0 chữ
Chương 68
Chương 70.1: Từ Sâu Trong Dãy Núi Đến Trong Thành Hoa Lệ
Túy Hà Lâu đông nghẹt người, mọi chỗ ngồi đều kín. Chủ đề về Lôi Hỏa Luyện Kim Điện đang cực kỳ sôi nổi, gần như tất cả các tân sinh giả đều đang bàn tán.
Dù sao thì thời gian cũng đã gần kề, chưa tới nửa tháng nữa là đến.
"Cầu mong băng tuyết tan, sấm xuân vang dội, cỏ cây đâm chồi nảy lộc. Năm nay lão Triệu ta quyết tâm liều một phen, ta đã bảy mươi hai tuổi, cho dù chết ở đó cũng chẳng có gì hối tiếc. Nhưng nếu như Lôi Hỏa Luyện Kim Thân thành công, ta sẽ có được mùa xuân thứ hai trong đời!"
"Cầu chúc lão Triệu khô mộc phùng xuân, mượn thiên quang lôi hỏa tẩy lễ, đạt được tân sinh, sang năm lại có thêm quý tử!"
"Nghe vậy ta cũng động lòng rồi. Đời người có mấy lần để liều mạng đâu? Ba mươi năm nữa, chờ ta đến bảy mươi hai tuổi cũng sẽ vào Lôi Hỏa Luyện Kim Điện thử một phen!"
Lúc này, Tần Minh mới chú ý thấy, phần lớn tân sinh giả trong Túy Hà Lâu đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, tuy vậy cũng có không ít người đã khá lớn tuổi. Còn những người chưa tới hai mươi như hắn và Ngô Tranh thì lại rất ít.
Từ Thịnh nói: "Tân sinh giả đến đây đa phần là "dân tay ngang", không gia nhập tổ chức hay môn phái bản địa, cũng không thuộc hàng quý tộc."
Tất nhiên, đã có thể trở thành tân sinh giả thì chẳng ai là kẻ tầm thường. Trong đám này, có không ít cao thủ cực kỳ lợi hại, sức hiệu triệu rất mạnh. Nếu gặp sinh vật biến dị khó đối phó, họ có thể kêu gọi một đám người cùng tiến vào núi.
Sau đó, Tần Minh hỏi một vấn đề mà ai cũng quan tâm: "Từ ca, Lôi Hỏa Luyện Kim Điện kia, tân sinh giả cấp độ nào mới có thể đi vào?"
Hiển nhiên, nếu định tiếp nhận thiên quang ở nơi đó, thì những người đã tân sinh ba, bốn lần chắc chắn có hy vọng sống sót cao hơn những kẻ mới tân sinh một, hai lần.
"Ai cũng có thể vào." Từ Thịnh đáp: "Nói chung, nếu là tân sinh lần đầu thì vào trong đồng điện chịu một đạo lôi hỏa thiên quang là đủ. Người muốn tân sinh lần hai thì chịu hai đạo là cũng ổn rồi. Nhưng tương ứng với cấp độ bản thân, sau khi chịu số lần thiên quang như vậy, ngươi còn mong sống sót trở ra sao?"
Hắn giải thích, cho dù có người hỗ trợ ngoài điện, chuẩn bị sẵn dây thừng để kéo ra lúc nguy cấp, cũng chẳng giúp được gì nhiều. Khác biệt chỉ là thi thể còn nguyên vẹn hay đã cháy đen, dù sao thì cũng đã chết rồi.
Tần Minh thầm tính toán, nếu hắn vào Lôi Hỏa Luyện Kim Điện, ít nhất phải chịu bốn đạo thiên quang tẩy lễ mới được.
Ngô Tranh lắc đầu: "Xem ra ta nên học theo vị lão gia kia, đợi đến bảy, tám chục tuổi rồi hãy đi."
Từ Thịnh cười lớn: "Ha ha, có lý đấy! Ta đợi đến trăm tuổi rồi hãy đi!"
Tần Minh lại hỏi: "Nếu có người chịu được lôi hỏa thiên quang tẩy lễ, thì lần sau có thể đi tiếp được không? Vẫn có hiệu quả như trước chứ?"
