0 chữ
Chương 67
Chương 69.1: Vô Cùng Chờ Đợi
“Ta đã không còn là Thôi Xung Hòa, những chuyện cũ... đều đã qua!”
Tần Minh thu hồi những suy nghĩ ngày trước, ánh mắt sáng rực, trong đáy mắt tựa như bốc lên một ngọn lửa cháy hừng hực, toàn thân toát ra khí tức tràn đầy sinh cơ và phồn thịnh.
Hắn bây giờ là Tần Minh. Đã không thể quay lại quá khứ thì phải dứt bỏ triệt để, cái gì nên đoạn thì đoạn, cái gì nên buông thì buông. Không thể mong rằng mỗi người quen cũ gặp lại đều sẽ còn nhận ra hắn.
Ngày trước, ánh sáng chói lọi kia là do nội tình của một thế gia ngàn năm chiếu rọi lên Thôi Xung Hòa.
Nhưng hiện tại, hắn phải dựa vào chính mình, từng bước một tiến lên, thành tựu tương lai rực rỡ, đó mới là ánh hào quang thực sự thuộc về hắn.
“Nơi này được chọn để xây thành, quả nhiên là có lý do.”
Tần Minh nhận ra tuyết trong rừng chỉ đọng đến đầu gối, khá "ôn hòa", nếu so với các trận bão tuyết trong hai năm qua tại Hắc Bạch sơn vốn thường ngập tới eo.
Phía sau thành Xích Hà là dãy núi lớn hùng vĩ, liên miên không dứt, bên trong chứa đầy dị loại nguy hiểm, cũng có nghĩa là không thiếu linh vật mang tính linh. Phía trước thành lại là đồng bằng rộng lớn, Hỏa Điền trải dài, bên ngoài thành có một con sông lớn chảy xa về phương xa. Mỗi khi xuân đến tuyết tan, thuyền bè lớn nhỏ tấp nập, vận chuyển hàng hóa vô cùng sôi động.
Tường thành xây bằng đá xanh, cao lớn dày nặng, cửa thành uy nghi, binh lính mặc giáp tuần tra phía trên tay cầm trường kích, ánh lạnh lấp lóe. Người ra vào cửa thành đông đúc, ngựa xe như nước.
Lúc Tần Minh vào thành, không bị kiểm tra gì. Thành trì này khá cởi mở, người buôn bán đến từ bốn phương tám hướng. Đường lát đá xanh trong thành không hề đọng tuyết, sạch sẽ đến lạ.
Vừa mới tiến vào thành Xích Hà, bên tai hắn đã vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. So với trấn Ngân Đằng thì nơi này càng thêm đông đúc, dòng người nườm nượp chen vai thích cánh.
Tần Minh men theo con đường phồn hoa đi về phía trước, nhìn ngắm những cửa hàng rực rỡ muôn màu hai bên đường, thỉnh thoảng cũng dừng lại quan sát.
“Hài tử, sau này lớn lên có muốn trở thành cao thủ danh chấn Vĩnh Dạ thế giới không? Ừm... mục tiêu này có hơi xa, nhưng ngươi muốn gia nhập tông môn lớn, muốn trở thành thành viên của Mật Giáo, hay được Phương Ngoại chi nhân chọn trúng? Hay là thi vào học phủ cao cấp của những đại thành kia? Đại đạo kim quang ở phía trước, nhưng phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ! Nào, vào cửa hàng đi, để nương ngươi mua cho một quyển bí tịch!”
Đừng nói đám trẻ con và thiếu niên, ngay cả Tần Minh cũng bị những lời ấy làm cho động lòng, thiếu chút nữa bước vào hiệu sách cũ kia.
Hắn bị hấp dẫn bởi một quyển có tên là “Đại Nhật Quan Tưởng Pháp”, một cái tên rất có lai lịch.
