0 chữ
Chương 33
Chương 33
Thôi vậy!
Dù sao cũng ngủ không được, chi bằng ra ngoài tìm một gốc liễu có cỡ tương tự, thử xem rốt cuộc bản thân lợi hại hơn, hay Lỗ Trí Thâm lợi hại hơn!
Hôm sau, cuối cùng trời cũng tạnh mưa.
Chu Đại Lang chẳng buồn vui mừng vì trời quang mây tạnh, lúc này dù có nghìn cân lương thực cũng chẳng thể so với sự hấp dẫn của Lỗ Trí Thâm đối với hắn!
Chu Cẩm Ngọc chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt liền đối diện với gương mặt phóng đại của Chu Đại Lang, suýt chút nữa giật mình nhảy dựng lên.
Chu Đại Lang thấy dọa đến cháu trai, vội lùi một bước, vẻ mặt lo lắng dùng tay ra hiệu.
Những ngày qua tiếp xúc, Chu Cẩm Ngọc cũng dần hiểu được ý tứ của đại bá, dù có đôi chỗ còn đoán mò. Cậu nhớ lại tối qua mình buồn ngủ quá nên chưa kể xong, bèn kể lại từ đầu.
Chu Đại Lang nghe đến say mê, không hề thấy phiền chút nào. Hắn còn ước gì được nghe đi nghe lại nhiều lần mới thỏa.
Đến khi nghe đến đoạn Lỗ Trí Thâm nhổ bật gốc cây liễu, ánh mắt Chu Đại Lang lóe lên tia sáng. Người ta là "hạn địa bạt thụ" (nhổ cây trên đất khô), còn hắn tối qua cũng nhổ được một cây, nhưng suy cho cùng trời đã mưa liền mấy ngày, đất mềm nhão.
Như vậy tính ra không công bằng! Phải đợi đến khi đất khô ráo, hắn thử lại một lần nữa xem sao. Hắn cảm giác bản thân vẫn còn dư lực, chưa chắc đã kém hơn Lỗ Trí Thâm kia!
Thấy đại bá nghe chuyện mà hưng phấn hẳn lên, Chu Cẩm Ngọc liền kể tiếp một đoạn kinh điển khác của Lỗ Trí Thâm – "Ba quyền đánh chết Trịnh Đồ".
Câu chuyện hào hùng, nghĩa khí ngút trời, khiến Chu Đại Lang cũng dâng trào một cỗ nhiệt huyết, hắn đột nhiên hiểu ra câu nói năm xưa của Nhị Lang: "Một người dưới, vạn người trên!"
Hắn không thích làm quan, càng không quan tâm chuyện người trên kẻ dưới, càng không để ý chuyện phục vụ người khác hay được người khác hầu hạ.
Hắn muốn trở thành một đại anh hùng như Lỗ Trí Thâm, đúng như lời cháu trai nói:
Đại trượng phu hành hiệp trượng nghĩa, ân oán phân minh!
Thiền trượng mở đường sinh tử, giới đao chém tận bất bình nhân!
Chờ Nhị Lang thi đỗ cử nhân, chờ bệnh tình của cháu trai khá hơn, hắn nhất định sẽ bắt đầu tích góp tiền bạc. Khi có đủ tiền, hắn sẽ bái sư học võ!
Sáng sớm, cuối cùng trời cũng tạnh mưa.
Trên bàn ăn, lão gia tử kéo cháu trai nhỏ ngồi cạnh mình, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Sắc mặt của cháu trai mỗi ngày một tốt hơn, trông còn khôi ngô hơn cả Nhị Lang lúc nhỏ. Nhị Lang là Văn Khúc Tinh, vậy cháu trai này có thể trò chuyện với thần tiên, không biết là vị thần tiên nào hạ phàm nữa.
Tổ phần của nhà lão Chu đúng là bốc khói xanh rồi!