"Được tẩy lễ một lần đã là được trời cao chiếu cố rồi, còn mong lần thứ hai?" Từ Thịnh lắc đầu: "Nhưng mà, ngươi vừa nói vậy, ta lại nhớ ra, thật sự từng có người như thế."
Hắn dừng lại một chút rồi kể: "Mấy chục năm trước, có một người trẻ tuổi đã gắng gượng chịu được hai năm liên tiếp. Đến năm thứ ba, hắn lại đi nữa. Quá tự phụ, cho rằng mình vẫn có thể tiếp nhận loại "thiên ân" ấy. Kết quả là chết thảm."
Người trẻ tuổi kia thân phận rất lớn, thể chất dị thường, quan trọng nhất là tân sinh pháp hắn tu luyện xuất phát từ một loại bí bản vô cùng hiếm có. Sau khi luyện tới mức độ cao thâm, quyền cước của hắn có thể mang theo lôi quang.
Ngô Tranh nghe xong kinh ngạc, lập tức cảm thấy bộ “Thương Tiễn Song Tuyệt Cổ Sách” của nhà mình không còn hấp dẫn nữa.
Từ Thịnh cũng đầy vẻ hâm mộ: "Đó là bí bản hiếm có có thể luyện ra năng lực đặc thù, lại liên quan đến lôi điện, cho nên hắn mới dám đi. Người thường sao có thể chịu nổi?"
Tần Minh nghe xong trong lòng cũng ngứa ngáy, một số truyền thừa đỉnh cấp quả thật khiến người ta say mê. Không cần đoán cũng biết, chúng đều nằm trong tay các đạo thống có lai lịch kinh người và những đại tổ chức thần bí.
Từ Thịnh nói thêm: "Trăm năm trước còn có một người ngông cuồng hơn, chịu được hai lần xuân lôi, còn muốn thử hạ lôi bạo liệt. Kết quả là bò ra khỏi kim điện trong tình trạng thảm hại, bị thiên quang ăn mòn nghiêm trọng, đầu đỏ rực, sau đó óc cũng chín luôn."
Đúng lúc ấy, một nam tử trung niên chạy lên Túy Hà Lâu, thở hổn hển thông báo: "Các huynh đệ, trong núi xảy ra chuyện! Ở Hỏa Vân Lĩnh xuất hiện một con sinh vật linh tính biến dị năm lần. Lão đại Lương Dư Khang đang dẫn người vây săn, đã đánh trọng thương nó. Nhưng bên đó cũng tổn thất nặng nề, sắp không chống đỡ nổi nữa. Hiện tại đang kêu gọi tiếp viện, nói là người tới sẽ có phần!"
"Cái gì? Hỏa Vân Lĩnh? Không phải đó là địa bàn của danh cầm Hỏa Lân Tước sao? Khu vực nguy hiểm như vậy mà cũng dám đi, gan cũng lớn thật!"
"Ta chưa nói rõ, là khu rừng phía ngoài Hỏa Vân Lĩnh, vẫn thuộc vùng có thể săn bắn!"
"Đi!"
Ầm một tiếng, không ít tân sinh giả trong Túy Hà Lâu lập tức lao ra ngoài. Nếu sinh vật biến dị đã bị trọng thương, bọn họ muốn tới xem tình hình, biết đâu có thể nhân cơ hội tham gia một tay.
Từ Thịnh lên tiếng: "Đám người Lương Dư Khang cũng khá có danh tiếng."
Tần Minh ánh mắt lấp lánh: "Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi?"
Từ Thịnh cười khổ: "Tiểu Tần, ngươi nóng vội quá rồi đó. Còn chưa tìm được khách sạn, hành lý cũng chưa đặt xuống mà đã muốn vào thâm sơn săn bắn?"
Tuy nói vậy, nhưng hắn cũng động tâm, liền hỏi: "Ngươi tân sinh mấy lần rồi?"
"Hai lần." Tần Minh đáp, có chút dè dặt.
