TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 66
Chương 68.1: Trở Lại Thế Giới Ánh Sáng

Hoang mạc lại một lần nữa bị “mạo phạm”, cả mảnh thiên địa bỗng chốc biến sắc, cát bay đá chạy, sương đêm cuồn cuộn như sóng lớn vỗ bờ, đập thẳng vào con đường nhỏ gập ghềnh bên cạnh ngọn núi nguy nga.

Tần Minh há hốc miệng, ngơ ngác nhìn, vị sơn chủ này đang làm cái quái gì vậy? Thân mang bản lĩnh cao siêu như thế, sao lại không đi đường bình thường? Mùi nướ© ŧıểυ này nồng đến phát ngấy, sức công phá quá lớn!

Đúng lúc đó, Mạnh Tinh Hải dùng bí pháp truyền âm: “Mấy ngày tới ngươi có thể đến thành Xích Hà tìm ta để nắm tình hình. Thế gia ngàn năm dù sao cũng phải giữ thể diện. Nếu Thôi gia đổi ý, không còn ép ngươi chết ở nơi hoang vu này nữa thì mọi việc sẽ không nghiêm trọng.”

Tần Minh quay đầu lại giữa cơn bão cát, hướng về phía tân thành chủ gật đầu cảm tạ.

Mạnh Tinh Hải, Lê Thanh Nguyệt, Thôi Hoành nhanh chóng rời khỏi vùng hoang mạc, hoàn cảnh nơi này thực sự quá ác liệt.

Trên con đường nhỏ gập ghềnh nơi xa, sắc mặt Từ Thịnh vô cùng khó coi. Sao hôm nay lại xảy ra chuyện? So với hôm qua còn kinh khủng hơn!

Hắn rất muốn bỏ cuộc, không làm nữa. Thân là du thương, hắn cũng cảm thấy quá nguy hiểm. Ngành này đúng là không có tương lai. Đừng nói là dẫn theo đội ngũ, ngay cả bản thân hắn cũng bị dọa đến mức chỉ muốn hét lên hai tiếng.

“Chúng ta đừng hoảng, chuyện này không liên quan đến mình, chúng ta vẫn luôn kính sợ hoang mạc...” Từ Thịnh còn chưa nói dứt lời, liền cảm thấy sau lưng có một nữ tử bám chặt lấy, nước mắt ròng ròng, móng tay sắc nhọn không ngừng cào lên cổ hắn.

Con đường nhỏ tối đen như mực, chẳng thấy gì cả, tiếng khóc của nữ tử thê lương thảm thiết:

“Ô... Ta thấy rất nhiều bóng đen, ta sợ quá...”

Từ Thịnh không giữ nổi bình tĩnh, thầm mắng: Ngươi chẳng phải là dị loại à? Sợ cái gì?! Hắn lúc này thực sự đã bị dọa cho hồn bay phách tán, “bàn tay nhỏ” lông xù kia với móng dài như móc sắt, hắn căn bản không thể gỡ ra nổi.

Hắn hạ quyết tâm, lần này mà còn sống tới được thành Xích Hà, ta sẽ đổi nghề ngay. Không làm du thương nữa!

...

“Ngươi cứ liều mạng mạo phạm hoang mạc như vậy, không sợ bị ghi hận à?” Tần Minh vừa mở miệng liền ăn đầy cát, vội lấy áo bào xám che kín mặt.

“Không sao. Ta là thành viên của Mật Giáo, trên người có lễ khí dùng để cử hành nghi thức ở hoang mạc, có thể thuận lợi đi qua.” Con heo rừng khẽ vẫy cái đuôi nhỏ, nhẹ nhàng sải bước trên cát vàng.

Tần Minh sững người, đây là một thành viên của Mật Giáo?

“Thật ra chúng ta cũng không cần làm mọi thứ rùm beng thế này chứ?” Hắn vẫn không nhịn được hỏi.

Lão Sơn Trư đáp: “Phòng ngừa con sói trắng kia âm thầm theo dõi. Đi trong hoang mạc, ai từng cử hành nghi thức huyết tế đều sợ nơi này. Nó mà dám đến, chỉ sợ bị dọa chết!”

Tần Minh đã hiểu ra tình huống. Bạch Lang chính là đời sơn chủ mới, từng thực hiện một nghi thức thần bí ở đại sơn, tế bái phần mộ Thú Thần, nhờ đó đạo hạnh tăng vọt.

“Thú Thần... đã chết rồi sao?” Ánh mắt hắn trở nên khác thường.

Con heo rừng nhỏ đáp: “Chỉ là một sinh vật cường đại mà thôi, ai biết chết chưa? Nơi đó cũng có thể chỉ là mộ phần một nhúm lông của nó, bị lão lang lông trắng tìm được. Chứ chỉ với đạo hạnh trước kia của con bạch nhãn lang đó thì chỉ có thể ngửi đít ta. Giờ thì hay rồi, tới lượt ta phải liều mạng. Haiz, thật sự là phong thủy luân chuyển, hai năm gần đây vận của ta chẳng ra gì...”

