TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Ngươi Đây Là Thích Hắn A (2)

Dịch: Dưa Hấu

Buổi chiều, Tiểu Thanh bắt đầu đi theo tỷ tỷ dọn dẹp viện lạc. Từ gian phòng đến ngoài viện, tỷ tỷ quét dọn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Quét dọn xong viện lạc phía sau, tỷ tỷ lại cầm một quyển sách, ngồi trong sân cùng Tiêu Mặc xem.

Bất quá Tiểu Thanh phát hiện tỷ tỷ mặc dù đang học, nhưng suy nghĩ lại luôn ở trên người Tiêu Mặc.

Hễ Tiêu Mặc khẽ vươn tay, tỷ tỷ liền rót cho hắn một ly trà.

Tiêu Mặc vừa lắc cổ, tỷ tỷ liền đứng dậy xoa bóp bả vai cho hắn.

Dường như tỷ tỷ biết rõ Tiêu Mặc muốn làm gì qua từng động tác nhỏ.

Thời gian trôi nhanh đến chạng vạng, Tiểu Thanh lại cùng tỷ tỷ đi phòng bếp nấu cơm.

Ăn cơm tối xong, tỷ tỷ xắn tay áo, nấu nước cho Tiêu Mặc tắm rửa.

Tất cả đều là những việc vặt vãnh, Tiểu Thanh chỉ nhìn thôi cũng thấy nhàm chán và phiền phức.

"Tỷ tỷ, ngươi mỗi ngày đều làm những việc này, không thấy buồn tẻ sao?" Bảy ngày sau khi đến Thạch Kiều thôn, Tiểu Thanh cùng tỷ tỷ tắm trong thùng, bèn nhịn không được hỏi.

"Buồn tẻ? Vì sao?" Bạch Như Tuyết chớp chớp mắt, "Ta thấy rất vui vẻ mà."

"Vì sao lại vui vẻ?" Tiểu Thanh không hiểu, "Giặt giũ nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, còn phải nấu nước nóng cho hắn tắm, có gì mà vui chứ..."

"Cái này sao..." Bạch Như Tuyết vừa chà lưng cho muội muội, vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào, "Tỷ tỷ cũng không biết nữa, dường như chỉ cần được ở bên cạnh hắn, chỉ cần được làm việc cho hắn, dù là việc nhỏ nhặt không đáng kể, tỷ tỷ cũng thấy rất vui."

"..."

Tiểu Thanh không hiểu ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ.

Thế nhưng ngày qua ngày, Tiểu Thanh lại phát hiện người nam nhân này hình như cũng không tệ lắm...

Tính tình người nam nhân này rất tốt, lúc nào cũng mang theo nụ cười nhu hòa trên mặt.

Hơn nữa khi nàng muốn học chữ, hắn cũng đều kiên nhẫn dạy bảo.

Mười ngày sau, Tiểu Thanh nhận ra bản thân đã quen với cuộc sống này...

Nhưng mà, đúng vào ngày thứ mười bảy Tiểu Thanh đến Thạch Kiều thôn.

Tối hôm đó, Bạch Như Tuyết khi hấp thu nguyệt chi tinh hoa, vô ý gặp phải sự cố.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, sắc mặt Bạch Như Tuyết trắng bệch, cả người uể oải, giống như phàm nhân nhiễm phong hàn.

"Tỷ tỷ, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, việc nhà để muội làm." Nhìn bộ dạng tỷ tỷ, Tiểu Thanh đau lòng nói.

May mắn là bệnh tình của tỷ tỷ không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi.

"Nhưng Tiểu Thanh, muội thật sự làm được sao?" Bạch Như Tuyết lo lắng hỏi.

Bản thân nàng học hết những công việc nhà này cũng mất tới hai tháng.

Tiểu Thanh mới học được hơn nửa tháng.

"Được chứ, tỷ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không tỷ như vậy thì làm sao làm việc được? Nhỡ lộ ra sơ hở thì sao?"

"Vậy... vậy được rồi..."

Bạch Như Tuyết đành phải đồng ý.

Tiểu Thanh đắp chăn cẩn thận cho tỷ tỷ rồi đi ra khỏi phòng.

Vừa lúc Tiêu Mặc cũng thức dậy.

Tiểu Thanh nói với Tiêu Mặc là tỷ tỷ bị bệnh, nhưng không sao, không cần mời đại phu, hai ngày là khỏi.

Tiêu Mặc đi vào phòng thăm hỏi Bạch Như Tuyết.

Bạch Như Tuyết cũng nói bản thân không sao, sẽ sớm khỏe lại, trước đây cũng từng bị như vậy rồi.

Tiêu Mặc nghĩ có lẽ Bạch Như Tuyết gặp chút vấn đề trong tu hành, nhưng chắc không nghiêm trọng.

Nếu không, Tiểu Thanh còn lo lắng hơn cả hắn.

Sau khi Tiêu Mặc rời đi, Bạch Như Tuyết ngồi trong phòng, qua cửa sổ nhìn Tiểu Thanh đang thu dọn quần áo cho Tiêu Mặc, từng cái từng cái xếp chồng lên nhau.

