TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 30.1: Tư Thế Hiên Ngang

Dưới bóng đêm nhàn nhạt, nơi xa là núi non trập trùng kéo dài.

Tần Minh đã khởi hành, hai bên đường cây cối rậm rạp, hắn giẫm lên lớp tuyết, nhanh chóng tiến bước về phía trước.

Trấn Ngân Đằng đã hiện ra trong tầm mắt, dưới làn sương mù mỏng manh là ánh sáng nhu hòa lưu chuyển, từ rất xa đã có thể thấy rõ hình dáng các kiến trúc trong trấn.

Trấn vô cùng náo nhiệt, hai bên đường phố có đủ loại cửa hàng, kệ hàng bày la liệt vật phẩm rực rỡ muôn màu, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không dứt.

Nhất là gần đây, từ thành Xích Hà có rất nhiều người đổ về, từ quý tộc đến thám hiểm giả, rồi cả những tân sinh thân phận mập mờ, ai nấy đều đổ dồn về các trấn, khiến nhân khí trong trấn càng thêm sôi động.

Tần Minh vừa dò hỏi đôi chút đã tìm được phủ đệ của lão quý tộc, toạ lạc ở khu đông trấn Ngân Đằng, cửa lớn sơn đỏ thắm đầy khí phái, khảm nạm nhiều đinh đồng, hai bên cửa đặt một đôi thụy thú canh giữ, bảo hộ gia môn bình an.

"Tần Minh." Hôm nay có không ít người trẻ tuổi từ các thôn xóm kéo tới, có người cất tiếng gọi tên hắn.

Tần Minh lập tức mỉm cười đáp lại, cùng vài tân sinh vừa tới nhanh chân tiến về tòa nhà của lão quý tộc, đã có người chờ sẵn ở cổng lớn, bước lên dẫn đường cho họ.

Phủ đệ rất rộng, sân nhỏ không chỉ một lớp, bố cục tinh tế chằng chịt, có hòn non bộ, quái thạch, đình đài tô điểm; trong vườn hoa trước mắt chỉ còn lại vài loài cây xanh quanh năm.

Ở nơi thiếu thốn lương thực thế này, cuộc sống của lão quý tộc vẫn không bị ảnh hưởng, có thể thấy rõ ông ta không chỉ có tài lực mà còn biết tận hưởng.

Phòng khách trong phủ rộng rãi sáng sủa, cách bài trí tuy chưa đến mức cực kỳ xa hoa, nhưng so với nhà giàu bình thường vẫn hơn hẳn, các cột lớn chạm khắc đầy hoa văn tinh xảo, đồ dùng trong nhà đều làm từ gỗ lim thượng hạng, trên tường treo tranh chữ mang đầy ý cảnh.

Lão quản gia vô cùng cẩn thận, tiếp đón từng đợt người trẻ tuổi, nụ cười trên mặt chưa từng tắt, thần sắc như ngưng đọng lại, luôn giữ được sự lễ phép và chừng mực vừa phải.

"Tần Minh."

"Nhị... Chu Vô Bệnh." Tần Minh nhìn thấy Nhị Bệnh Tử, vừa mở miệng liền đổi giọng, bởi sau khi tân sinh, đối phương đã thay đổi rất nhiều, thân hình cao hơn người thường nửa cái đầu, trở thành một thiếu niên anh khí bừng bừng; hơn nữa nơi đây đông người, xưng hô như cũ có phần không hợp.

"Không bao lâu nữa ta sẽ tới thành Xích Hà, ngươi có dự định gì không, có định ra ngoài không?" Chu Vô Bệnh giờ tóc đã đen bóng thay vì khô vàng, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ.

"Ta cũng rất mong ngóng thành trì rực rỡ nơi phương xa, đến lúc đó sẽ xem xét." Tần Minh đáp.

Trong phòng khách có rất nhiều người trẻ tuổi, ban đầu ai nấy đều khá câu nệ, vì so với những căn nhà gạch xanh ngói xám họ từng ở, nơi này với rường cột chạm trổ, tranh chữ, đồ sứ và các loại cổ vật đều toát lên vẻ xa hoa khiến họ khó thích nghi.

Nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người dần thả lỏng, ăn trái cây và điểm tâm mà quản gia cho người mang đến.

Tần Minh có vẻ khá thoải mái, vào mùa đông tuyết rơi vẫn có quả mọng đỏ tươi để ăn, hắn tất nhiên không khách sáo, vốn cũng ôm tâm lý ăn nhờ ở đậu mà đến.

"Hôm nay ta không tranh với ngươi, người họ hàng kia của ta nói sẽ dẫn ta theo..." Nhị Bệnh Tử hạ giọng, nhưng chợt im bặt.

Bởi hắn vừa nhìn thấy một lão giả tóc bạc cùng một nữ tử khoác áo choàng lông cừu màu đen đi ngang qua sân, tiến vào một phòng khách nhỏ.

"Đó chính là quý nữ của Tạ gia, dù chưa thấy rõ dung nhan, nhưng khí chất đã rất nổi bật, ừm... nàng sao lại nuôi một con quạ đen?" Chu Vô Bệnh lên tiếng, lời nói nhiều hơn hẳn lúc trước.

"Nàng dường như không lo chuyện lấy chồng." Tần Minh khẽ lẩm bẩm, hôm qua khi cao tầng thành Xích Hà đàm phán với dị loại trong núi lớn, hắn từng trông thấy nàng từ xa, lúc đó đối phương cũng có mặt ở khu vực gần đó.

Hiển nhiên, dù hắn nói rất nhỏ, cô gái áo đen kia vẫn nghe thấy, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.

Viền nón của áo choàng lông cừu kéo thấp, lại thêm mái tóc đen phủ qua gò má trắng nõn, Tần Minh chỉ thoáng thấy phần trên của khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ mọng như ẩn như hiện, vô cùng diễm lệ.

"Hì hì hì..." Con quạ đen trên vai nàng cười thành tiếng, không khác gì tiếng người.

Tần Minh thấy hơi kỳ lạ, nhưng từ lúc bước vào phủ đệ, hắn đã vận dụng "Hòa Quang Đồng Trần", che giấu sinh cơ dồi dào vượt xa người thường.

"Hẳn là Bát ca." Nhị Bệnh Tử nói, rồi cũng bị trừng mắt, nhưng lần này là do con quạ đen.

Chu Vô Bệnh nghi hoặc, nói: "Ở nhà mình mà nàng ta vẫn ăn mặc vậy, à, ta hiểu rồi, lát nữa gặp chúng ta, tiểu thư quý tộc tất nhiên để ý, lần đầu gặp mặt chắc chắn không muốn lộ dung nhan."

Ngay sau đó, hắn và Tần Minh bị cô gái kia trừng mắt cùng lúc.

Tần Minh khẽ nói: "Ngươi biết nói thì cứ nói nhiều vào."

Hắn muốn thử một lần, với giọng nhỏ như muỗi, liệu cô gái kia có thể nghe thấy không.

Kết quả, đừng nói là cô gái, ngay cả con quạ đen cũng có phản ứng, lần này nó bật cười "cạc cạc cạc".

Tần Minh lập tức im bặt, không nói thêm lời nào, cô gái này dường như không hề đơn giản, áo choàng lông rộng thùng thình màu đen cũng khó giấu được vóc dáng mỹ miều của nàng, người như vậy làm sao có thể lo chuyện lấy chồng?

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.