Từ Thịnh gật đầu: "Vậy cũng được, lát nữa ngươi cứ đứng xa mà quan sát mở mang kiến thức. Dù con sinh vật kia có sắp chết cũng đừng đến gần."
Ngô Tranh cũng muốn đi, nhưng biết thực lực còn kém, chỉ mới tân sinh một lần, ngay cả tư cách xem náo nhiệt cũng không có.
Một đám người rời khỏi cổng thành phía Bắc, giẫm lên lớp tuyết dày quá đầu gối, nhanh chóng tiến vào rừng sâu núi lớn.
Bầu trời dần sáng, thành Xích Hà rực rỡ như ban ngày, nhưng khi đặt chân vào núi rừng thì bóng tối dần bao phủ. Một số người phải mất một lúc mới thích ứng được, sau đó mới tăng tốc lên đường.
Bên ngoài Hỏa Vân Lĩnh, một con trâu lớn toàn thân xanh biếc đang bốc lên ánh lửa, giận dữ vô cùng. Nó thực sự bị trọng thương và đang nổi điên.
"Hóa ra là con trâu già này! Nghe nói gần đây đã có hơn mười tân sinh giả chết dưới móng nó, bị đạp cho nát bét."
"Hôm nay gϊếŧ nó, cũng coi như trừ được một mối họa!"
Dù nhiều người nói vậy, nhưng chưa ai ra tay. Ai cũng muốn người khác làm trước.
"Một con trâu lớn như thế phải nặng mấy ngàn cân, huyết nhục chia cũng đủ phần. Các huynh đệ cùng lên đi! Tránh để đêm dài lắm mộng, lại rước thêm quái vật khác!"
Ầm một tiếng, một cây cổ thụ to mấy người ôm bị Thanh Ngưu húc nổ tung. Mắt nó đỏ ngầu, lao tới húc xuyên qua một tân sinh giả.
"Không hổ là sinh vật có linh tính! Trên người cắm hơn mười cây mâu sắt mà vẫn chưa ngã xuống, lại còn càng lúc càng hung hãn."
Lương Dư Khang lớn tiếng hô: "Các huynh đệ! Hiện giờ ai ra tay thì lát nữa sẽ được chia huyết nhục của Thanh Ngưu! Nếu đợi nó ngã xuống mới ra tay thì sẽ không còn tư cách nữa đâu!"
Giáp trụ trên người hắn đã vỡ nát, cánh tay cũng bị sừng trâu rạch một vết sâu hoắm.
Lập tức, rất nhiều người không thể nhịn được nữa. Dù gì con trâu kia cũng đã trọng thương, có lẽ sắp ngã xuống.
Có người ném mâu, có người bắn tên, cũng có cao thủ thử áp sát...
"Phập!"
Dù sao thì thời gian cũng đã gần kề, chưa tới nửa tháng nữa là đến.
"Cầu mong băng tuyết tan, sấm xuân vang dội, cỏ cây đâm chồi nảy lộc. Năm nay lão Triệu ta quyết tâm liều một phen, ta đã bảy mươi hai tuổi, cho dù chết ở đó cũng chẳng có gì hối tiếc. Nhưng nếu như Lôi Hỏa Luyện Kim Thân thành công, ta sẽ có được mùa xuân thứ hai trong đời!"
"Cầu chúc lão Triệu khô mộc phùng xuân, mượn thiên quang lôi hỏa tẩy lễ, đạt được tân sinh, sang năm lại có thêm quý tử!"
"Nghe vậy ta cũng động lòng rồi. Đời người có mấy lần để liều mạng đâu? Ba mươi năm nữa, chờ ta đến bảy mươi hai tuổi cũng sẽ vào Lôi Hỏa Luyện Kim Điện thử một phen!"
Từ Thịnh nói: "Tân sinh giả đến đây đa phần là "dân tay ngang", không gia nhập tổ chức hay môn phái bản địa, cũng không thuộc hàng quý tộc."
Tất nhiên, đã có thể trở thành tân sinh giả thì chẳng ai là kẻ tầm thường. Trong đám này, có không ít cao thủ cực kỳ lợi hại, sức hiệu triệu rất mạnh. Nếu gặp sinh vật biến dị khó đối phó, họ có thể kêu gọi một đám người cùng tiến vào núi.
