0 chữ
Chương 34
Chương 34
Mưa lớn suốt ba ngày, nước đọng khắp nơi, ngay cả trong sân cũng đã ngập đến mắt cá chân, có thể tưởng tượng ruộng thấp trũng thế nào. Chưa kể, cơn gió to hôm trước đã khiến toàn bộ số lúa chưa thu hoạch bị hư hỏng.
Bãi lúa cũng ngập nước, khắp nơi là biển nước mênh mông, không thể đập lúa tách hạt, đành phải phơi khô đống lúa chất đống trước, chờ đất khô mới bàn tính bước tiếp theo.
Không chỉ nhà họ Chu, mà tất cả dân làng đều đang làm việc này. Trên mặt ai nấy đều tràn ngập niềm vui vì thoát được một kiếp nạn. Trước khi trời mưa to, họ đã sớm thu hoạch lúa, cảm giác như nhặt được của trời, còn vui mừng hơn cả vụ mùa bội thu.
Những tráng đinh trẻ tuổi đầy sức lực, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Đến cả những người ngày thường có chút hiềm khích, hôm nay nhìn nhau cũng thuận mắt hơn.
"Nhị Trụ, hôm nay dậy sớm nhỉ!"
"Lão Lục, ta nào có ngủ được? Nhà ta tám miệng ăn, tổng cộng có bốn mẫu ruộng cằn cỗi, nếu lúa bị nước úng hết, nhà ta phải ra đường ăn xin mất."
"Nói đúng lắm! Nhớ mấy năm trước, lúa bị lũ cuốn, trong thôn có bao nhiêu nhà phải bán con gái? Bán vào nhà giàu làm nha hoàn còn là số tốt, lỡ vào thanh lâu thì thật khổ sở!"
"Biết làm sao được? Đến bước đường đó, ai nỡ nhìn con mình chết đói? Ít ra cũng là một con đường sống."
"Đúng vậy… À mà này, chuyện lần trước con trai ta với con nhà ngươi đánh nhau, vợ ta làm không đúng, lão ca đừng để trong lòng nhé."
"Ha! Trẻ con đánh nhau là chuyện thường, hơn nữa bà vợ nào chẳng che chở con mình? Chúng ta là cùng một tộc, nói một câu khó nghe, nếu hôm nay Chu Nhị Trụ nhà ta bị họ Cao bên kia cầu đá bắt nạt, ngươi bảo ngươi có ra tay giúp không?"
"Tất nhiên là có! Nói đến họ Cao, nhờ trong tộc có một vị Áp Ty (quan cai ngục), họ đã ức hϊếp họ Chu chúng ta không ít lần!"
"Còn gì nữa! Không biết sang năm Nhị Lang nhà lão Trường Khánh có đỗ cử nhân không, để họ Chu ta được mở mày mở mặt một phen!"
"Chuyện học hành chúng ta nào hiểu? Đừng nói là thôn Chu Gia, cả trấn Lâm Hà bao nhiêu năm qua cũng chưa có ai đỗ cử nhân! Nhưng ta thấy Nhị Lang không phải kẻ tầm thường. Nhìn hắn đứng đó, dáng dấp kia…"
Đang nói dở, lão Lục bỗng im bặt, nuốt nửa câu "Trời sinh mang tướng làm quan!", sửa lại thành:
"Trời sinh tướng mạo khôi ngô!"
Nhị Trụ không hiểu dung mạo đẹp xấu thì liên quan gì đến chuyện không tầm thường.
Nhưng lão Lục bỗng nhớ đến chuyện hôn sự của con gái mình. Nếu Nhị Lang thật sự thi đỗ, vậy nếu con gái hắn ta gả cho Chu Đại Lang, chẳng phải sẽ thành "tẩu tử của cử nhân", hưởng phúc cả đời hay sao? Nói không chừng còn có thể giúp huynh đệ trong nhà.
Con gái thứ ba nhà mình tuy thân hình thô kệch, nước da ngăm đen, không dễ lọt vào mắt xanh của nam nhân, nhưng nếu đứng cạnh Đại Lang, chẳng phải đúng là trời sinh một đôi hay sao?
Buổi tối, đèn vừa tắt, ai trắng ai đen cũng chẳng ai phân biệt được. Chui vào ổ chăn, sinh một đứa bé béo mập, vậy là khởi đầu đã cao hơn người khác một bậc. Con mình trở thành công tử nhà quan, sau này lại có nhị thúc là cử nhân dạy dỗ, nói không chừng tương lai cũng đỗ đạt, làm quan to.
Chu lão lục càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng nghĩ càng đẹp đẽ, càng nghĩ càng thấy con gái ba và Chu Đại Lang là một đôi trời định. Đại nữ nhi Chu Tú Liên kia không nghe khuyên bảo, cứ đâm đầu lấy tên mổ lợn Vương Lão Thất, chịu khổ chịu cực. Hôn sự của đứa thứ ba, dù sao cũng phải do cha mẹ định đoạt!
Lúc này, trong thôn, ngoài loại người keo kiệt như Chu Lão Lục, hoặc nghèo đến mức không có gì để cho như Chu Nhị Trụ, những hộ gia đình có chút thể diện, biết cách làm người đều ít nhiều mang chút quà biếu đến nhà tộc trưởng để tỏ lòng cảm ơn.
Chu Trường Nguyên làm tộc trưởng bao nhiêu năm, chưa từng có ngày nào cảm nhận được sự biết ơn và tôn kính của tộc nhân như hôm nay. Ông ấy cũng không ngờ rằng bản thân lại có ảnh hưởng lớn đến vậy.
