TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 31.1: Xuyên Thủng Màn Đêm

Trong khoảnh khắc đó, Tần Minh cảm giác như có người nhìn thấu tâm can mình.

Ngọn lửa dữ dội từng thiêu rụi toàn bộ thôn trang hai năm trước dường như bùng lên từ sâu trong ký ức hắn, lan đến hiện thực, nóng rực, mùi khét gay mũi, tường đổ vách nát, thi thể vương vãi khắp nơi, cùng với hình bóng một thiếu niên mặc vũ y xuất trần... tất cả lần lượt hiện lên rõ mồn một.

Nhưng chỉ trong nháy mắt khi xoay người lại, hắn đã khôi phục sự trấn tĩnh, trong lòng bình thản.

Nữ tử trước mặt tuy từng chứng kiến dáng vẻ khốn khổ, thoi thóp của hắn khi cận kề cái chết hai năm trước, nhưng cũng không thể hiểu hết những gì hắn từng trải qua. Nếu đôi bên từng có giao tình sâu đậm, thì đâu thể sống gần trấn Ngân Đằng như vậy mà đến hôm nay mới tình cờ gặp lại?

Tần Minh tỏ vẻ thành khẩn, nói: "Xin Tạ tiểu thư cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi đó là ai ở bên chăm sóc ta? Chắc hẳn cô đã tận mắt nhìn thấy. Đầu ta từng bị trọng thương, đến giờ vẫn chẳng nhớ được gì về quãng thời gian ấy."

Tạ Linh Tịch cắm thanh đại kiếm dài hơn ba mét xuống đất, nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: "Khi đó có một đôi nam nữ dẫn theo ngươi đi đường. Cả hai khoảng hơn ba mươi tuổi. Theo lời họ, tình trạng của ngươi lúc ấy rất nguy kịch, gần như không thể cứu vãn, cuối cùng cũng đành mặc kệ ngươi tự sinh tự diệt."

Tần Minh trầm ngâm, lẩm bẩm: "Ta đã sắp không qua khỏi, vậy mà họ còn dẫn ta đi xa, rốt cuộc là vì sao?"

Tạ Linh Tịch có mái tóc xanh dài đến bảy thước, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt sáng như sao, khẽ đáp: "Ta chỉ nghe loáng thoáng vài câu. Họ muốn đưa ngươi tới một nơi hẻo lánh, rời xa tòa thành hoa lệ kia. Nếu ngươi có thể sống sót, cắm rễ ở nơi này là tốt nhất."

Lúc này, một thị nữ thân hình thon thả bưng trà đến. Trên khay có hai chén trà, một lớn một nhỏ. Nàng nhẹ giọng nói: "Tiểu thư nhà ta khi đó từng tặng cho các ngươi một viên thuốc bổ khí huyết. Tuy không phải vật quý hiếm gì, nhưng cũng là chút thiện ý."

"A, đa tạ... Tạ tiểu thư." Tần Minh lập tức cúi người thi lễ. Đối phương ban ơn mà không hề nhắc tới, nếu không có thị nữ này nói ra, e rằng hắn cũng chẳng hay biết.

"Ngươi lui xuống đi." Tạ Linh Tịch xua tay, không để thị nữ kia nói thêm gì nữa.

Tần Minh chắp tay nói: "Không biết Tạ tiểu thư có thể nhớ thêm chút nào về chuyện khi đó không? Nếu có chi tiết gì nữa, xin hãy cho ta biết. Ta vô cùng cảm kích."

"Lúc ấy quần áo của ngươi rách rưới, lại vấy máu, dù lúc mới tinh cũng chỉ là hàng bình thường thôi."

Tần Minh gật đầu. Khi tái sinh lần thứ hai, hắn từng thấy hình ảnh bản thân lúc còn nhỏ, y phục có vá, nghèo khó. Thời niên thiếu sống cơ cực cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là hắn không hiểu vì sao lại dẫn tới họa sát thân, khiến cả thôn trang bị thiêu rụi.

Tạ Linh Tịch trầm ngâm rồi nói tiếp: "Hai người dẫn ngươi đi chủ yếu vì muốn tìm hiểu về ngọn núi có linh tính bị thiên quang kích hoạt ở khu vực này. Nếu đã bàn bạc trên đường rằng nên để ngươi cắm rễ nơi hẻo lánh, vậy chắc là tiện đường mang ngươi theo."

Nàng nói rõ, đôi bên chỉ chạm mặt hai lần trên đường. Những điều nàng nói hiện tại đều là hồi ức và suy đoán từ mấy câu nói vội vàng của đôi nam nữ kia.

Tần Minh nghe vậy, không khỏi thất thần. Đôi nam nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì với hắn? Có vẻ không thân thiết, vậy mà lại ra tay cứu giúp.

Còn về ngọn núi có linh tính được thiên quang kích hoạt kia, nó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hắn rất muốn hỏi thêm, nhưng lại lo mình quá đường đột, thất lễ.

