.

Bình an vô sự.

Tuy nhiên, Vân Không Biệt Viện hôm nay lại không giống bình thường.

Như ngày thường, cửa viện vẫn khép hờ, có một người cô gái xinh đẹp mặc y phục cảnh sát, tư thế hiên ngang, đứng nghiêm trang ở cửa lớn. Đối với những người có hiểu biết về đồng phục cảnh sát thì có thể nhìn ra nữ cảnh sát xinh đẹp này không phải là công an nhân dân, mà là cảnh sát an ninh.

Quân phục chỉnh tề đứng ở cửa thiền viện như thế, Trần Dương cũng cảm thấy có chút ngượng nghịu, không được tự nhiên. Chẳng qua là do mẹ cô cố ý yêu cầu cô ăn mặc thế này, cô không dám trái lời mẹ.

Mời khách ăn cơm ở thiền viện, cũng chỉ có mẹ cô nghĩ ra.

Nếu gọi là kinh doanh đối ngoại bằng “đồ ăn chay của chùa” cũng không sao cả, có điều chỉ là cái danh mà thôi. Trên thực tế chính là nhà hàng ăn, tuy nhiên Vân Không Biệt Viện này không hề nghi ngờ gì nữa, là một thiền viện chính cống, không khí và cảnh vật ở đây tuyệt đối không phải là giả, gần như hoàn toàn không có khói lửa hồng trần, xa rời trần thế.

Lão hòa thượng trụ trì thiền viện cũng đôn hậu như thế.

Trần Dương nhận ra, vẻ đôn hậu hiền từ của lão hòa thượng tuyệt đối xuất phát từ nội tâm, không phải cái vẻ cố tỏ ra hiền từ của những phật gia “trách trời thương dân”. Trần Dương đứng trước vị hòa thượng có pháp danh “Linh Vân” này, có cảm giác giống như người thân.

Vân Không Biệt Viện rất tốt, nhưng lại không phải là nơi phù hợp để mời khách.

Những khách bình thường đến đây mà có chút thô lỗ, chỉ sợ sẽ đứng ngồi không yên, cảm thấy không tự nhiên, làm sao có thể nuốt nổi cơm?

Trần Dương nghĩ như thế.

Chỉ có điều, khi cô nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz chậm rãi đi tới thì cô không còn nghĩ như thế nữa.

Tiêu chân nhân quả thực là vị khách thích hợp.

Chẳng qua Trần Dương chỉ không ngờ, khách mà mẹ cô mời hôm nay sẽ là Tiêu Phàm.

Tại sao không nói trước với cô?

Còn bắt cô mặc quân phục chỉnh tề thế này nữa.

Trong hồ lô của mẹ rốt cuộc bán thuốc gì vậy?

Nhìn thấy Tiêu chưởng giáo phiêu diêu xuất trần, mặc một bộ trang phục đời đường màu trắng, đi một đôi giày vải đen, từ trong xe bước xuống, rồi nhìn lại bộ cảnh phục chỉnh tề mình mặc, Trần Dương nhìn thế nào cũng thấy không ăn khớp.

Phải nghiêm túc thế sao?

Trần Dương bỗng thấy chính mình thật khôi hài, đặc biệt là mặc bộ cảnh phục này, dù thế nào cũng khó mà che giấu được bộ ngực đầy đặn của cô. Trong giờ khắc này lại càng thêm “chói mắt”.

Mẹ rốt cuộc làm cái gì vậy?

Tiểu nha đầu chợt có chút xấu hổ.

Tiêu Phàm cũng thoáng sững sờ, tựa hồ cũng giống như Trần Dương, không nghờ cô lại ở đây tiếp đón hắn. Trong điện thoại, Đàm Hiên nói mời hắn đến ăn cơm, những cũng không nói Trần Dương cũng ở đây.

Hơn nữa, Trần Dương mặc quân phục chỉnh tề, quả thực là nghiêm túc, khiến trong lòng Tiêu Phàm có chút cảm giác là lạ.

- Anh, anh vẫn khỏe chứ?

Có chút xấu hổ, Trần Dương vội vàng hỏi một câu.

Vì cứu cô, Tiêu Phàm bị vây chín ngày chín đêm trên núi Tĩnh Xuyên, từ khi từ Đông Đảo trở về nước, đây là lần đâu tiên cô gặp hắn, trong lòng thấy áy náy, lo lắng hắn có vấn đề gì.

- Vẫn tốt, đừng lo lắng.

Tiêu Phàm thoáng lúng túng, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên, cười nói.

- Ừ...

