Chương 46
Ngươi Đây Là Thích Hắn A (1)
Dịch: Dưa Hấu
Sáng sớm hôm sau.
Trong sân, Tiêu Mặc đang đọc sách thì thấy Bạch Như Tuyết dẫn theo một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh, chậm rãi bước vào sân.
Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Như Tuyết tràn đầy vẻ vui mừng.
Còn thiếu nữ được Bạch Như Tuyết nắm tay thì cúi đầu, vẻ mặt có chút căng thẳng, dường như không mấy tình nguyện.
Thấy Tiêu Mặc, Bạch Như Tuyết bước nhanh hơn, kéo thiếu nữ vào sân: "Tiêu Mặc, đây là muội muội ta, tên là Bạch Thanh Liễu, năm nay vừa tròn mười tám, ta vẫn gọi nàng là Tiểu Thanh, ngươi cũng gọi nàng là Tiểu Thanh đi."
Hai tỷ muội đều có nhan sắc vô cùng xuất chúng, nhưng phong cách lại khác nhau.
Bạch Như Tuyết dáng người uyển chuyển, dung mạo yêu kiều, trông ngây thơ, có vẻ rất dễ bị lừa gạt.
Còn Tiểu Thanh thì dáng người mảnh mai, đôi mắt mang vẻ cảnh giác, nhìn là biết thông minh hơn tỷ tỷ mình.
"Gặp qua Tiểu Thanh cô nương." Tiêu Mặc đứng dậy, khom người thi lễ.
"Hừ!" Tiểu Thanh hất cằm lên.
Chính là tên nam nhân xấu xa này đã cướp mất tỷ tỷ của ta.
Khiến ta một tháng chỉ được gặp tỷ tỷ một hai lần, tối nào cũng phải ngủ một mình.
Nếu không phải ta thương tỷ tỷ, một mình tu luyện cũng quá nhàm chán, thì ta mới không xuống núi.
Thấy muội muội bĩu môi sắp chạm tới trời, Bạch Như Tuyết lén hóa hình, dùng chóp đuôi trắng vỗ vào mông muội muội một cái.
Tiểu Thanh hơi đau, cắn môi, làm theo lễ nghi nhân loại mà tỷ tỷ đã dạy, khẽ khom người: "Tiểu Thanh bái kiến công tử, sau này Tiểu Thanh và tỷ tỷ còn làm phiền công tử chiếu cố."
"Tiểu Thanh cô nương khách sáo rồi, vẫn là tỷ tỷ ngươi vẫn luôn chăm sóc ta." Tiêu Mặc cười, "Chỉ là phòng ta hơi chật, đành để Tiểu Thanh cô nương ngủ chung với tỷ tỷ ngươi vậy."
"Không sao, không sao." Bạch Như Tuyết vội vàng nói thay muội muội, "Hai tỷ muội ta từ nhỏ đã ngủ chung, quen rồi."
Tiểu Thanh cũng gật đầu: "Ta thích ngủ cùng tỷ tỷ."
"Vậy thì tốt." Tiêu Mặc mỉm cười, "Tiểu Thanh cô nương cứ coi đây là nhà mình, sau này chúng ta là người một nhà."
"Ai là người một nhà với ngươi… Á…"
Tiểu Thanh vừa lẩm bẩm được nửa câu thì đuôi Bạch Như Tuyết lại nhanh chóng vỗ vào mông nàng một cái.
Khóe mắt Tiểu Thanh ứa lệ, nàng cảm thấy mông mình chắc chắn đã bị tỷ tỷ đánh đỏ lên rồi.
"Tiêu Mặc ngươi cứ đọc sách đi, ta dẫn muội muội đi xem phòng."
Nói rồi, Bạch Như Tuyết kéo Tiểu Thanh vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tiêu Mặc không khỏi mỉm cười: "Xem ra Tiểu Thanh cô nương có chút bất mãn với ta."
…
Trong phòng, Bạch Như Tuyết chống nạnh, chu môi nhìn Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh, ngươi còn nhớ những gì đã hứa với tỷ tỷ không?"
"Nhớ." Tiểu Thanh xoa mông.
"Vậy ngươi nói lại xem là những gì?"
"Thứ nhất, không được để lộ thân phận."
"Phải, rồi sao nữa?"
"Thứ hai, đối xử với Tiêu Mặc như với tỷ tỷ, không được làm phiền hắn."
Bạch Như Tuyết cúi người xuống: "Vậy nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ nghe lời tỷ tỷ, mà còn phải nghe lời Tiêu Mặc nữa, biết chưa!"
"Biết rồi tỷ tỷ." Tiểu Thanh nói không mấy tình nguyện.
"Tiểu Thanh…" Bạch Như Tuyết xoa đầu Tiểu Thanh, "Tiêu Mặc là người tốt."
"Nhưng tỷ tỷ, chúng ta là yêu, hắn là người, nào có yêu với người sống chung, nhỡ hắn phát hiện thì sao."