...

"Hắc hắc hắc." Tại tiền viện, trong một phòng khách nhỏ hơn, con quạ đen mắt tím cười khặc khặc, nhìn nữ tử khoác áo choàng lông cừu đen, nói: "Hai thiếu niên kia đều tưởng ngươi là tiểu thư Tạ gia, cạc cạc cạc..."

"Tiếng cười của ngươi thật khó nghe!" Nữ tử vươn ngón tay thon dài mang theo ánh sáng mờ mờ, chỉ về phía nó. Quạ đen liền vỗ cánh bay vυ"t lên, né tránh nhẹ nhàng.

Nó cười khẩy: "Không ngờ nơi hẻo lánh thế này lại có hai mầm non không tồi. Thiếu niên kia, dù mồm miệng độc địa, nhưng nếu thân thể hoàn toàn hồi phục, bản nguyên được chữa trị, ắt sẽ là người bất phàm."

Nữ tử khẽ nói: "Thiếu niên không biết ăn nói ấy đã có sư thừa, hiển nhiên có người dùng thủ đoạn phi phàm giúp hắn điều dưỡng thân thể."

Quạ đen nói: "Nghe đồn khi thiên quang quét qua bầu trời đêm hai năm trước, nơi này là một trong số ít khu vực ít được chiếu rọi nhất. Nhưng có lẽ không hẳn vậy. Không ngờ gần thôn trang lại liên tiếp xuất hiện hai thiếu niên có chút tiền đồ."

Nữ tử nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Lão sư của ta học vấn uyên bác, trực giác của ông ấy chắc chắn không sai. Vệt thiên quang từ hai trăm năm trước có lẽ chưa từng bùng nổ tại đây. Giờ phút này, khi hai loại thiên quang với sắc thái khác nhau giao hòa, sản vật đặc thù sinh ra ở nơi này tám phần mười sẽ cực kỳ kinh người!"

Nói xong, nữ tử kéo thấp vành mũ áo choàng, đứng dậy: "Chúng ta nên đi thôi. Tạ sư huynh hôm nay sẽ rất bận. Không ngờ con gái hắn năm đó lại tự ý lựa chọn con đường Cự Linh Thần, khiến hắn bây giờ đau đầu không dứt."

...

Cuối cùng, Tần Minh vẫn không nhịn được, lên tiếng thỉnh giáo vị tiểu thư quý tộc trước mặt.

Đối phương không có nghĩa vụ giải đáp, nếu bị từ chối, hắn chỉ cần dày mặt rời đi là được. Chừng nào hắn không thấy xấu hổ, thì sẽ không có vấn đề gì.

Tạ Linh Tịch đáp: "Sau khi mặt trời lặn mà không mọc lại, mặt trăng và các vì sao cũng biến mất. Khi ấy, thiên quang chính là tia sáng bất ngờ phá vỡ màn đêm. Cách vài chục năm, có khi cả trăm năm mới xuất hiện một lần. Thiên quang rất bất phàm, có thể khiến vùng đất gần chỗ nó rơi sinh ra sản vật kỳ lạ."

Tần Minh cảm kích chân thành. Đối phương không những không giấu giếm mà còn thẳng thắn chia sẻ với hắn.

"Tạ tiểu thư người đẹp, tâm địa lại càng hiền lương, không giống như là..." Hắn vừa mở miệng, liền phát hiện nếu thu nhỏ Tạ Linh Tịch lại theo tỷ lệ, khuôn mặt nàng cũng chỉ to bằng bàn tay, vóc người thì có tỷ lệ vàng, chẳng qua do tu luyện con đường Cự Linh Thần nên hiện tại cái gì cũng to hơn người thường.

"Không giống cái gì?" Tạ Linh Tịch hỏi.

"Không giống như có người, chỉ vì vô tình liếc nàng một cái mà đã bị nàng trừng mắt lại hai cái." Tần Minh thuận miệng đáp.

"Ngươi nói chẳng phải là tiểu sư thúc đang ở tiền viện ta đấy chứ?" Ánh mắt Tạ Linh Tịch thoáng lộ vẻ khác thường.

Ngay lúc ấy, thân hình nữ tử vừa rời khỏi phủ khựng lại, còn con quạ đen mắt tím đang lượn vòng trên cao lại phá lên cười: "Cạc cạc cạc..."

"Nghe thật chối tai!"

...

Tần Minh thấy ở lại nhà lão quý tộc quá lâu cũng bất tiện, cảm thấy hôm nay đã thu hoạch không ít, chỉ riêng mớ tin tức kia thôi đã đủ khiến chuyến đi không uổng phí.

Lúc gần đến thôn Song Thụ, hắn vẫn còn mãi suy nghĩ về những điều Tạ Linh Tịch vừa kể trên đường đi.

1

0

3 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.