0 chữ
Chương 32
Chương 32
Cháu hắn vừa sợ ẩm, lại vừa không chịu được khói than. Để làm ra được loại than không khói, Chu Đại Lang đã không biết phải đốn bao nhiêu củi, đốt bao nhiêu lò, mới dần dần tìm ra được phương pháp. Dù vậy, tỉ lệ thành công vẫn còn rất thấp.
Phòng của hắn bị dột ít nhất trong nhà, chỉ có một chỗ, vậy nên hắn bế Chu Cẩm Ngọc sang đó, còn mình thì mỗi ngày đều kiên nhẫn dùng than hơ khô những chỗ ẩm mốc trên tường.
Lúc này, Chu Cẩm Ngọc bỗng nhiên nhớ đến lời uy hϊếp mà linh hồn của nguyên chủ từng nói trước khi tan biến:
"Cha mất, ta còn mẹ, mẹ có thể sinh thêm; mẹ mất, ta còn cha. Nhưng nếu ta đi rồi, ta chỉ lo nhất là đại bá. Ngươi sau này nhất định phải chăm sóc ông ấy thật tốt. Nếu ngươi không nghe lời, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Khi đó, cậu cảm thấy… một đứa trẻ ba tuổi sao có thể nói ra những lời như vậy? Quả thực là một yêu nghiệt! Nhìn xem, nó nhìn thấu mọi thứ đến mức nào.
Đúng vậy, nguyên chủ chết đi, dù Chu Nhị Lang và Chu thị có đau lòng đến đâu, bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống, ngày tháng vẫn phải trôi qua.
Cũng giống như khi cha cậu mất, cậu chỉ đau lòng nhất trong hai năm đầu, sau đó thì sao?
Sau đó cậu cũng quen dần với cuộc sống không có cha mà thôi.
Không trách được kiếp trước dù cậu vùi đầu vào học tập, cố gắng đến kiệt quệ cũng chỉ thi đậu được một trường 211. Vất vả học xong đại học, rồi lại chật vật đấu đá, dùng hết mọi mối quan hệ mới xin vào được một công ty lớn, thế mà lại xui xẻo gặp đợt cắt giảm nhân sự do dịch bệnh, bị đào thải thẳng tay.
Bản thân cậu, xét cho cùng cũng chỉ là một kẻ học vẹt, suốt ngày cắm đầu vào đề thi. Còn đứa trẻ trước mặt này, mới thực sự mang khí chất của một nhân tài, một kẻ nhìn thấu lợi ích hơn thua. Nếu nó xuyên không đến thời hiện đại, chắc chắn có thể sống tốt hơn cậu cả trăm lần, hoàn toàn là hình mẫu của một tổng tài bá đạo.
Còn có chút bệnh kiều* nữa! Nó dọa cậu: "Ngươi không nghe lời ta, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"
*(Bệnh kiều: chỉ những nhân vật có tính cách bá đạo, cực đoan, đôi khi mang xu hướng chiếm hữu trong các câu chuyện ngôn tình hoặc tiểu thuyết.)
Được thôi, vậy thì cứ nói thẳng ra, ngươi và ta đều là quỷ, ta sợ ngươi chắc?
Nhưng mà… ta cũng là kẻ biết ơn, đại bá của ngươi giờ cũng là đại bá của ta, là thân nhân của ta, ta hiếu kính ông ấy, không phải chuyện đương nhiên sao?
"Đại bá, đừng hong than nữa, lên ngủ đi. Ngọc ca nhi kể chuyện cho người nghe." Chu Cẩm Ngọc vừa ngáp một cái vừa nói, giọng điệu non nớt, mềm mại.
Mới đầu chưa quen, giờ quen rồi, cậu lại thấy giọng điệu trẻ con này có chút đáng yêu. Coi như là tự động cài đặt một bộ biến âm đi vậy.
Chu Đại Lang thấy cháu trai buồn ngủ, liền đặt than vào lò, đứng dậy, ra hiệu rằng trên người hắn còn vương khói than, phải ra ngoài thay y phục.
"Đi đi, nhanh rồi về." Chu Cẩm Ngọc phất phất tay.
Chu Đại Lang đi đến ngăn buồng, thay áo ngoài, lau rửa sơ qua, rồi mặc áo trong sạch sẽ ra ngoài. Hắn liền thấy tiểu cháu trai nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, một chân vắt lên đầu gối bên kia, lắc lư nhàn nhã.
Rõ ràng tinh thần đã tốt hơn nhiều so với buổi sáng.
Trong lòng Chu Đại Lang chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Nuôi hài tử chính là vậy, càng nuôi càng thấy thân thiết.
"Đại bá, cha ta kể cho ta rất nhiều chuyện anh hùng hào kiệt, để ta kể một câu chuyện cho người nghe nhé."
Chu Đại Lang cười ngây ngô, gật đầu.
Chu Cẩm Ngọc chỉnh sửa đôi chút, bắt đầu kể câu chuyện về Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử. Nhưng kể được một nửa, đến đoạn "đảo bạt thuỳ dương liễu" (nhổ bật gốc cây liễu), cậu đã gục đầu lên gối, ngủ mất rồi.