“Xin lỗi khách quan, đây là bí bản hiếm có, còn quý hơn cả công pháp Ý Khí cao cấp. Đồng thời cũng cực kỳ khó luyện. Muốn tu luyện được nó, trước tiên phải tu thành Tinh Hỏa Liệu Nguyên Minh Tưởng Thuật. Mời qua bên này, chúng ta bắt đầu từ Tinh Hỏa Liệu Nguyên…”
Nghe vậy, Tần Minh lập tức xua tay từ chối, rồi nhanh chóng rời khỏi hiệu sách.
Nơi này chỉ bày bán các bản in mới, mực thơm còn nồng, toàn là công pháp sơ cấp cấp thấp nhất, căn bản không thể có được sách cổ hàm chứa tâm huyết tiền nhân. Hắn nghĩ có lẽ mình đến sai chỗ, phải tìm các hiệu sách lâu năm mới mong thấy được bảo tàng chân chính.
Tuy vậy, điều hắn cần nhất lúc này không phải sách vở, mà là vật chất linh tính, hắn thậm chí hận không thể lập tức trải qua lần tân sinh thứ tư để khôi phục ký ức. Hắn muốn hiểu rõ tất cả chuyện cũ đã bị lãng quên.
Rất nhanh, Tần Minh phát hiện thật sự có thương nhân bán vật chất linh tính. Đó là một tòa kiến trúc vô cùng khí phái, nằm ở vị trí đắt đỏ trong thành, cao tới năm tầng.
Nhưng sau khi vào đó không lâu, hắn đã bước ra với vẻ mặt khó coi. Chỉ hỏi vật chất linh tính dùng cho lần tân sinh đầu tiên thôi, người ta đã đòi hơn nửa số Trú Kim hắn tích góp từng chút một.
Còn về vật chất linh tính cho lần tân sinh thứ tư thì khỏi nghĩ, bởi theo lời lão thương nhân, linh vật cao cấp thường xuyên trong tình trạng "cháy hàng", dù có Trú Kim cũng chưa chắc mua được.
Tần Minh tiếp tục đi dạo khắp thành Xích Hà, từng bước dò xét nơi này. Thành này có một dòng Hỏa Tuyền cấp bốn, chất lỏng đỏ rực phát sáng, kể cả mùa đông cũng không khô cạn, ào ạt chảy qua các khu vực trong thành.
Ngoài ra, còn có vài dòng Hỏa Tuyền cấp một, cấp hai phân bố ở các nơi, góp phần chiếu sáng toàn bộ thành trì.
Tần Minh chủ động tới những nơi đông người, tham gia náo nhiệt, bởi muốn hiểu rõ một thành trì, đến nơi như vậy là cách hiệu quả nhất.
“Công tử, đi thong thả, lần sau đến sớm một chút nha~”
“Công tử, mời lên lầu!”
…
Tần Minh bỗng sững lại, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là đâu vậy?
Con đường này toàn nam tử qua lại, từng tòa lầu các đều có tiếng tơ trúc vang lên du dương.
“Tần ca! Không ngờ lại gặp được huynh ở chỗ này!” Một tiếng gọi to vang lên.
Lập tức, rất nhiều ánh mắt trên đường nhìn về phía này. Tần Minh lần đầu lộ vẻ chật vật, suýt nữa muốn che mặt bỏ chạy.
Hắn biết đây là đâu, nhất định là nơi mà Ngô lão đầu thường tới phá của!
Huống hồ, người vừa gọi tên hắn chính là cháu trai của Ngô lão đầu, Ngô Tranh, mà lại còn gọi to như thế trước mặt bao người!
“Tần ca, tha hương gặp cố tri, thật sự là chuyện vui! Huynh không sao là tốt rồi, cuối cùng cũng đến được thành Xích Hà bình an.” Thiếu niên mười bảy tuổi, Ngô Tranh, mặt mày rạng rỡ, bước nhanh tới gần, vô cùng nhiệt tình.
“Ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Người hôm đó chỉ là một cố nhân mà thôi.” Tần Minh vừa đáp, vừa lộ ra biểu cảm hơi khác thường, hắn cảm thấy thiên phú gia tộc này quả nhiên có thể di truyền.