Ông ấy chẳng qua chỉ bị Trường Khánh khích tướng, lại thêm tuổi tác đã cao, lòng dạ mềm đi. Nhớ đến năm đó, lúa mạch bị úng nước, tộc nhân đói khổ, có người còn phải bán con cái, trong lòng không đành lòng, vậy nên mới triệu tập tộc hội, nói mấy câu mà thôi.
Bãi lúa cũng ngập nước, khắp nơi là biển nước mênh mông, không thể đập lúa tách hạt, đành phải phơi khô đống lúa chất đống trước, chờ đất khô mới bàn tính bước tiếp theo.
Không chỉ nhà họ Chu, mà tất cả dân làng đều đang làm việc này. Trên mặt ai nấy đều tràn ngập niềm vui vì thoát được một kiếp nạn. Trước khi trời mưa to, họ đã sớm thu hoạch lúa, cảm giác như nhặt được của trời, còn vui mừng hơn cả vụ mùa bội thu.
Những tráng đinh trẻ tuổi đầy sức lực, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Đến cả những người ngày thường có chút hiềm khích, hôm nay nhìn nhau cũng thuận mắt hơn.
"Lão Lục, ta nào có ngủ được? Nhà ta tám miệng ăn, tổng cộng có bốn mẫu ruộng cằn cỗi, nếu lúa bị nước úng hết, nhà ta phải ra đường ăn xin mất."
"Nói đúng lắm! Nhớ mấy năm trước, lúa bị lũ cuốn, trong thôn có bao nhiêu nhà phải bán con gái? Bán vào nhà giàu làm nha hoàn còn là số tốt, lỡ vào thanh lâu thì thật khổ sở!"
"Biết làm sao được? Đến bước đường đó, ai nỡ nhìn con mình chết đói? Ít ra cũng là một con đường sống."
"Đúng vậy… À mà này, chuyện lần trước con trai ta với con nhà ngươi đánh nhau, vợ ta làm không đúng, lão ca đừng để trong lòng nhé."
"Ha! Trẻ con đánh nhau là chuyện thường, hơn nữa bà vợ nào chẳng che chở con mình? Chúng ta là cùng một tộc, nói một câu khó nghe, nếu hôm nay Chu Nhị Trụ nhà ta bị họ Cao bên kia cầu đá bắt nạt, ngươi bảo ngươi có ra tay giúp không?"
"Còn gì nữa! Không biết sang năm Nhị Lang nhà lão Trường Khánh có đỗ cử nhân không, để họ Chu ta được mở mày mở mặt một phen!"
"Chuyện học hành chúng ta nào hiểu? Đừng nói là thôn Chu Gia, cả trấn Lâm Hà bao nhiêu năm qua cũng chưa có ai đỗ cử nhân! Nhưng ta thấy Nhị Lang không phải kẻ tầm thường. Nhìn hắn đứng đó, dáng dấp kia…"
Đang nói dở, lão Lục bỗng im bặt, nuốt nửa câu "Trời sinh mang tướng làm quan!", sửa lại thành:
"Trời sinh tướng mạo khôi ngô!"
Nhị Trụ không hiểu dung mạo đẹp xấu thì liên quan gì đến chuyện không tầm thường.
Nhưng lão Lục bỗng nhớ đến chuyện hôn sự của con gái mình. Nếu Nhị Lang thật sự thi đỗ, vậy nếu con gái hắn ta gả cho Chu Đại Lang, chẳng phải sẽ thành "tẩu tử của cử nhân", hưởng phúc cả đời hay sao? Nói không chừng còn có thể giúp huynh đệ trong nhà.
Buổi tối, đèn vừa tắt, ai trắng ai đen cũng chẳng ai phân biệt được. Chui vào ổ chăn, sinh một đứa bé béo mập, vậy là khởi đầu đã cao hơn người khác một bậc. Con mình trở thành công tử nhà quan, sau này lại có nhị thúc là cử nhân dạy dỗ, nói không chừng tương lai cũng đỗ đạt, làm quan to.
Chu lão lục càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng nghĩ càng đẹp đẽ, càng nghĩ càng thấy con gái ba và Chu Đại Lang là một đôi trời định. Đại nữ nhi Chu Tú Liên kia không nghe khuyên bảo, cứ đâm đầu lấy tên mổ lợn Vương Lão Thất, chịu khổ chịu cực. Hôn sự của đứa thứ ba, dù sao cũng phải do cha mẹ định đoạt!
Lúc này, trong thôn, ngoài loại người keo kiệt như Chu Lão Lục, hoặc nghèo đến mức không có gì để cho như Chu Nhị Trụ, những hộ gia đình có chút thể diện, biết cách làm người đều ít nhiều mang chút quà biếu đến nhà tộc trưởng để tỏ lòng cảm ơn.
Chu Trường Nguyên làm tộc trưởng bao nhiêu năm, chưa từng có ngày nào cảm nhận được sự biết ơn và tôn kính của tộc nhân như hôm nay. Ông ấy cũng không ngờ rằng bản thân lại có ảnh hưởng lớn đến vậy.
Ông ấy chẳng qua chỉ bị Trường Khánh khích tướng, lại thêm tuổi tác đã cao, lòng dạ mềm đi. Nhớ đến năm đó, lúa mạch bị úng nước, tộc nhân đói khổ, có người còn phải bán con cái, trong lòng không đành lòng, vậy nên mới triệu tập tộc hội, nói mấy câu mà thôi.
1
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