Trần Dương liên tục gật đầu, hai má phớt hồng, thấy rõ vẻ vừa xúc động vừa vui mừng. Nếu không phải đang ở trong tình cảnh này, cô đã sớm không nhịn được đến kéo tay anh, hỏi tới hỏi lui rồi.

Mười mấy ngày nay, Trần Dương thật sự cảm thấy khó chịu.

Tâm tư của thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu, người bình thường làm sao có thể hiểu được?

- Tố Tố, khách tới rồi, còn không mời vào đi?

Bên này còn đang lung túng, bên trong chùa đã truyền đến giọng nói của Đàm Hiên, ôn hòa nhã nhặn, mang theo chút cảm tình.

Hai má Trần Dương lại đỏ lên, làm mặt quỷ với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm khẽ cười, giơ tay vỗ vào sau đầu cô, nói.

- Đi vào trong thôi.

Vân Không Biệt Viện rất nhỏ, chỉ có một dãy nhà mái bằng làm nhà ở cho các tăng nhân cùng với nhà ở tập thể. Đã mời khách ăn cơm đương nhiên không thể ăn to nói lớn, ồn ào ầm ĩ trước mặt Bồ tát ở chính điện được, còn ra thể thống gì nữa?

Trần Dương dẫn Tiêu Phàm đến một gian nhà mái bằng sát đầu đông.

Lịch sử của Vân Không Biệt Viện không được tính là dài, toàn bộ nguyên liệu xây dựng chính của thiền viện đều là gạch đỏ, có điều được lát một lớp xi măng nên trở nên bụi bẩn. Nếu không phải bóng cây trong đình viện râm mát, rậm rạp, thì không khí có thể sẽ bị đè nén. Có được cây cối xanh tươi, dạt dào sức sống, tiếng ve kêu râm ran thế này, ý cảnh của cả toà thiền viện lập tức trở nên thâm thúy xa xưa.

Gian phòng dành cho tăng nhân ở đầu đông bên kia có che một tấm ván nửa kín nửa hở.

Trần Dương đột ngột dừng bước, nhìn Tiêu Phàm, nói nhỏ.

- Này, nếu mẹ tôi mắng anh, anh... Đừng giận nhé...

Vẻ mặt lo lắng, thấp thỏm.

Tiêu Phàm liền cười, gật đầu.

Đừng thấy Trần Dương là cảnh sát của bộ công an, suy cho cùng cũng vẫn là một cô gái, có rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, không biết trong lòng dạ hẹp hòi của cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Tiêu Phàm cũng không giải thích thêm nữa.

Rất nhiều chuyện trong “giang hồ”, cho dù giải thích cho cô nghe, cô cũng sẽ không hiểu ngay được.

Tiêu Phàm chậm rãi vào gian phòng dành cho tăng nhân.

Đây là một gian nhà mái bằng nhỏ cực kì đơn sơ. Chính giữa phòng có đặt một chiếc bàn bát tiên màu đen, bốn chiếc ghế gỗ màu đen, đằng sau là một cái giá làm bằng gỗ dựa vào tường, ngoài ra, không còn thứ gì khác.

Đàm Hiên mặc một chiếc váy màu xanh thẫm rất vừa người, đang ngồi trong chậm rãi thưởng thức trà.

Vừa thấy Tiêu Phàm đến cửa, Đàm Hiên liền đặt chén trà xuống, đứng dậy, sửa sang lại trang phục một chút, thần thái nghiêm túc.

- Mẹ, khách tới rồi...

Trần Dương đi theo sau, vào đến cửa, mới nói được nửa câu đã há to miệng, không nói được một câu nào nữa.

Chỉ thấy Đàm Hiên cúi sâu người về phía Tiêu Phàm, cao giọng nói.

- Đệ tử ký danh của Vô Cực Môn – Đàm Hiên tham kiến chưởng giáo chân nhân!

Tiêu chân nhân tuy trước giờ đều rất điềm tĩnh, nhưng lần này cũng bị làm cho trở tay không kịp, mặt đỏ ửng ngượng ngùng nói.

- Sư tỷ, không cần phải quá chú ý lễ nghi rườm rà này đâu.

- Đàm Hiên chịu ơn sâu nặng, lễ tiết sư môn tuyệt đối không dám bỏ.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải cung tay làm lễ, khom người xuống, đang định nói gì đó thì bị Trần Dương đến bên cạnh cắt đứt.

- Chờ một chút!

Tiểu nha đầu kêu lên một tiếng, cả mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nhìn Tiêu Phàm, rồi lại nhìn Đàm Hiên.