Hắn không biết Ngô Tranh có tái hiện được thiên tư “Thương tiễn song tuyệt” của Ngô lão đầu hay không, nhưng khoản “tiêu sái” thì chắc chắn không thua kém. Mới chỉ đến thành Xích Hà mà đã quen cửa quen nẻo, dẫn đường đến tận nơi phong nguyệt thế này.
“Ngươi nên tiết kiệm, dành tiền để tăng thực lực thì hơn. Dùng tiền vào những việc cần thiết, đó mới là đạo lý.” Tần Minh khuyên nhủ.
Ngô Tranh lắc đầu cười đáp: “Tần ca, ta chỉ đến để nghe khúc cầm thôi! Không liên quan gì đến phong nguyệt cả!”
Tần Minh thu hồi những suy nghĩ ngày trước, ánh mắt sáng rực, trong đáy mắt tựa như bốc lên một ngọn lửa cháy hừng hực, toàn thân toát ra khí tức tràn đầy sinh cơ và phồn thịnh.
Hắn bây giờ là Tần Minh. Đã không thể quay lại quá khứ thì phải dứt bỏ triệt để, cái gì nên đoạn thì đoạn, cái gì nên buông thì buông. Không thể mong rằng mỗi người quen cũ gặp lại đều sẽ còn nhận ra hắn.
Ngày trước, ánh sáng chói lọi kia là do nội tình của một thế gia ngàn năm chiếu rọi lên Thôi Xung Hòa.
Nhưng hiện tại, hắn phải dựa vào chính mình, từng bước một tiến lên, thành tựu tương lai rực rỡ, đó mới là ánh hào quang thực sự thuộc về hắn.
“Nơi này được chọn để xây thành, quả nhiên là có lý do.”
Tần Minh nhận ra tuyết trong rừng chỉ đọng đến đầu gối, khá "ôn hòa", nếu so với các trận bão tuyết trong hai năm qua tại Hắc Bạch sơn vốn thường ngập tới eo.
Tường thành xây bằng đá xanh, cao lớn dày nặng, cửa thành uy nghi, binh lính mặc giáp tuần tra phía trên tay cầm trường kích, ánh lạnh lấp lóe. Người ra vào cửa thành đông đúc, ngựa xe như nước.
Lúc Tần Minh vào thành, không bị kiểm tra gì. Thành trì này khá cởi mở, người buôn bán đến từ bốn phương tám hướng. Đường lát đá xanh trong thành không hề đọng tuyết, sạch sẽ đến lạ.
Vừa mới tiến vào thành Xích Hà, bên tai hắn đã vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. So với trấn Ngân Đằng thì nơi này càng thêm đông đúc, dòng người nườm nượp chen vai thích cánh.
“Hài tử, sau này lớn lên có muốn trở thành cao thủ danh chấn Vĩnh Dạ thế giới không? Ừm... mục tiêu này có hơi xa, nhưng ngươi muốn gia nhập tông môn lớn, muốn trở thành thành viên của Mật Giáo, hay được Phương Ngoại chi nhân chọn trúng? Hay là thi vào học phủ cao cấp của những đại thành kia? Đại đạo kim quang ở phía trước, nhưng phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ! Nào, vào cửa hàng đi, để nương ngươi mua cho một quyển bí tịch!”
Đừng nói đám trẻ con và thiếu niên, ngay cả Tần Minh cũng bị những lời ấy làm cho động lòng, thiếu chút nữa bước vào hiệu sách cũ kia.
Hắn bị hấp dẫn bởi một quyển có tên là “Đại Nhật Quan Tưởng Pháp”, một cái tên rất có lai lịch.
Nghe vậy, Tần Minh lập tức xua tay từ chối, rồi nhanh chóng rời khỏi hiệu sách.
Nơi này chỉ bày bán các bản in mới, mực thơm còn nồng, toàn là công pháp sơ cấp cấp thấp nhất, căn bản không thể có được sách cổ hàm chứa tâm huyết tiền nhân. Hắn nghĩ có lẽ mình đến sai chỗ, phải tìm các hiệu sách lâu năm mới mong thấy được bảo tàng chân chính.