“Xung quanh... có thứ gì đó!” Tần Minh cảnh giác, rút Dương Chi Ngọc Thiết Đao đặt ngang trước ngực.

Khắp nơi, cát bay tung tóe, sương mù dày đặc, bóng đen mờ mịt. Lại còn có mười mấy đội ngũ cầm đuốc màu xanh sẫm, ánh lửa ma quái chiếu ra màu xanh thê lương, đang lặng lẽ tiến lại gần.

Con heo rừng vẫn bình tĩnh: “Không sao, nhìn mãi thành quen, quái dị sẽ tự tan. Trên người ta có lễ khí tế tự hoang mạc, bọn chúng không làm gì được đâu.”

Cây đuốc xanh biếc bay múa, cự thú cao mấy chục mét từng bước lướt qua bên cạnh, mang theo mùi hôi thối nồng nặc, còn lẫn cả mùi khét của thi thể bị liệt hỏa thiêu cháy.

Tần Minh căng thẳng đề phòng, cuối cùng cũng dần thích nghi. Những hiện tượng kỳ dị kia tuy quanh quẩn gần đó nhưng không chủ động tấn công, không nhìn thì coi như không thấy.

“Ngươi là người của Mật Giáo, chẳng phải người của giáo phái này đều kính sợ hoang mạc, cho rằng nơi đây là thánh địa của thần linh sao?”

Lão Sơn Trư cười: “Cũng phải xem là Mật Giáo nào. Có tổ chức thì kính sợ thần linh, cúng bái cầu xin, trong lòng tưởng tượng muốn mượn sức mạnh đó. Nhưng cũng có Mật Giáo dã tâm cực lớn, muốn hàng phục những ‘hiện tượng’ hay ‘địa giới’ kia, biến chúng thành sức mạnh của mình, để bản thân thành thần.”

Tần Minh sửng sốt, đối với Mật Giáo và hoang mạc, hắn lại có nhận thức hoàn toàn mới.

Rõ ràng con heo rừng già này chính là thuộc loại Mật Giáo có dã tâm không nhỏ, nếu không cũng sẽ không có thái độ như thế.

“Không đi nữa. Ăn cát muốn đầy bụng rồi. Dựng lều của ngươi lên, ta chợp mắt một lát. À mà... ngươi thật sự từng gặp vị Đao Đạo Tông Sư cụt tay kia à?”

Tần Minh gật đầu: “Đúng vậy. Ông ấy cách lớp sương mù truyền đao pháp cho ta, giống như cộng hưởng về mặt tinh thần, cũng giống như đang mơ.”

Con heo rừng bỗng trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ... đây là chuyển sang con đường của Phương Ngoại chi nhân?”

“Ngươi cũng từng gặp sư phụ ta?” Tần Minh hỏi.

“Cha ta từng gặp ông ấy. Tận mắt nhìn thấy một đao của người chém thẳng vào vị sơn chủ khi đó. Ánh đao xé tan màn đêm, cắt ngang cơn mưa lớn, kinh khủng vô cùng!”

Một lúc sau, Tần Minh lại hỏi: “Ngươi nói báo ân, chấm dứt nhân quả trong núi... Nhưng ta đâu có cứu ngươi bao giờ?”

Lão Sơn Trư cắn răng: “Con sói trắng kia thực sự âm độc tàn nhẫn. Sau khi đánh trọng thương ta, không gϊếŧ luôn mà đánh tan linh trí của ta, biến ta một đời sơn chủ thành thú hoang tầm thường, để cho ta trở thành huyết thực trong rừng. Khi ấy, ta mê muội, chỉ có rất ít lúc tỉnh táo, phần lớn thời gian đều là trạng thái dã thú thuần túy... Thật là heo sa cơ lỡ vận bị chó khinh! Ta nhớ rõ lúc đó ngươi còn muốn giương cung bắn ta nữa kia!”

Tần Minh xác nhận, chính là con heo rừng to nặng nghìn năm trăm cân đã từng truy đuổi hắn điên cuồng.

“May thay, lão Trư ta có hậu chiêu! Trước đó đã giấu một loại vật chất linh tính cực quý hiếm trong hang thứ hai, chính là hang rắn đó! Sau khi ngươi diệt trừ tổ Huyết Xà, ta khi ấy đang ở gần, đột nhiên tỉnh táo, liền xông vào, nhờ đó khôi phục hơn nửa nguyên khí, chạy thoát khỏi núi lớn. Tuy ngươi không cố ý cứu ta, nhưng cũng nhờ ngươi mà có được cơ hội chuyển mình. Nay gặp lại, coi như kết thúc một đoạn nhân quả.”

Tần Minh không ngờ rằng, trong ổ Huyết Xà kia không có Huyết Xà biến dị ba lần như Lưu lão đầu nghi ngờ, mà lại giấu... một con heo!

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.