0 chữ
Chương 19
Chương 19
Ánh mắt của Sư Chi Phó càng lúc càng mập mờ, hôm nay sao mà thời gian trôi chậm thế, bao giờ mới đến tối đây...
“Khụ khụ khụ...” Nhậm Thành ho khan liên tục mấy tiếng, muốn cắt ngang lời cô, ai ngờ cô hoàn toàn không hiểu ý, còn tưởng hắn bị cảm cúm.
“Anh Nhậm, sao lại ho thế? Cổ họng khó chịu à? Tôi làm cho anh món lê chưng đường nhé, trị ho hiệu quả cực kỳ...”
Cô vỗ tay một cái rồi bắt tay vào làm luôn. Nhậm Thành ngồi trên sofa, nắm tay siết chặt, vừa ho vừa nghẹn, người phụ nữ này đúng là không có chút cảm thụ nào, ngu đến mức hết thuốc chữa rồi.
Hắn không biểu cảm, tiếp tục xem TV, cũng lười mở miệng nói chuyện với cô.
Cô mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra, khoét lõi quả lê, nhét bối mẫu và đường phèn vào trong, rồi cho lên bếp hấp. Xong!
“Chút nữa là có thể ăn rồi. Tôi hấp thêm một quả cho anh Phó nữa nhé, tốt cho phổi lắm.” Tránh để Sư Chi Phó ghen, vì chuyện chăm sóc “chồng” đương nhiên phải do “vợ” lo.
Nhưng hiện giờ Nhậm Thành chưa có ai chăm, vậy thì để cô thay mặt chăm sóc vậy. Hy vọng sau này lỡ làm phật lòng hai người này, thì ít ra nhờ chút tình cảm này để cô không bị “xử tử”.
Cô bê bát lê hấp đường phèn ra đặt trước mặt hai người, ánh mắt mong chờ nhìn họ nếm thử.
Nhậm Thành mới ăn một miếng, thấy ánh mắt chờ đợi của cô như muốn hỏi ngon không, liếc cô một cái rồi lơ luôn.
Cô cũng chẳng để tâm, lập tức quay sang Sư Chi Phó: “Ngon không?”
“Hương vị không tệ.” Sư Chi Phó dịu dàng nhìn lại cô.
Tự tay nấu được người khác khen, cô đương nhiên rất vui: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Vẫn là anh Phó tốt hơn, cái người mặt lạnh kia nhìn thôi cũng thấy bực mình.
“Quả lê này to, ngọt, mọng nước, ăn rất ngon. Tôi còn cố tình chọn hai quả to nhất cho các anh đấy.” Cô ngẩng đầu, đắc ý chờ được khen.
“Khụ khụ khụ...” Lần này thì Nhậm Thành ho thật, ho mãi không dứt, cô vội vã chạy đến vỗ lưng cho hắn.
“Anh Nhậm ho thế này thì phải tranh thủ ăn lúc còn nóng nhé.”
Nhậm Thành ho đến mức mặt đỏ bừng như gan heo, không thể nhìn nổi bát lê trên bàn, chứ đừng nói là ăn hết.
Không thèm để ý tới cô, hắn đứng dậy quay về phòng luôn.
“Ơ... anh Nhậm, anh còn chưa ăn hết quả lê này đâu? Không ăn hết thì ho khó khỏi lắm đấy, ho là chuyện lớn chứ không nhỏ đâu...” Cô bưng bát lê chưng đến gõ cửa phòng Nhậm Thành, miệng không ngừng lải nhải khuyên bảo.
“Khụ khụ khụ...” Nhậm Thành ho khan liên tục mấy tiếng, muốn cắt ngang lời cô, ai ngờ cô hoàn toàn không hiểu ý, còn tưởng hắn bị cảm cúm.
“Anh Nhậm, sao lại ho thế? Cổ họng khó chịu à? Tôi làm cho anh món lê chưng đường nhé, trị ho hiệu quả cực kỳ...”
Cô vỗ tay một cái rồi bắt tay vào làm luôn. Nhậm Thành ngồi trên sofa, nắm tay siết chặt, vừa ho vừa nghẹn, người phụ nữ này đúng là không có chút cảm thụ nào, ngu đến mức hết thuốc chữa rồi.
Hắn không biểu cảm, tiếp tục xem TV, cũng lười mở miệng nói chuyện với cô.
Cô mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra, khoét lõi quả lê, nhét bối mẫu và đường phèn vào trong, rồi cho lên bếp hấp. Xong!
“Chút nữa là có thể ăn rồi. Tôi hấp thêm một quả cho anh Phó nữa nhé, tốt cho phổi lắm.” Tránh để Sư Chi Phó ghen, vì chuyện chăm sóc “chồng” đương nhiên phải do “vợ” lo.
Cô bê bát lê hấp đường phèn ra đặt trước mặt hai người, ánh mắt mong chờ nhìn họ nếm thử.
Nhậm Thành mới ăn một miếng, thấy ánh mắt chờ đợi của cô như muốn hỏi ngon không, liếc cô một cái rồi lơ luôn.
Cô cũng chẳng để tâm, lập tức quay sang Sư Chi Phó: “Ngon không?”
“Hương vị không tệ.” Sư Chi Phó dịu dàng nhìn lại cô.
Tự tay nấu được người khác khen, cô đương nhiên rất vui: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Vẫn là anh Phó tốt hơn, cái người mặt lạnh kia nhìn thôi cũng thấy bực mình.
“Quả lê này to, ngọt, mọng nước, ăn rất ngon. Tôi còn cố tình chọn hai quả to nhất cho các anh đấy.” Cô ngẩng đầu, đắc ý chờ được khen.
“Anh Nhậm ho thế này thì phải tranh thủ ăn lúc còn nóng nhé.”
Nhậm Thành ho đến mức mặt đỏ bừng như gan heo, không thể nhìn nổi bát lê trên bàn, chứ đừng nói là ăn hết.
Không thèm để ý tới cô, hắn đứng dậy quay về phòng luôn.
“Ơ... anh Nhậm, anh còn chưa ăn hết quả lê này đâu? Không ăn hết thì ho khó khỏi lắm đấy, ho là chuyện lớn chứ không nhỏ đâu...” Cô bưng bát lê chưng đến gõ cửa phòng Nhậm Thành, miệng không ngừng lải nhải khuyên bảo.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