- Con không quan tâm hai người có quan hệ gì, sư tỷ cũng được sư đệ cũng được, con không cần nhìn, cũng không cần biết. Nhưng hai người nói chuyện lễ tiết ở đây, thì con sẽ đi... Tóm lại con không thừa nhận!

Giọng điệu vang, dứt khoát, nói như đinh đóng cột, bộ dạng phùng mang trợn mắt, thở hổn hển.

- Tố Tố, mặc kệ con có thừa nhận hay không, sự thật vẫn là sự thật!

Hai hàng lông mày của Điềm Hiên hơi nhăn lại, ngồi thẳng, giọng điệu nghiêm túc.

- Con mới không cần quan tâm đến sự thật gì đó, dù sao con cũng không thừa nhận. Điều này có liên quan gì đến con?

Trần Dương cố gắng lắm mới nhẫn nhịn được, không la lên, nước mắt sớm đã đọng ở hốc mắt, thiếu chút nữa là trào ra. Dù Trần Dương vẫn còn chưa làm rõ được nội tình bên trong chuyện này nhưng có một “dự cảm không lành” cứ quanh quẩn trong đầu cô. Cứ nhất quyết “quấy nhiễu” cô như là sắp có chuyện lớn.

Mặc dù cô chưa từng quen biết với những người trong giới giang hồ thực sự, nhưng cũng biết rất nhiều người trong giang hồ vô cùng xem trọng truyền thống hay mấy thứ như “vai vế”. Trần Dương cũng không phải không tôn trọng, nhưng khi những thứ đó rõ ràng có thể gây trở ngại lớn đối với quan hệ của cô và Tiêu Phàm thì cô thật sự không muốn “dây dưa”.

Giống như lời cô nói, sư tỷ đệ không phải chị em ruột, có liên quan gì đến cô đâu?

- Tố Tố!

Đàm Hiên quát lớn.

Tiêu Phàm có chút lúng túng.

- Cục trưởng Đàm, hay là hôm nay tạm thời không nói tới chuyện này nữa.

Trần Dương đứng đó, quệt mồm, vẻ mặt bướng bỉnh, nước mắt cũng đã từ từ chảy xuống, làm ướt đôi má.

Đàm Hiên liền dịu lại, khẽ thở dài, sau đó nghiêm nghị nói.

- Trưởng phòng Tiêu, mời ngồi!

Trong cái tình cảnh này, không những Trần Dương không vui khi phải tiếp nhận quan hệ “sư tỷ đệ” của bà và Tiêu Phàm, mà ngay cả Tiêu Phàm, một câu “sư tỷ” thôi dường như cũng rất khó nói.

Suy cho cùng cũng là thời đại khác nhau.

Nếu là trước đây, nhất định phải chú ý đến những quy củ này. Cho dù Trần Dương thừa nhận hay không, Tiêu Phàm cũng vẫn là sư thúc của cô, không thể giả được. Hơn nữa cô còn tu luyện vô thường thần công “Hạo Nhiên Chính Khí” do Tiêu Phàm truyền thụ, thân phận trưởng bối sư thúc này càng như ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được.

Bây giờ xem ra, Tiêu Phàm dường như cũng không muốn làm vị “sư thúc” này.

Làm sư thúc có gì hay đâu?

Không sao.

Không làm cũng thế!

Làm bạn bè vẫn tốt hơn, ít nhất, ngộ nhỡ không kìm được làm ra chuyện gì quá giới hạn cũng sẽ không biến thành “cầm thú”.

- Cảm ơn.

Tiêu Phàm bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu, cũng không khách khí liền ngồi xuống ghế bên cạnh. Dù Đàm Hiên đã đổi cách xưng hô, gọi hắn là “Trưởng phòng Tiêu”, nhưng vẫn mời hắn ngồi ghế trên. Ở đây, hắn vẫn là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn.

Thấy Trần Dương vẫn đứng đó khóc, Đàm Hiên vừa tức giận vừa buồn cười, hạ giọng quát.

- Tố Tố, nhiều người quá nên xấu hổ phải không? Qua đây ngồi đi...

Trần Dương cũng không lên tiếng, tức giận ngồi xuống đối diện Tiêu Phàm, đưa tay lên lau nước mắt, giận dỗi không thèm để ý đến ai.

Đàm Hiên và Tiêu Phàm nhìn nhau lắc đầu, cũng không biết nói gì cho phải.

405-van-khong-biet-vien/1162112.html

405-van-khong-biet-vien/1162112.html

571

3

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.