Chương 25
Nếu Vậy Sau Này, Ta Gọi Ngươi Là Bạch Như Tuyết
Dịch: Dưa Hấu
“Tê… thật thống khổ…”
“Tê… ta phải chết sao…”
“Tê…”
Bên cạnh một cái ao nước, một con tiểu xà trắng nằm trên bãi cỏ.
Phía sau lưng nó bị phá ra một lỗ hổng, toàn thân trông hấp hối.
Trước đó không lâu, nàng chẳng qua ra ngoài kiếm ăn, muốn ăn mấy con chuột điền lấp cái bụng mà thôi, kết quả không ngờ gặp phải một con ưng. Dù nàng trốn thoát được, nhưng cũng bị thương rất nặng.
"Tiểu Thanh lúc nào mới tới đây? Nó có khả năng tìm thấy ta sao…" Bạch xà nhớ tới tỷ muội của mình, nhưng rất nhanh, trong đôi mắt xà hiện lên một vòng thất lạc.
Coi như nàng tìm được ta thì sao?
Nàng cũng trị không khỏi cho ta…
Mà ngay tại lúc bạch xà mất hết can đảm, nàng nghe được từ lùm cây cách đó không xa truyền đến chút động tĩnh.
Bạch xà ngẩng đầu rắn lên xem xét, một tiểu nam hài nhân tộc đẩy lùm cây đi ra.
Bạch xà giật mình, vội vàng cuộn tròn thân thể, vùi đầu vào trong cỏ: "Đừng phát hiện ta, đừng phát hiện ta…"
"Tìm được!" Tiêu Mặc nhìn con tiểu bạch xà này, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
"Không tốt!"
Bạch xà cảm nhận được bước chân càng ngày càng gần, biết đứa tiểu nam hài này đang đi về phía mình!
"Tê tê tê!" Bạch xà đột nhiên ngẩng đầu, há cái miệng nhỏ ra đối với hắn.
Tiêu Mặc giật mình lùi lại hai bước, trong lòng có chút sợ hãi.
Theo lý mà nói, loại bạch xà này hẳn là không có độc.
Nhưng ở cái thế giới huyền huyễn này, ai có thể nói chắc chắn được đây?
"Ngươi hình như bị thương, ta trị liệu cho ngươi, ngươi đừng lo lắng… Ta sẽ không làm tổn thương ngươi." Tiêu Mặc cầm lấy cái xẻng, từng bước một tới gần.
Thấy nhân tộc này trong tay cầm vũ khí, bạch xà làm sao có thể tin tưởng.
"Xú Nhân tộc, ta thà chết cũng không để ngươi đem đi nấu canh!"
Bạch xà trong lòng gào thét, tựa như lò xo phóng về phía trước cắn tới.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, vết thương của bạch xà bị tác động đến, một hồi đau đớn tê dại toàn thân.
Tiêu Mặc đã làm tốt chuẩn bị né tránh, nhưng con bạch xà này như sợi dây thừng lỏng lẻo, thẳng tắp nằm trên đồng cỏ, thân thể còn co giật.
Tiêu Mặc thấy nàng dường như hôn mê, máu tươi không ngừng chảy xuống, bèn nhanh chóng đặt nàng vào trong giỏ trúc mà xuống núi.
Tiểu bạch xà không biết bản thân hôn mê bao lâu, khi ý thức khôi phục, chậm chậm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một ổ cỏ.
Nơi này dường như là nhà của nhân tộc.
Tiểu bạch xà nhìn thân thể mình, một miếng vải trắng sạch sẽ bao quanh thân thể nàng.
Từ miếng vải trắng còn có thể ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng, nó hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Chẳng lẽ là tiểu nam hài kia cứu ta?
Loảng xoảng.
Đúng lúc tiểu bạch xà đang nghi ngờ, cửa phòng mở ra.
Một tiểu nam hài xách theo một con chuột đi vào.
"Ngươi tỉnh rồi." Tiểu bạch xà chỉ thấy tiểu nam hài khuôn mặt mừng rỡ đi lên phía trước, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí đặt con chuột vào trước mặt mình.
"Cho ngươi ăn." Tiểu nam hài cười rạng rỡ, trông thật thiên chân vô tà.
Tiểu bạch xà nhìn tiểu nam hài một chút, lại nhìn con chuột chết trước mặt.
"Hình như hắn thật sự không phải người xấu…"
Thực sự tiểu bạch xà đói sắp chết, nó hé miệng, chậm rãi nuốt con chuột vào bụng.
Ăn xong chuột, tiểu bạch xà yên tĩnh nằm trong ổ cỏ, không còn vẻ hung dữ như trước.
Đây là một con xà có linh tính.
Tiêu Mặc cảm thấy nàng nên biết mình sẽ không hại nàng.
"Tiểu bạch xà, ngươi có tên không?" Tiêu Mặc hỏi.
Tiểu bạch xà không hiểu, nghiêng nghiêng đầu.
"Ta gọi Tiêu Mặc, đây là tên của ta." Tiêu Mặc chỉ chỉ mình, "Ta cũng đặt cho ngươi một cái tên, được không?"
