0 chữ
Chương 35
Chương 35
Hiện tại nhìn những gương mặt chân thành của tộc nhân, trong lòng Chu Trường Nguyên bỗng dâng lên một cảm giác "lão phu tuổi xế chiều, lại dấy lên một cơn cuồng nhiệt tuổi trẻ". Nếu trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông ấy còn có thể làm thêm vài việc tốt cho tộc nhân, được ghi vào gia phả công đức, lưu danh hậu thế, vậy cũng coi như không sống uổng kiếp này, không uổng công làm tộc trưởng.
Làm tộc trưởng kiêm lý trưởng nhiều năm, ông lão này tất nhiên cực kỳ biết cách hành xử. Ông ấy cười ha hả, nói:
"Chuyện này nói ra, vẫn là nhờ Trường Khánh nhắc nhở trước, nói năm nay thời tiết không bình thường."
Ông ấy không nhắc đến chuyện thần tiên báo mộng. Dù bản thân thờ cúng thần linh, nhưng ông ấy hiểu rõ, chuyện này nói cũng không được, không nói cũng không được. Khi nào thực sự không có cách nào giải quyết thì tin một chút cũng không sao. Nhưng quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính mình.
Vậy là gián tiếp ném công lao cho Chu Trường Khánh, mà bản thân không nhận hết công trạng. Đồng thời, ông ấy cũng bảo vợ mình đem một phần quà tặng của tộc nhân gửi sang nhà họ Chu.
Đây chính là điểm cao minh của ông ấy! Nhắc đến Chu Trường Khánh cũng không khiến ông ấy mất bao nhiêu uy phong, ngược lại còn được lợi cả đôi đường. Thứ nhất, khiến Chu Trường Khánh hài lòng; thứ hai, khiến tộc nhân tin rằng ông ấy không phải kẻ ham công lao, sau này có chuyện gì tốt vẫn sẽ đến nhờ ông ấy chủ trì.
Chu lão gia tử dạo gần đây đắc ý vô cùng, đi đến đâu trong thôn cũng được nể mặt. Đến mức ông không nhịn được mà bắt đầu mơ mộng đến cuộc tuyển cử Giáp Trưởng năm nay…
Sau khi lúa mạch được đưa vào kho, nông dân cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Chu Cẩm Ngọc kinh ngạc phát hiện ra rằng, số trứng gà trong kho hệ thống đã nở thành công!
Nhà họ Chu nuôi gà lông vằn (gà Lô Hoa), đám gà con nở ra tất nhiên không phải những chú gà lông vàng tròn vo đáng yêu như trong tưởng tượng, mà là một đám lông xám pha chút trắng vàng, béo tròn ú nu, mắt đen như hạt đậu xanh, lúc lắc cái đầu nhỏ, kêu chíp chíp không ngừng.
Nhân lúc không ai để ý, cậu len lén bỏ chúng vào chuồng gà, sau đó làm bộ vừa phát hiện ra, lớn tiếng kêu lên:
"Nương, đại cô, bà nội, mau ra xem này! Rất nhiều gà con!"
Vài nữ nhân trong nhà lập tức chạy ra, Chu Phượng Anh chạy nhanh nhất. Nhìn thấy đám gà con lông xù xù, nàng ấy há hốc miệng, một lúc lâu mới phản ứng lại, vỗ đùi đánh bốp! một tiếng:
"Nương, chị dâu, mau lại xem! Gà mái nhà ta thành tinh rồi! Con nói sao dạo này nó không đẻ trứng, hóa ra là giấu đi ấp con đấy!"
Chu thị vốn thích động vật nhỏ, nhìn bầy gà con cũng thấy thích thú. Chu lão thái thái thì vui mừng được một lát, sau đó lại bắt đầu lo lắng:
"Nhiều gà con như vậy, nuôi thế nào? Chúng nó ăn không ít đâu! Nếu nuôi một hồi, chưa kịp đẻ trứng đã mắc dịch bệnh chết hết, chẳng phải lỗ vốn sao?"
Chu Phượng Anh phẩy tay, không cho là đúng:
"Nương, sao cứ nghĩ đến chuyện xấu vậy? Nhà chúng ta nuôi gà bao nhiêu năm, mấy khi gặp dịch bệnh? Nuôi gà cũng như làm ăn, đừng nghĩ nhiều, cứ làm rồi tính tiếp. Còn lại giao cho ông trời đi!"
"Giao cái gì cho ông trời?"
Chu lão gia tử từ bên ngoài về, thấy đám con cháu vây quanh chuồng gà, bèn thắc mắc.
Chu Phượng Anh kéo tay ông, cười nói:
"Cha, chuyện tốt! Mau lại xem!"
Lão gia tử cúi đầu nhìn tay con gái đang kéo tay mình, nghiêm giọng trách mắng:
"Lớn rồi, còn ra thể thống gì?"
"Ối chà, con lớn rồi thì không phải con gái của cha nữa à? Được rồi, được rồi, con không giống ai hết. Vậy cha mau ôm cháu trai đi, nếu đợi nó lớn hơn chút nữa, cha có muốn ôm cũng không ôm nổi đâu!"