Sau đó, Tần Minh hỏi một vấn đề mà ai cũng quan tâm: "Từ ca, Lôi Hỏa Luyện Kim Điện kia, tân sinh giả cấp độ nào mới có thể đi vào?"
Hiển nhiên, nếu định tiếp nhận thiên quang ở nơi đó, thì những người đã tân sinh ba, bốn lần chắc chắn có hy vọng sống sót cao hơn những kẻ mới tân sinh một, hai lần.
Hắn giải thích, cho dù có người hỗ trợ ngoài điện, chuẩn bị sẵn dây thừng để kéo ra lúc nguy cấp, cũng chẳng giúp được gì nhiều. Khác biệt chỉ là thi thể còn nguyên vẹn hay đã cháy đen, dù sao thì cũng đã chết rồi.
Tần Minh thầm tính toán, nếu hắn vào Lôi Hỏa Luyện Kim Điện, ít nhất phải chịu bốn đạo thiên quang tẩy lễ mới được.
Ngô Tranh lắc đầu: "Xem ra ta nên học theo vị lão gia kia, đợi đến bảy, tám chục tuổi rồi hãy đi."
Từ Thịnh cười lớn: "Ha ha, có lý đấy! Ta đợi đến trăm tuổi rồi hãy đi!"
"Được tẩy lễ một lần đã là được trời cao chiếu cố rồi, còn mong lần thứ hai?" Từ Thịnh lắc đầu: "Nhưng mà, ngươi vừa nói vậy, ta lại nhớ ra, thật sự từng có người như thế."
Hắn dừng lại một chút rồi kể: "Mấy chục năm trước, có một người trẻ tuổi đã gắng gượng chịu được hai năm liên tiếp. Đến năm thứ ba, hắn lại đi nữa. Quá tự phụ, cho rằng mình vẫn có thể tiếp nhận loại "thiên ân" ấy. Kết quả là chết thảm."
Người trẻ tuổi kia thân phận rất lớn, thể chất dị thường, quan trọng nhất là tân sinh pháp hắn tu luyện xuất phát từ một loại bí bản vô cùng hiếm có. Sau khi luyện tới mức độ cao thâm, quyền cước của hắn có thể mang theo lôi quang.
Ngô Tranh nghe xong kinh ngạc, lập tức cảm thấy bộ “Thương Tiễn Song Tuyệt Cổ Sách” của nhà mình không còn hấp dẫn nữa.
Từ Thịnh cũng đầy vẻ hâm mộ: "Đó là bí bản hiếm có có thể luyện ra năng lực đặc thù, lại liên quan đến lôi điện, cho nên hắn mới dám đi. Người thường sao có thể chịu nổi?"
Tần Minh nghe xong trong lòng cũng ngứa ngáy, một số truyền thừa đỉnh cấp quả thật khiến người ta say mê. Không cần đoán cũng biết, chúng đều nằm trong tay các đạo thống có lai lịch kinh người và những đại tổ chức thần bí.
Từ Thịnh nói thêm: "Trăm năm trước còn có một người ngông cuồng hơn, chịu được hai lần xuân lôi, còn muốn thử hạ lôi bạo liệt. Kết quả là bò ra khỏi kim điện trong tình trạng thảm hại, bị thiên quang ăn mòn nghiêm trọng, đầu đỏ rực, sau đó óc cũng chín luôn."
Đúng lúc ấy, một nam tử trung niên chạy lên Túy Hà Lâu, thở hổn hển thông báo: "Các huynh đệ, trong núi xảy ra chuyện! Ở Hỏa Vân Lĩnh xuất hiện một con sinh vật linh tính biến dị năm lần. Lão đại Lương Dư Khang đang dẫn người vây săn, đã đánh trọng thương nó. Nhưng bên đó cũng tổn thất nặng nề, sắp không chống đỡ nổi nữa. Hiện tại đang kêu gọi tiếp viện, nói là người tới sẽ có phần!"
