0 chữ
Chương 30
Chương 32.1: Ráng Mây Ngũ Sắc Chiếu Rọi
Hôm nay, sắc đêm trong núi đặc biệt dày đặc, tựa như bị một tấm màn đen khổng lồ bao trùm. Giờ phút này, một làn ráng mây ngũ sắc đột nhiên bốc lên từ sâu trong dãy núi lớn, trong khoảnh khắc xé toạc màn đêm, chiếu sáng bốn phương tám hướng.
Từng ngọn núi sừng sững đều được ánh sáng rực rỡ nhuộm màu, ngay cả những cành cây trĩu nặng tuyết cũng trở nên lấp lánh dưới ánh sáng lung linh ấy.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều chấn động. Phía trước, cả vùng núi non trập trùng bốc hơi sương mù sáng rực, huyền ảo đến choáng ngợp. Trong thời đại vắng bóng mặt trời này, sự chói lọi đó trở thành điều khiến ai nấy cũng khát khao.
Trong núi bắt đầu hỗn loạn, hễ là những cao thủ ở gần nơi ráng mây ngũ sắc chiếu rọi, đều hận không thể mọc ra đôi cánh lôi điện để lập tức lao tới, tranh giành sản vật thần bí nhất trong cả dãy núi.
"Nhanh như vậy đã ngưng tụ đủ rồi sao?"
"A..."
Tất cả các lộ nhân mã đều phát cuồng, đổ xô về phía đó. Chỉ mới đi được nửa đường, liền có tiếng kêu thảm vang lên—đã có kẻ ngấm ngầm ra tay.
Giữa núi rừng trùng điệp, mãnh thú gầm rú, chim lạ bay lượn, một lượng lớn dị loại cũng bắt đầu phát điên, tranh nhau lao về nơi ánh sáng ngũ sắc bốc lên.
Ráng mây kia vẫn không tan, cắm thẳng vào màn đêm, ánh sáng chói lòa chiếu rọi bốn bề.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, dị tượng này chỉ là biểu hiện bên ngoài. Cội nguồn thật sự là một sản vật đặc biệt đã hoàn toàn chín muồi, toát ra sương trắng mịt mù, hóa thành ráng mây, dẫn phát hiện tượng thần bí ấy.
Trên một vách đá, Vệ Mặc cao hơn mười mét đứng sừng sững, ánh mắt hướng về phía trước—nơi sương mù năm màu giăng phủ mơ hồ. Bộ giáp đỏ sẫm trên người hắn như vảy giao long, leng keng va chạm, tóe ra ánh sáng đỏ.
Hắn dồn sức dưới chân, "ầm" một tiếng, giẫm nát cả vách đá, đá tảng lăn xuống, đất rung núi chuyển, khí thế kinh người.
Vác theo trường mâu đen nhánh, hắn nhảy xuống, lao thẳng về phía sâu trong dãy núi.
"Vệ huynh, ngươi vẫn nên dừng bước thì hơn." Một bóng người áo trắng chặn lại phía trước, chính là thành chủ thành Xích Hà, địa vị rất cao.
"Lăng Hư, ngươi dám cản ta?" Vệ Mặc vác trường mâu đen, giẫm đạp núi rừng, nhoáng cái đã biến mất, chớp mắt sau lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt đối phương. Trường mâu như một tia chớp đen xé rách cả khu rừng, đâm thẳng về phía Lăng Hư.
Ở một vùng núi khác, một con mèo mướp dài hơn ba thước, lưng đeo trường kiếm đỏ thẫm đang vội vã chạy băng rừng. Động tác của nó nhanh nhẹn như gió, nhẹ nhàng lướt qua, không gây tiếng động, tránh né vô số dị loại, một mạch lao tới trung tâm nơi ráng mây ngũ sắc dâng lên.
"Dừng lại!" Đột nhiên, một tiếng quát vang lên. Dị loại như tia chớp lao tới, rõ ràng định cùng mèo mướp tranh đoạt món bảo vật thần bí vô giá kia.
Một con Đường Lang thú xuất hiện, cuốn theo cuồng phong ập tới. Dọc đường nó đi qua, cành cây chắn đường đều bị đánh gãy. Nó cứng rắn chặn trước đường đi của mèo mướp.
Toàn thân Đường Lang thú trắng toát, hình thái giống bọ ngựa nhưng cao hơn một người trưởng thành. Toàn thân nó phủ đầy lông trắng như tuyết. Hai cánh tay dài như hai thanh đao trắng có răng cưa, tỏa ra sương mù lờ mờ.