Tiểu Thanh làm rất tốt.

Chỉ là trong lòng Bạch Như Tuyết lại có cảm giác kỳ lạ.

Những việc này, rõ ràng phải là nàng làm mới đúng.

Buổi trưa Bạch Như Tuyết cảm thấy bản thân khá hơn nhiều, hơn nữa nàng cứ cảm thấy bồn chồn, muốn đi phòng bếp nấu cơm cho Tiêu Mặc.

Nhưng Tiểu Thanh đã đẩy tỷ tỷ ra: "Tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi đi, muội nấu cơm."

Không lâu sau, Tiểu Thanh bưng thức ăn từ trong bếp ra.

"Tiêu đại ca, tỷ tỷ, muội nấu không được ngon lắm, hai người đừng chê."

"Không đâu, Tiểu Thanh muội nấu ăn rất ngon."

"Thật sao? Vậy Tiêu đại ca ăn nhiều một chút."

"Tốt."

"Tỷ tỷ cũng ăn nhiều một chút."

"À... tốt..."

Bạch Như Tuyết nhỏ nhẹ đẩy đồ ăn trong bát.

Tiểu Thanh nấu ăn quả thật rất ngon.

Tiêu Mặc thích ăn đồ ăn Tiểu Thanh nấu cũng là chuyện tốt.

Thế nhưng.

Bạch Như Tuyết lại cảm thấy trong lòng buồn bực, như có vật gì đó chắn ngang.

Buổi chiều Bạch Như Tuyết nằm trên giường, nhìn Tiểu Thanh rót nước, xoa bóp vai cho Tiêu Mặc qua khe cửa.

Lại nhìn Tiêu Mặc dạy Tiểu Thanh học chữ.

Nghe Tiêu Mặc thi thoảng khen Tiểu Thanh một câu, Tiểu Thanh cô nương thật thông minh.

Bạch Như Tuyết cảm thấy ngực mình càng thêm khó chịu.

Vì sao vậy?

Mình bị làm sao thế này?

Chẳng lẽ bệnh tình của nàng đã nặng thêm?

Chạng vạng, Trần di nghe nói Như Tuyết bị nhiễm phong hàn, liền đến viện của Tiêu Mặc thăm hỏi.

"Tiểu nha đầu này, ngày thường thân thể khỏe mạnh, sao mùa hè này lại bị nhiễm phong hàn thế này? Dì sắc cho ngươi ít thuốc, đổ vào trong hồ lô này, ngươi uống một chén trước khi ngủ, sáng mai hâm nóng lại uống thêm một bát nữa là sẽ khỏi thôi."

Trong phòng, Trần di nói với Như Tuyết.

"Cảm tạ Trần di." Bạch Như Tuyết nhận lấy hồ lô, mỉm cười.

Nhưng rất nhanh, thiếu nữ lại cúi đầu như có điều gì đó lo lắng.

"Như Tuyết, sao vậy?" Trần di hỏi.

"Không có gì đâu Trần di." Bạch Như Tuyết vội vàng lắc đầu, "Ta khỏe lắm."

"Thật sao?" Trần di liếc nhìn nàng, "Ngươi vốn đơn thuần, chuyện gì cũng đều hiện rõ trên mặt, có tâm sự hay không ta còn không biết sao? Nói mau, khi bị bệnh, không thể giữ tâm sự trong lòng, nếu không bệnh sẽ khó mà khỏi được."

Bạch Như Tuyết khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn lên mang theo vài phần do dự, ngón tay không ngừng xoa nắn trên chăn.

Trần di cũng không vội, chậm rãi chờ nàng mở lòng với mình.

"Trần di..." hồi lâu, Bạch Như Tuyết ngẩng đầu.

"Sao."

"Hôm nay Tiểu Thanh thay con chăm sóc Tiêu Mặc, quần áo xếp vô cùng ngay ngắn, đồ ăn nấu rất ngon, viện lạc cũng quét dọn sạch sẽ, ta vốn nên vui mừng mới đúng, nhưng vì sao, vì sao ta lại thấy lòng mình trống trải? Hơn nữa đôi khi ngực ta khó chịu, thậm chí còn khó thở." Bạch Như Tuyết nắm chặt lấy chăn.

"Trần di, ta bị bệnh gì vậy..."

Trần di ngẩn người ra một chút, rồi như hiểu ra điều gì, khẽ nhếch miệng cười.

"Trần di đoán xem, có phải khi Tiểu Thanh đến gần Tiêu Mặc, thân thiết với Tiêu Mặc thì ngực ngươi mới thấy khó chịu không?"

"Vâng vâng."

"Khi Tiêu Mặc khen ngợi nàng, ngươi tuy vui cho muội muội, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vẫn có chút mất mát."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Trần di chỉ vào bộ ngực đang phập phồng của thiếu nữ: "Có phải chỗ này thỉnh thoảng lại thấy ê ẩm, tựa như uống phải dấm vậy không?"

"Không sai, trước đây ta chưa từng bị như vậy, sao Trần di lại biết?"

"Đồ ngốc..."

Trần di thở dài, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm thiếu nữ.

"Ngươi đây là thích hắn rồi...".

4

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.