"Cái gì? Hỏa Vân Lĩnh? Không phải đó là địa bàn của danh cầm Hỏa Lân Tước sao? Khu vực nguy hiểm như vậy mà cũng dám đi, gan cũng lớn thật!"
"Ta chưa nói rõ, là khu rừng phía ngoài Hỏa Vân Lĩnh, vẫn thuộc vùng có thể săn bắn!"
"Đi!"
Ầm một tiếng, không ít tân sinh giả trong Túy Hà Lâu lập tức lao ra ngoài. Nếu sinh vật biến dị đã bị trọng thương, bọn họ muốn tới xem tình hình, biết đâu có thể nhân cơ hội tham gia một tay.
Từ Thịnh lên tiếng: "Đám người Lương Dư Khang cũng khá có danh tiếng."
Tần Minh ánh mắt lấp lánh: "Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi?"
Từ Thịnh cười khổ: "Tiểu Tần, ngươi nóng vội quá rồi đó. Còn chưa tìm được khách sạn, hành lý cũng chưa đặt xuống mà đã muốn vào thâm sơn săn bắn?"
Tuy nói vậy, nhưng hắn cũng động tâm, liền hỏi: "Ngươi tân sinh mấy lần rồi?"
"Hai lần." Tần Minh đáp, có chút dè dặt.
Từ Thịnh gật đầu: "Vậy cũng được, lát nữa ngươi cứ đứng xa mà quan sát mở mang kiến thức. Dù con sinh vật kia có sắp chết cũng đừng đến gần."
Ngô Tranh cũng muốn đi, nhưng biết thực lực còn kém, chỉ mới tân sinh một lần, ngay cả tư cách xem náo nhiệt cũng không có.
Một đám người rời khỏi cổng thành phía Bắc, giẫm lên lớp tuyết dày quá đầu gối, nhanh chóng tiến vào rừng sâu núi lớn.
Bầu trời dần sáng, thành Xích Hà rực rỡ như ban ngày, nhưng khi đặt chân vào núi rừng thì bóng tối dần bao phủ. Một số người phải mất một lúc mới thích ứng được, sau đó mới tăng tốc lên đường.
Bên ngoài Hỏa Vân Lĩnh, một con trâu lớn toàn thân xanh biếc đang bốc lên ánh lửa, giận dữ vô cùng. Nó thực sự bị trọng thương và đang nổi điên.
"Hóa ra là con trâu già này! Nghe nói gần đây đã có hơn mười tân sinh giả chết dưới móng nó, bị đạp cho nát bét."
"Hôm nay gϊếŧ nó, cũng coi như trừ được một mối họa!"
Dù nhiều người nói vậy, nhưng chưa ai ra tay. Ai cũng muốn người khác làm trước.
"Một con trâu lớn như thế phải nặng mấy ngàn cân, huyết nhục chia cũng đủ phần. Các huynh đệ cùng lên đi! Tránh để đêm dài lắm mộng, lại rước thêm quái vật khác!"
Ầm một tiếng, một cây cổ thụ to mấy người ôm bị Thanh Ngưu húc nổ tung. Mắt nó đỏ ngầu, lao tới húc xuyên qua một tân sinh giả.
"Không hổ là sinh vật có linh tính! Trên người cắm hơn mười cây mâu sắt mà vẫn chưa ngã xuống, lại còn càng lúc càng hung hãn."
Lương Dư Khang lớn tiếng hô: "Các huynh đệ! Hiện giờ ai ra tay thì lát nữa sẽ được chia huyết nhục của Thanh Ngưu! Nếu đợi nó ngã xuống mới ra tay thì sẽ không còn tư cách nữa đâu!"
Giáp trụ trên người hắn đã vỡ nát, cánh tay cũng bị sừng trâu rạch một vết sâu hoắm.
Lập tức, rất nhiều người không thể nhịn được nữa. Dù gì con trâu kia cũng đã trọng thương, có lẽ sắp ngã xuống.
Có người ném mâu, có người bắn tên, cũng có cao thủ thử áp sát...
"Phập!"
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