Mèo mướp không nhiều lời, rút trường kiếm đỏ thẫm trên lưng. Kiếm sáng rực như ráng chiều, nhuộm đỏ cả núi rừng, kiếm khí xé toạc màn đêm, thẳng lên trời cao.
Cùng lúc đó, đao quang cũng lóe lên, tựa như tia chớp giao nhau trong rừng sâu. Những cây đại thụ khổng lồ dưới áp lực vô hình của đao khí đều đổ rạp thành từng mảng, thậm chí có cây bị chấn động đến nổ tung.
...
Lão chồn già ngày thường thong dong cưỡi lừa, tính tình trầm ổn, hôm nay lại vứt bỏ tọa kỵ, men theo tán cây lao đi cực nhanh, tựa như một luồng chớp trắng.
"Hửm?" Lão đột nhiên dừng lại, đứng trên ngọn một cây thông trụi lá cao mấy chục mét, "tay trái" chắp sau lưng, "tay phải" quấn quanh chuỗi hạt, ngẩng đầu nhìn trời.
"Bảo vật kia ngươi không có phần!" Từ trong màn sương mù dày đặc giữa trời đêm, truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
"Xem ra ngoài người của thành Xích Hà, còn có những kẻ ngoại lai khác đang âm thầm dòm ngó." Lão chồn già hiếm khi mở lời dài hơn thường lệ.
"Ở lại đi!" Âm thanh lạnh lẽo lại vọng xuống từ tầng mây đen trên cao, rõ ràng muốn cản lão chồn, tranh thủ thời gian cho kẻ khác.
Lão chồn chậm rãi nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, giữ ta lại thì đồng bạn của ngươi cũng sẽ bị kẻ khác ngăn chặn? Những kẻ âm thầm dòm ngó đâu chỉ có nhóm các ngươi. Chi bằng cứ để ta đi, khuấy cho nước thêm đυ.c."
"Không được! Sớm đã muốn thử cân lượng của ngươi. Lần trước ngươi liên thủ với người của Xích Hà thành khiến bằng hữu ta bị thương, hừ!" Trong tầng mây vang lên giọng gằn, một đôi cánh chim hiện ra, đồng thời thò xuống một vuốt lớn phủ vảy kín mít, chộp về phía lão chồn, tựa như móng vuốt rồng mây giữa trời đêm.
Tay phải của lão chồn quấn chuỗi hạt bỗng đập mạnh lên không trung, ầm một tiếng, giống như đánh ra một tiếng sấm vang dội. Một chùm sáng chói mắt tựa sấm sét khổng lồ bẻ cong màn đêm, khiến tai ù mắt hoa.
Tầng mây đen trên cao bị chấn nát, hiện ra một con quái vật khổng lồ đang vỗ cánh bạc, bị xung kích mạnh đến nỗi liên tục lùi lại, cuốn theo cuồng phong kinh thiên động địa.
Từng ngọn núi sừng sững đều được ánh sáng rực rỡ nhuộm màu, ngay cả những cành cây trĩu nặng tuyết cũng trở nên lấp lánh dưới ánh sáng lung linh ấy.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều chấn động. Phía trước, cả vùng núi non trập trùng bốc hơi sương mù sáng rực, huyền ảo đến choáng ngợp. Trong thời đại vắng bóng mặt trời này, sự chói lọi đó trở thành điều khiến ai nấy cũng khát khao.
Trong núi bắt đầu hỗn loạn, hễ là những cao thủ ở gần nơi ráng mây ngũ sắc chiếu rọi, đều hận không thể mọc ra đôi cánh lôi điện để lập tức lao tới, tranh giành sản vật thần bí nhất trong cả dãy núi.
"A..."
Tất cả các lộ nhân mã đều phát cuồng, đổ xô về phía đó. Chỉ mới đi được nửa đường, liền có tiếng kêu thảm vang lên—đã có kẻ ngấm ngầm ra tay.
Giữa núi rừng trùng điệp, mãnh thú gầm rú, chim lạ bay lượn, một lượng lớn dị loại cũng bắt đầu phát điên, tranh nhau lao về nơi ánh sáng ngũ sắc bốc lên.
Ráng mây kia vẫn không tan, cắm thẳng vào màn đêm, ánh sáng chói lòa chiếu rọi bốn bề.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, dị tượng này chỉ là biểu hiện bên ngoài. Cội nguồn thật sự là một sản vật đặc biệt đã hoàn toàn chín muồi, toát ra sương trắng mịt mù, hóa thành ráng mây, dẫn phát hiện tượng thần bí ấy.