Nói xong, nàng ấy cười hì hì, đem Chu Cẩm Ngọc nhét vào tay lão gia tử.
Lão gia tử vội đón lấy, bàn tay to lớn đỡ lấy eo cháu trai, quát:
"Suốt ngày lộn xộn, không thể đứng đắn một chút sao? Ngươi không sợ làm rớt hài tử à?"
"Không sợ! Tiểu nhi tử, đại tôn tử, mạng sống của lão cha, con có ngã cũng không để cháu trai cha ngã đâu!"
"Gia gia, mau xem! Rất nhiều gà con!"
Chu Cẩm Ngọc đưa tay nhỏ chỉ về phía chuồng gà, cắt ngang cuộc đối thoại của hai cha con.
Làm tộc trưởng kiêm lý trưởng nhiều năm, ông lão này tất nhiên cực kỳ biết cách hành xử. Ông ấy cười ha hả, nói:
"Chuyện này nói ra, vẫn là nhờ Trường Khánh nhắc nhở trước, nói năm nay thời tiết không bình thường."
Ông ấy không nhắc đến chuyện thần tiên báo mộng. Dù bản thân thờ cúng thần linh, nhưng ông ấy hiểu rõ, chuyện này nói cũng không được, không nói cũng không được. Khi nào thực sự không có cách nào giải quyết thì tin một chút cũng không sao. Nhưng quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính mình.
Đây chính là điểm cao minh của ông ấy! Nhắc đến Chu Trường Khánh cũng không khiến ông ấy mất bao nhiêu uy phong, ngược lại còn được lợi cả đôi đường. Thứ nhất, khiến Chu Trường Khánh hài lòng; thứ hai, khiến tộc nhân tin rằng ông ấy không phải kẻ ham công lao, sau này có chuyện gì tốt vẫn sẽ đến nhờ ông ấy chủ trì.
Chu lão gia tử dạo gần đây đắc ý vô cùng, đi đến đâu trong thôn cũng được nể mặt. Đến mức ông không nhịn được mà bắt đầu mơ mộng đến cuộc tuyển cử Giáp Trưởng năm nay…
Sau khi lúa mạch được đưa vào kho, nông dân cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Chu Cẩm Ngọc kinh ngạc phát hiện ra rằng, số trứng gà trong kho hệ thống đã nở thành công!
Nhân lúc không ai để ý, cậu len lén bỏ chúng vào chuồng gà, sau đó làm bộ vừa phát hiện ra, lớn tiếng kêu lên:
"Nương, đại cô, bà nội, mau ra xem này! Rất nhiều gà con!"
Vài nữ nhân trong nhà lập tức chạy ra, Chu Phượng Anh chạy nhanh nhất. Nhìn thấy đám gà con lông xù xù, nàng ấy há hốc miệng, một lúc lâu mới phản ứng lại, vỗ đùi đánh bốp! một tiếng:
"Nương, chị dâu, mau lại xem! Gà mái nhà ta thành tinh rồi! Con nói sao dạo này nó không đẻ trứng, hóa ra là giấu đi ấp con đấy!"
Chu thị vốn thích động vật nhỏ, nhìn bầy gà con cũng thấy thích thú. Chu lão thái thái thì vui mừng được một lát, sau đó lại bắt đầu lo lắng:
Chu Phượng Anh phẩy tay, không cho là đúng:
"Nương, sao cứ nghĩ đến chuyện xấu vậy? Nhà chúng ta nuôi gà bao nhiêu năm, mấy khi gặp dịch bệnh? Nuôi gà cũng như làm ăn, đừng nghĩ nhiều, cứ làm rồi tính tiếp. Còn lại giao cho ông trời đi!"
"Giao cái gì cho ông trời?"
Chu lão gia tử từ bên ngoài về, thấy đám con cháu vây quanh chuồng gà, bèn thắc mắc.
Chu Phượng Anh kéo tay ông, cười nói:
"Cha, chuyện tốt! Mau lại xem!"
Lão gia tử cúi đầu nhìn tay con gái đang kéo tay mình, nghiêm giọng trách mắng:
"Lớn rồi, còn ra thể thống gì?"
"Ối chà, con lớn rồi thì không phải con gái của cha nữa à? Được rồi, được rồi, con không giống ai hết. Vậy cha mau ôm cháu trai đi, nếu đợi nó lớn hơn chút nữa, cha có muốn ôm cũng không ôm nổi đâu!"
Nói xong, nàng ấy cười hì hì, đem Chu Cẩm Ngọc nhét vào tay lão gia tử.
Lão gia tử vội đón lấy, bàn tay to lớn đỡ lấy eo cháu trai, quát:
"Suốt ngày lộn xộn, không thể đứng đắn một chút sao? Ngươi không sợ làm rớt hài tử à?"
"Không sợ! Tiểu nhi tử, đại tôn tử, mạng sống của lão cha, con có ngã cũng không để cháu trai cha ngã đâu!"
"Gia gia, mau xem! Rất nhiều gà con!"
Chu Cẩm Ngọc đưa tay nhỏ chỉ về phía chuồng gà, cắt ngang cuộc đối thoại của hai cha con.
1
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