Tuy vậy, điều hắn cần nhất lúc này không phải sách vở, mà là vật chất linh tính, hắn thậm chí hận không thể lập tức trải qua lần tân sinh thứ tư để khôi phục ký ức. Hắn muốn hiểu rõ tất cả chuyện cũ đã bị lãng quên.
Rất nhanh, Tần Minh phát hiện thật sự có thương nhân bán vật chất linh tính. Đó là một tòa kiến trúc vô cùng khí phái, nằm ở vị trí đắt đỏ trong thành, cao tới năm tầng.
Nhưng sau khi vào đó không lâu, hắn đã bước ra với vẻ mặt khó coi. Chỉ hỏi vật chất linh tính dùng cho lần tân sinh đầu tiên thôi, người ta đã đòi hơn nửa số Trú Kim hắn tích góp từng chút một.
Còn về vật chất linh tính cho lần tân sinh thứ tư thì khỏi nghĩ, bởi theo lời lão thương nhân, linh vật cao cấp thường xuyên trong tình trạng "cháy hàng", dù có Trú Kim cũng chưa chắc mua được.
Tần Minh tiếp tục đi dạo khắp thành Xích Hà, từng bước dò xét nơi này. Thành này có một dòng Hỏa Tuyền cấp bốn, chất lỏng đỏ rực phát sáng, kể cả mùa đông cũng không khô cạn, ào ạt chảy qua các khu vực trong thành.
Ngoài ra, còn có vài dòng Hỏa Tuyền cấp một, cấp hai phân bố ở các nơi, góp phần chiếu sáng toàn bộ thành trì.
Tần Minh chủ động tới những nơi đông người, tham gia náo nhiệt, bởi muốn hiểu rõ một thành trì, đến nơi như vậy là cách hiệu quả nhất.
“Công tử, đi thong thả, lần sau đến sớm một chút nha~”
“Công tử, mời lên lầu!”
…
Tần Minh bỗng sững lại, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là đâu vậy?
Con đường này toàn nam tử qua lại, từng tòa lầu các đều có tiếng tơ trúc vang lên du dương.
“Tần ca! Không ngờ lại gặp được huynh ở chỗ này!” Một tiếng gọi to vang lên.
Lập tức, rất nhiều ánh mắt trên đường nhìn về phía này. Tần Minh lần đầu lộ vẻ chật vật, suýt nữa muốn che mặt bỏ chạy.
Hắn biết đây là đâu, nhất định là nơi mà Ngô lão đầu thường tới phá của!
Huống hồ, người vừa gọi tên hắn chính là cháu trai của Ngô lão đầu, Ngô Tranh, mà lại còn gọi to như thế trước mặt bao người!
“Tần ca, tha hương gặp cố tri, thật sự là chuyện vui! Huynh không sao là tốt rồi, cuối cùng cũng đến được thành Xích Hà bình an.” Thiếu niên mười bảy tuổi, Ngô Tranh, mặt mày rạng rỡ, bước nhanh tới gần, vô cùng nhiệt tình.
“Ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Người hôm đó chỉ là một cố nhân mà thôi.” Tần Minh vừa đáp, vừa lộ ra biểu cảm hơi khác thường, hắn cảm thấy thiên phú gia tộc này quả nhiên có thể di truyền.
Hắn không biết Ngô Tranh có tái hiện được thiên tư “Thương tiễn song tuyệt” của Ngô lão đầu hay không, nhưng khoản “tiêu sái” thì chắc chắn không thua kém. Mới chỉ đến thành Xích Hà mà đã quen cửa quen nẻo, dẫn đường đến tận nơi phong nguyệt thế này.
“Ngươi nên tiết kiệm, dành tiền để tăng thực lực thì hơn. Dùng tiền vào những việc cần thiết, đó mới là đạo lý.” Tần Minh khuyên nhủ.
Ngô Tranh lắc đầu cười đáp: “Tần ca, ta chỉ đến để nghe khúc cầm thôi! Không liên quan gì đến phong nguyệt cả!”
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