"Phượng Anh, lát nữa con đi nói với nhà lão Vương Thất một tiếng, lần sau nhà họ gϊếŧ heo, nhớ giữ lại một cái chân giò, đem về nấu canh cho bọn nhỏ uống. Giờ Ngọc ca nhi đã ăn uống ngon miệng, phải bồi bổ thêm chút thịt cá."
"Được, cha. Với lại, con nghe nói nhân sâm mới là thứ bổ dưỡng tốt nhất. Con nghĩ chúng ta không mua nổi cả củ, nhưng năm nay bán lương thực xong, hay là con mua chút râu sâm về cho hài tử bồi bổ?"
Lão gia tử gật đầu:
"Vậy cứ làm như con nói. Lần sau đến chỗ Tiết thần y bốc thuốc, nhân tiện mua luôn."
Chu Cẩm Ngọc cúi đầu uống canh trứng, cảm giác l*иg ngực chua xót, nước mắt suýt nữa đã rơi, nhưng cậu phải cố gắng kiềm lại.
Kiếp trước, sau khi cha mất, mẹ cậu vẫn còn trẻ, sợ việc tái giá bị ảnh hưởng, nên dứt khoát không nhận nuôi cậu. Ông bà nội tuổi cao sức yếu, đến bản thân còn khó lo nổi.
Cuối cùng, các cô của cậu quyết định thay phiên nhau nuôi dưỡng. Cô ruột là ruột, nhưng dượng thì không. Dượng cả là kẻ sĩ diện, dù không trực tiếp thể hiện sự ghét bỏ nhưng ánh mắt cao cao tại thượng còn khiến cậu khó chịu hơn cả thái độ ghét bỏ thẳng thừng của dượng hai.
Cô ba và dượng ba đối với cậu coi như không tệ, nhưng đường đường là con gái độc nhất trong nhà, chị họ của cậu cũng không phải người dễ chung đυ.ng. Bao ấm ức cậu không muốn nhắc tới, nhưng thân phận nương nhờ nhà người khác, nào có tư cách làm bộ làm tịch? Thay vì oán trách, chẳng bằng nỗ lực học tập, mong sớm ngày tự lập!
Sau bữa sáng, cha con nhà họ Chu lội nước đến bãi lúa.
Dù sao cũng ngủ không được, chi bằng ra ngoài tìm một gốc liễu có cỡ tương tự, thử xem rốt cuộc bản thân lợi hại hơn, hay Lỗ Trí Thâm lợi hại hơn!
Hôm sau, cuối cùng trời cũng tạnh mưa.
Chu Đại Lang chẳng buồn vui mừng vì trời quang mây tạnh, lúc này dù có nghìn cân lương thực cũng chẳng thể so với sự hấp dẫn của Lỗ Trí Thâm đối với hắn!
Chu Cẩm Ngọc chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt liền đối diện với gương mặt phóng đại của Chu Đại Lang, suýt chút nữa giật mình nhảy dựng lên.
Chu Đại Lang thấy dọa đến cháu trai, vội lùi một bước, vẻ mặt lo lắng dùng tay ra hiệu.
Những ngày qua tiếp xúc, Chu Cẩm Ngọc cũng dần hiểu được ý tứ của đại bá, dù có đôi chỗ còn đoán mò. Cậu nhớ lại tối qua mình buồn ngủ quá nên chưa kể xong, bèn kể lại từ đầu.
Đến khi nghe đến đoạn Lỗ Trí Thâm nhổ bật gốc cây liễu, ánh mắt Chu Đại Lang lóe lên tia sáng. Người ta là "hạn địa bạt thụ" (nhổ cây trên đất khô), còn hắn tối qua cũng nhổ được một cây, nhưng suy cho cùng trời đã mưa liền mấy ngày, đất mềm nhão.
Như vậy tính ra không công bằng! Phải đợi đến khi đất khô ráo, hắn thử lại một lần nữa xem sao. Hắn cảm giác bản thân vẫn còn dư lực, chưa chắc đã kém hơn Lỗ Trí Thâm kia!