Tiểu bạch xà sững sốt một chút, tiếp đó gật đầu, thậm chí trong mắt còn có chút chờ mong.
"Ngươi trắng như tuyết."
Thấy đối phương đồng ý, Tiêu Mặc suy nghĩ một chút.
"Vậy sau này, ta gọi ngươi là Bạch Như Tuyết…"
…
Phủ đệ Lễ bộ thượng thư Chu quốc.
Trong khuê phòng, một nữ tử trông bất quá mười sáu tuổi đang phủ phục trước bụi hoa.
Nàng tay trắng thon dài, cầm chiếc kéo bạc nhỏ nhắn, chuyên chú cắt tỉa cành lá thừa.
Nữ tử mặc một bộ váy dài trắng thuần, tựa như tuyết mới ngưng đọng, bao bọc lấy dáng người thướt tha của nàng.
Một trận thần phong phất qua, váy áo như lưu vân khẽ lay động, dâng lên những gợn sóng mềm mại.
Váy áo của nữ tử không có hoa văn thêu thùa phức tạp, chỉ ở cổ áo và viền tay áo, dùng ngân tuyến nhỏ phác họa vài cành lá sen ẩn hiện. Bên hông buộc một dải lụa xanh nhạt buông lơi, phác họa ra vòng eo thon thả, càng thêm vài phần yểu điệu, phong nhã.
Nàng hơi nghiêng đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng muốt như ngọc, vài sợi tóc đen nhánh như dây đàn vô tình trượt xuống từ búi tóc lỏng lẻo, rũ xuống bên má, tôn lên làn da mịn màng như sứ.
Nữ tử có dáng mày rất đẹp, viễn sơn dài mảnh, mi phong thư giãn, đuôi mày hơi nhếch lên, mang theo đường cong ôn nhu trời sinh.
Dưới hàng lông mày là một đôi con ngươi trong trẻo như thu thủy, giờ phút này đang rủ xuống, hàng mi dài và dày in bóng mờ nhạt dưới mí mắt, khẽ rung động theo động tác cắt tỉa của nàng.
Sắc môi phơn phớt hồng như cánh hoa anh đào mới nở, khóe môi tự nhiên hơi cong lên, dù không cười cũng mang theo vẻ điềm tĩnh, ân cần.
"Nữ nhi, nữ nhi, tin tốt lành đây!"
Đang lúc nữ tử chuyên chú cắt tỉa hoa cỏ, giọng nói của Lễ bộ thượng thư Nghiêm Chẩm đã truyền đến từ xa.
Nghe thấy tiếng cha, nữ tử ngẩng đầu, thấy phụ thân đang vội vã chạy vào viện.
Nữ tử buông kéo, rót cho phụ thân một chén trà, mỉm cười nói: "Phụ thân cao hứng như vậy, là có tin tức tốt gì vậy?"
"Ha ha ha, nữ nhi, ngươi không biết rồi!" Nghiêm Chẩm nhận lấy chén trà từ tay nữ nhi, vui mừng nói, "Ngươi sắp được làm hoàng hậu!"
"Làm hoàng hậu?" Nữ tử không hiểu.
"Đúng vậy." Nghiêm Chẩm gật đầu.
"Hiện nay bệ hạ đăng cơ đã được một năm, hậu cung vẫn chưa có ai, cuối cùng bệ hạ cũng muốn tuyển phi, Như Tuyết ngươi được tuyển vào cung, hơn nữa ngươi là nữ nhi Nghiêm thị chúng ta, Nghiêm thị chúng ta bên ngoài có tể tướng đương triều, bên trong có hoàng thái hậu, sau này ngươi nhất định sẽ là hoàng hậu Đại Chu, mẫu nghi thiên hạ! Tương lai hài tử của ngươi chính là đế vương Chu quốc!"
Càng nói, Nghiêm Chẩm càng cảm thấy xúc động trong lòng.
"Nhưng mà, mẫu thân ngươi lại không quá muốn cho ngươi vào cung, dù sao vào cung sâu như biển." Nghiêm Chẩm thu lại vẻ vui mừng, "Tính tình của mẫu thân, ngươi cũng biết, phụ thân đã cùng nàng ta tranh luận hồi lâu, cuối cùng chúng ta quyết định xem ý tứ của nữ nhi, Như Tuyết, ngươi có muốn vào cung không?"
Nghiêm Như Tuyết mỉm cười, khẽ thi lễ: "Nữ nhi nghe theo sự an bài của phụ thân."
"Ha ha ha, tốt, nếu vậy, mẫu thân ngươi cũng không còn gì để nói, ta sẽ đi nói chuyện với tộc trưởng, nữ nhi cứ chờ tin tốt lành là được."
"Vâng, phụ thân." Nghiêm Chẩm cười lớn đi ra khỏi viện.
Nghiêm Như Tuyết nhìn theo bóng lưng cha.
Đôi con ngươi đen láy ôn nhu ban đầu, dần dần biến thành đôi mắt vàng óng uy nghiêm…
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
