TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Nhưng Nhậm Thành thậm chí còn không hé nổi một khe cửa. Vu Mông Mông tức tối quay lại bàn ăn.

Bĩu môi, Nhậm Thành đúng là đáng ghét thật, mà cô lại không biết, người thực sự có ý đồ với cô là Sư Chi Phó. Kẻ ngoài mặt ngọt ngào nhưng trong lòng đầy toan tính, mới càng cần cẩn thận...

Sư Chi Phó từng miếng từng miếng ăn hết quả lê, vẻ mặt đầy hưởng thụ, dường như còn đang dư vị kéo dài...

Cô vừa quay lại bàn ăn, thấy anh ta ủng hộ nhiệt tình như vậy, trong lòng cũng thấy được an ủi đôi chút.

“Anh Phó, anh tốt thật đấy.”

“Cô làm rất ngon.” Sư Chi Phó nhìn cô đầy chân thành.

“Được, vậy tôi chuẩn bị trước nguyên liệu cho bữa tối đây.” Cô định đi sắp xếp nguyên liệu sớm.

“Mông Mông, không cần sớm thế đâu, trước giờ ăn khoảng một tiếng là được rồi.” Sư Chi Phó nhẹ giọng khuyên.

“Không sao, không sao, chuẩn bị trước cho tiện.”

Rất nhanh đã đến giờ cơm tối. Cô nấu xong mì, liền gọi: “Anh Phó, anh Nhậm, ăn cơm thôi!”

Hai người đàn ông đồng loạt lên tiếng rồi ra ngồi vào bàn ăn. Cô bưng tô mì đặt trước mặt họ: “Mau ăn thử đi, còn nóng đấy...”

“Được rồi, hôm nay cô vất vả rồi. Vài hôm nữa tay tôi khỏi, lại để tôi nấu cho.”

“Không sao đâu, vốn dĩ cũng không nên chỉ có một người làm mãi. Sau này thay phiên đi.”

Nhậm Thành vừa ngồi xuống chẳng nói gì, chỉ cúi đầu ăn mì. Cô cũng chẳng thèm giận nữa, giận hắn thì người tức cũng chỉ là cô thôi.

“Sao sao? Thế nào?” Cô bất giác có chút hồi hộp.

“Ngon, mì rất thơm.” Sư Chi Phó chưa từng để cô bơ vơ, đúng là cao thủ tạo không khí, không như Nhậm Thành, tính khí vừa xấu vừa cứng đầu.

“Tôi đã nói rồi mà, tay nghề nấu mì của tôi đỉnh lắm, hương vị độc nhất vô nhị, đảm bảo hai anh ăn một lần sẽ muốn ăn mỗi ngày...” Cô đắc ý nở nụ cười rạng rỡ.

“Khụ khụ khụ khụ khụ...” Nhậm Thành lại bị gia vị sặc ho sặc sụa, ho xong thì giận dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.

“Cô im miệng được không?”

Cô vừa giận vừa tức, cái loại người gì vậy chứ? Ăn đồ người ta nấu mà lại vô cớ nổi giận với người ta, quá đáng thật sự, ông còn nhịn được chứ bà thì không!

Sư Chi Phó nghe cô vừa nói xong, trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu, hồi tưởng đến đêm qua... cả người anh ta liền siết lại. Nhưng thấy không khí căng thẳng, anh ta giả vờ như không hiểu gì, định ra tay giải vây.

“Mông Mông nấu mì đúng là... rất ngon, hương vị lưu luyến không dứt.”

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.