Chu Đại Lang là người xưa nay chỉ biết làm việc, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giờ như được mở ra một cánh cửa mới. Hắn nghe đến hai mắt sáng rực, máu nóng sôi trào, lòng chỉ còn một thắc mắc: Cây liễu to như thế, rốt cuộc là có nhổ lên được hay không?!
Gấp chết mất!
Nhìn tiểu cháu trai ngoan ngoãn mềm mại, ngủ say sưa, hàng mi dài vô tội khẽ động đậy đôi lần, hắn thật sự không nỡ đánh thức mà hỏi tiếp.
Phòng của hắn bị dột ít nhất trong nhà, chỉ có một chỗ, vậy nên hắn bế Chu Cẩm Ngọc sang đó, còn mình thì mỗi ngày đều kiên nhẫn dùng than hơ khô những chỗ ẩm mốc trên tường.
Lúc này, Chu Cẩm Ngọc bỗng nhiên nhớ đến lời uy hϊếp mà linh hồn của nguyên chủ từng nói trước khi tan biến:
"Cha mất, ta còn mẹ, mẹ có thể sinh thêm; mẹ mất, ta còn cha. Nhưng nếu ta đi rồi, ta chỉ lo nhất là đại bá. Ngươi sau này nhất định phải chăm sóc ông ấy thật tốt. Nếu ngươi không nghe lời, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Khi đó, cậu cảm thấy… một đứa trẻ ba tuổi sao có thể nói ra những lời như vậy? Quả thực là một yêu nghiệt! Nhìn xem, nó nhìn thấu mọi thứ đến mức nào.
Cũng giống như khi cha cậu mất, cậu chỉ đau lòng nhất trong hai năm đầu, sau đó thì sao?
Sau đó cậu cũng quen dần với cuộc sống không có cha mà thôi.
Không trách được kiếp trước dù cậu vùi đầu vào học tập, cố gắng đến kiệt quệ cũng chỉ thi đậu được một trường 211. Vất vả học xong đại học, rồi lại chật vật đấu đá, dùng hết mọi mối quan hệ mới xin vào được một công ty lớn, thế mà lại xui xẻo gặp đợt cắt giảm nhân sự do dịch bệnh, bị đào thải thẳng tay.
Bản thân cậu, xét cho cùng cũng chỉ là một kẻ học vẹt, suốt ngày cắm đầu vào đề thi. Còn đứa trẻ trước mặt này, mới thực sự mang khí chất của một nhân tài, một kẻ nhìn thấu lợi ích hơn thua. Nếu nó xuyên không đến thời hiện đại, chắc chắn có thể sống tốt hơn cậu cả trăm lần, hoàn toàn là hình mẫu của một tổng tài bá đạo.
*(Bệnh kiều: chỉ những nhân vật có tính cách bá đạo, cực đoan, đôi khi mang xu hướng chiếm hữu trong các câu chuyện ngôn tình hoặc tiểu thuyết.)
Được thôi, vậy thì cứ nói thẳng ra, ngươi và ta đều là quỷ, ta sợ ngươi chắc?
Nhưng mà… ta cũng là kẻ biết ơn, đại bá của ngươi giờ cũng là đại bá của ta, là thân nhân của ta, ta hiếu kính ông ấy, không phải chuyện đương nhiên sao?
"Đại bá, đừng hong than nữa, lên ngủ đi. Ngọc ca nhi kể chuyện cho người nghe." Chu Cẩm Ngọc vừa ngáp một cái vừa nói, giọng điệu non nớt, mềm mại.
Mới đầu chưa quen, giờ quen rồi, cậu lại thấy giọng điệu trẻ con này có chút đáng yêu. Coi như là tự động cài đặt một bộ biến âm đi vậy.
"Đi đi, nhanh rồi về." Chu Cẩm Ngọc phất phất tay.
Chu Đại Lang đi đến ngăn buồng, thay áo ngoài, lau rửa sơ qua, rồi mặc áo trong sạch sẽ ra ngoài. Hắn liền thấy tiểu cháu trai nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, một chân vắt lên đầu gối bên kia, lắc lư nhàn nhã.
Rõ ràng tinh thần đã tốt hơn nhiều so với buổi sáng.
Trong lòng Chu Đại Lang chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Nuôi hài tử chính là vậy, càng nuôi càng thấy thân thiết.
"Đại bá, cha ta kể cho ta rất nhiều chuyện anh hùng hào kiệt, để ta kể một câu chuyện cho người nghe nhé."
Chu Đại Lang cười ngây ngô, gật đầu.
Chu Cẩm Ngọc chỉnh sửa đôi chút, bắt đầu kể câu chuyện về Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử. Nhưng kể được một nửa, đến đoạn "đảo bạt thuỳ dương liễu" (nhổ bật gốc cây liễu), cậu đã gục đầu lên gối, ngủ mất rồi.
Chu Đại Lang là người xưa nay chỉ biết làm việc, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giờ như được mở ra một cánh cửa mới. Hắn nghe đến hai mắt sáng rực, máu nóng sôi trào, lòng chỉ còn một thắc mắc: Cây liễu to như thế, rốt cuộc là có nhổ lên được hay không?!
Gấp chết mất!
Nhìn tiểu cháu trai ngoan ngoãn mềm mại, ngủ say sưa, hàng mi dài vô tội khẽ động đậy đôi lần, hắn thật sự không nỡ đánh thức mà hỏi tiếp.
2
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