"Yên tâm đi." Bạch Như Tuyết đứng thẳng dậy, vỗ vai muội muội, "Hắn vô cùng ngốc, là một tên mọt sách, sẽ không phát hiện ra đâu. Ngươi xem tỷ tỷ, sống với hắn lâu như vậy mà có bị lộ đâu?"
Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt đắc ý của tỷ tỷ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đúng vậy.
Sao tỷ tỷ ngốc như vậy mà không bị phát hiện nhỉ?
Chẳng lẽ là do Tiêu Mặc còn ngốc hơn?
"Tóm lại, chỉ cần ngươi không lộ đuôi, lúc ăn chuột thì ăn vụng thôi, sẽ không bị phát hiện, biết chưa?" Bạch Như Tuyết lại dặn dò.
"Biết rồi tỷ tỷ." Tiểu Thanh thở dài trong lòng.
Chuyện đã rồi, cứ nghe lời tỷ tỷ, sống chung với tên nhân tộc kia một thời gian xem sao.
"Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chợ, trưa nay dạy ngươi nấu cơm, giặt giũ, tỷ tỷ nói cho ngươi biết, những việc này đều có bí quyết cả đấy."
Bạch Như Tuyết kéo muội muội ra khỏi phòng.
Khoảng hai khắc sau, Bạch Như Tuyết và Tiểu Thanh xách giỏ đi đến Hoàng thôn.
"Mấy ngôi làng gần đây đều đến Hoàng thôn họp chợ, tỷ tỷ vẫn thường mua đồ ăn ở đây, nhưng có mấy lão hay lừa người, nên phải mặc cả đấy, muội muội nhìn kỹ nhé."
Bạch Như Tuyết quay lại, gọi với một lão nhân: "Lý nãi nãi, cá trích này bán thế nào ạ?"
"Cái gì? Ba mươi ba văn?"
"Ta biết cá này béo, chắc được ba cân, nhưng đắt quá!"
"Hai mươi lăm văn, ta lấy."
"Không được, hai mươi tám văn cũng đắt."
"Cứ hai mươi lăm văn."
"Lý nãi nãi, bán cho ta đi mà, bán cho ta đi, nhìn con cá này tội nghiệp chưa. Không được ăn thì khổ lắm, Lý nãi nãi…" Bạch Như Tuyết lay tay lão nhân.
"Rồi rồi, cảm tạ Lý nãi nãi."
Bạch Như Tuyết vui vẻ đưa hai mươi lăm văn tiền, rồi xách cá lên bỏ vào giỏ.
"Thấy chưa? Mặc cả là như vậy đấy." Bạch Như Tuyết nhìn muội muội với vẻ mặt đầy tự hào.
Tiểu Thanh cảm thấy phức tạp.
Tuy chưa từng tiếp xúc với con người.
Nhưng mặc cả là như vậy sao?
"Tỷ tỷ, hình như cũng không khó lắm." Tiểu Thanh nói.
"Ai nói, vô cùng khó đấy, nhưng từ khi Tiêu Mặc đỗ cử nhân, việc mặc cả của tỷ tỷ dễ hơn nhiều, cả vùng đều rất nể mặt Tiêu Mặc." Bạch Như Tuyết nói.
"Tỷ tỷ, vậy khi những nam nhân khác bán đồ cho ngươi, ngươi cũng làm nũng như vậy sao?"
"Sao thế được." Bạch Như Tuyết trợn mắt nhìn muội muội, "Họ muốn bán thì bán, không bán thì ta đi chỗ khác, tỷ tỷ chỉ làm nũng với một nam nhân thôi."
"Ai vậy?" Tiểu Thanh tò mò.
"Đồ ngốc." Bạch Như Tuyết búng nhẹ vào trán muội muội, "Tất nhiên là Tiêu Mặc rồi."
Nói rồi, Bạch Như Tuyết vui vẻ đi tiếp, mua thêm đồ ăn.
Quả nhiên đúng như lời tỷ tỷ nói, nàng chỉ làm nũng với các lão, các thím.
Còn với những người bán hàng là nam, tỷ tỷ chỉ hỏi giá, bọn họ đồng ý thì mua, không đồng ý thì tỷ tỷ quay đi chỗ khác.
Mua đồ xong, Tiểu Thanh theo tỷ tỷ về nhà nấu cơm.
Tiểu Thanh biết tỷ tỷ vô cùng vụng về.
Vậy mà giờ tỷ tỷ nhóm lửa, nấu nướng rất thành thạo, chắc chắn là đã luyện tập rất nhiều, chịu không ít khổ cực.
Lúc ăn cơm, tỷ tỷ cố tình gắp thịt cho Tiêu Mặc, bản thân thì không ăn miếng nào.
Đợi đến khi Tiêu Mặc gác đũa, tỷ tỷ mới ăn chỗ thịt thừa.
Nhưng Tiểu Thanh cũng nhận ra, tên nam nhân tộc này cố tình chừa lại những món tỷ tỷ thích ăn.
4
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