Thấy đại bá nghe chuyện mà hưng phấn hẳn lên, Chu Cẩm Ngọc liền kể tiếp một đoạn kinh điển khác của Lỗ Trí Thâm – "Ba quyền đánh chết Trịnh Đồ".
Câu chuyện hào hùng, nghĩa khí ngút trời, khiến Chu Đại Lang cũng dâng trào một cỗ nhiệt huyết, hắn đột nhiên hiểu ra câu nói năm xưa của Nhị Lang: "Một người dưới, vạn người trên!"
Hắn muốn trở thành một đại anh hùng như Lỗ Trí Thâm, đúng như lời cháu trai nói:
Đại trượng phu hành hiệp trượng nghĩa, ân oán phân minh!
Thiền trượng mở đường sinh tử, giới đao chém tận bất bình nhân!
Chờ Nhị Lang thi đỗ cử nhân, chờ bệnh tình của cháu trai khá hơn, hắn nhất định sẽ bắt đầu tích góp tiền bạc. Khi có đủ tiền, hắn sẽ bái sư học võ!
Sáng sớm, cuối cùng trời cũng tạnh mưa.
Trên bàn ăn, lão gia tử kéo cháu trai nhỏ ngồi cạnh mình, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Sắc mặt của cháu trai mỗi ngày một tốt hơn, trông còn khôi ngô hơn cả Nhị Lang lúc nhỏ. Nhị Lang là Văn Khúc Tinh, vậy cháu trai này có thể trò chuyện với thần tiên, không biết là vị thần tiên nào hạ phàm nữa.
"Phượng Anh, lát nữa con đi nói với nhà lão Vương Thất một tiếng, lần sau nhà họ gϊếŧ heo, nhớ giữ lại một cái chân giò, đem về nấu canh cho bọn nhỏ uống. Giờ Ngọc ca nhi đã ăn uống ngon miệng, phải bồi bổ thêm chút thịt cá."
"Được, cha. Với lại, con nghe nói nhân sâm mới là thứ bổ dưỡng tốt nhất. Con nghĩ chúng ta không mua nổi cả củ, nhưng năm nay bán lương thực xong, hay là con mua chút râu sâm về cho hài tử bồi bổ?"
Lão gia tử gật đầu:
"Vậy cứ làm như con nói. Lần sau đến chỗ Tiết thần y bốc thuốc, nhân tiện mua luôn."
Chu Cẩm Ngọc cúi đầu uống canh trứng, cảm giác l*иg ngực chua xót, nước mắt suýt nữa đã rơi, nhưng cậu phải cố gắng kiềm lại.
Kiếp trước, sau khi cha mất, mẹ cậu vẫn còn trẻ, sợ việc tái giá bị ảnh hưởng, nên dứt khoát không nhận nuôi cậu. Ông bà nội tuổi cao sức yếu, đến bản thân còn khó lo nổi.
Cuối cùng, các cô của cậu quyết định thay phiên nhau nuôi dưỡng. Cô ruột là ruột, nhưng dượng thì không. Dượng cả là kẻ sĩ diện, dù không trực tiếp thể hiện sự ghét bỏ nhưng ánh mắt cao cao tại thượng còn khiến cậu khó chịu hơn cả thái độ ghét bỏ thẳng thừng của dượng hai.
Cô ba và dượng ba đối với cậu coi như không tệ, nhưng đường đường là con gái độc nhất trong nhà, chị họ của cậu cũng không phải người dễ chung đυ.ng. Bao ấm ức cậu không muốn nhắc tới, nhưng thân phận nương nhờ nhà người khác, nào có tư cách làm bộ làm tịch? Thay vì oán trách, chẳng bằng nỗ lực học tập, mong sớm ngày tự lập!
Sau bữa sáng, cha con nhà họ Chu lội nước đến bãi lúa.
2
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