Trên một vách đá, Vệ Mặc cao hơn mười mét đứng sừng sững, ánh mắt hướng về phía trước—nơi sương mù năm màu giăng phủ mơ hồ. Bộ giáp đỏ sẫm trên người hắn như vảy giao long, leng keng va chạm, tóe ra ánh sáng đỏ.
Vác theo trường mâu đen nhánh, hắn nhảy xuống, lao thẳng về phía sâu trong dãy núi.
"Vệ huynh, ngươi vẫn nên dừng bước thì hơn." Một bóng người áo trắng chặn lại phía trước, chính là thành chủ thành Xích Hà, địa vị rất cao.
"Lăng Hư, ngươi dám cản ta?" Vệ Mặc vác trường mâu đen, giẫm đạp núi rừng, nhoáng cái đã biến mất, chớp mắt sau lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt đối phương. Trường mâu như một tia chớp đen xé rách cả khu rừng, đâm thẳng về phía Lăng Hư.
Ở một vùng núi khác, một con mèo mướp dài hơn ba thước, lưng đeo trường kiếm đỏ thẫm đang vội vã chạy băng rừng. Động tác của nó nhanh nhẹn như gió, nhẹ nhàng lướt qua, không gây tiếng động, tránh né vô số dị loại, một mạch lao tới trung tâm nơi ráng mây ngũ sắc dâng lên.
Một con Đường Lang thú xuất hiện, cuốn theo cuồng phong ập tới. Dọc đường nó đi qua, cành cây chắn đường đều bị đánh gãy. Nó cứng rắn chặn trước đường đi của mèo mướp.
Toàn thân Đường Lang thú trắng toát, hình thái giống bọ ngựa nhưng cao hơn một người trưởng thành. Toàn thân nó phủ đầy lông trắng như tuyết. Hai cánh tay dài như hai thanh đao trắng có răng cưa, tỏa ra sương mù lờ mờ.
Mèo mướp không nhiều lời, rút trường kiếm đỏ thẫm trên lưng. Kiếm sáng rực như ráng chiều, nhuộm đỏ cả núi rừng, kiếm khí xé toạc màn đêm, thẳng lên trời cao.
Cùng lúc đó, đao quang cũng lóe lên, tựa như tia chớp giao nhau trong rừng sâu. Những cây đại thụ khổng lồ dưới áp lực vô hình của đao khí đều đổ rạp thành từng mảng, thậm chí có cây bị chấn động đến nổ tung.
...
Lão chồn già ngày thường thong dong cưỡi lừa, tính tình trầm ổn, hôm nay lại vứt bỏ tọa kỵ, men theo tán cây lao đi cực nhanh, tựa như một luồng chớp trắng.
"Hửm?" Lão đột nhiên dừng lại, đứng trên ngọn một cây thông trụi lá cao mấy chục mét, "tay trái" chắp sau lưng, "tay phải" quấn quanh chuỗi hạt, ngẩng đầu nhìn trời.
"Bảo vật kia ngươi không có phần!" Từ trong màn sương mù dày đặc giữa trời đêm, truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
"Xem ra ngoài người của thành Xích Hà, còn có những kẻ ngoại lai khác đang âm thầm dòm ngó." Lão chồn già hiếm khi mở lời dài hơn thường lệ.
"Ở lại đi!" Âm thanh lạnh lẽo lại vọng xuống từ tầng mây đen trên cao, rõ ràng muốn cản lão chồn, tranh thủ thời gian cho kẻ khác.
Lão chồn chậm rãi nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, giữ ta lại thì đồng bạn của ngươi cũng sẽ bị kẻ khác ngăn chặn? Những kẻ âm thầm dòm ngó đâu chỉ có nhóm các ngươi. Chi bằng cứ để ta đi, khuấy cho nước thêm đυ.c."
"Không được! Sớm đã muốn thử cân lượng của ngươi. Lần trước ngươi liên thủ với người của Xích Hà thành khiến bằng hữu ta bị thương, hừ!" Trong tầng mây vang lên giọng gằn, một đôi cánh chim hiện ra, đồng thời thò xuống một vuốt lớn phủ vảy kín mít, chộp về phía lão chồn, tựa như móng vuốt rồng mây giữa trời đêm.
Tay phải của lão chồn quấn chuỗi hạt bỗng đập mạnh lên không trung, ầm một tiếng, giống như đánh ra một tiếng sấm vang dội. Một chùm sáng chói mắt tựa sấm sét khổng lồ bẻ cong màn đêm, khiến tai ù mắt hoa.
Tầng mây đen trên cao bị chấn nát, hiện ra một con quái vật khổng lồ đang vỗ cánh bạc, bị xung kích mạnh đến nỗi liên tục lùi lại, cuốn theo cuồng phong kinh thiên động địa.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
