TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 51: “Chảy máu” tài chính

Theo logic của rồng con, nếu nó nằm đó ăn vạ = Bạch Thính sẽ quay qua nhìn đó = trợ lý mua đá quý = nó có đá quý!

Có điều, Bạch Thính đã nhanh tay túm con rồng mập thịt này lại. Rồng con vùng vẫy, quơ bốn cái chân ngắn ngủn của mình đòi trốn.

Bạch Thính khẽ nhíu mày.

Con rồng ngốc này có nhớ ra nó có thể đâm gãy cả cửa không vậy? Với cái lực lao ra, cộng thêm cái thân mình tròn vo này của nó, chắc chắn sẽ làm vỡ tủ kính trưng bày luôn đó!!!

Nhân viên bán hàng cũng giật mình, nhìn con thú cưng nhỏ mà Bạch Thính đang cầm trên tay với vẻ mặt kinh ngạc.

Bạch Thính mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi chị, đồ chơi điện tử của em bị hỏng rồi." Nói xong, cậu nhét Nguyên Bảo vào túi.

"Cậu mới là đồ chơi điện tử! Cả nhà cậu đều là… ứm ứm!!!" Rồng con còn chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị Bạch Thính bịt chặt.

"À, ừm, không sao không sao!" Nhân viên bán hàng hoàn hồn.

Bạch Thính liếc nhìn đồng hồ.

Cậu đã đi dạo được nửa tiếng. Vì các cửa hàng đều có dịch vụ giao hàng tận nhà, nên trên tay trợ lý chỉ còn lại một xấp biên lai của những món đã mua.

Nào là vòng cổ ngọc trai Nam Dương, ngọc trai trắng Úc siêu bóng 20mm, nhẫn ngọc trai bào ngư, bông tai ngọc trai hình giọt nước, ngọc trai Baroque trắng Úc…

Bạch Thính im lặng một lúc, hình như mình mua hơi nhiều ngọc trai rồi thì phải…

Cậu sờ mũi, liếc nhìn giá cả, bỗng thấy hơi chột dạ.

Nhưng mà cậu không nỡ trả lại những viên ngọc trai xinh đẹp ấy.

Tà Thần… chắc không bị mình phá đến mức phá sản đâu nhỉ?

Cậu quay sang nhìn trợ lý. Y vẫn giữ dáng vẻ lịch sự, cung kính, gương mặt bình thản không lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Thế là Bạch Thính dằn lòng… chọn thêm một chiếc nhẫn đá quý và một mặt dây chuyền ngọc lục bảo, rồi mới cùng trợ lý quay về.

Vừa đi, Bạch Thính vừa nhẩm tính số tiền và số đồ mình đã mua.

Sau đó, cậu bàng hoàng nhận ra…

Dù khi còn ở biển, chân đá tay đấm, ngày cướp đêm cướp, hoành hành khắp vùng biển suốt mấy tháng trời không nghỉ… cậu cũng chưa từng kiếm được nhiều đồ đắt tiền và ngọc trai như hôm nay đâu!



Thấy Bạch Thính và trợ lý trở về, Kỷ Huyền liền kéo cửa kính xe lên.

Bạch Thính vòng sang bên kia, vừa định chui vào thì đúng lúc nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại của hắn vang lên.

"Quý khách đã thanh toán thành công 250 triệu tệ." (hơn 881 tỷ VND)

Bàn chân vừa nhấc lên của Bạch Thính khựng lại giữa không trung, do dự một chút rồi lại hạ xuống.

Đắt… đắt vậy sao?

Sống ở đây một thời gian, cậu đã quen với giá trị tiền tệ nơi này. Bình thường đi mua đồ, cậu rất ít khi tiêu xài hoang phí. Một con số lớn như vậy, quả thực là một cú "chảy máu" tài chính nghiêm trọng.

Số tiền trong thẻ mà ba và anh trai đưa cho cậu cộng lại cũng không nhiều đến thế.

Bạch Thính thoáng chột dạ, cậu bắt đầu cân nhắc đến khả năng chạy ngược lại quầy hàng để trả lại đồ.

Dù sao hàng vẫn chưa giao, biên lai vẫn giữ, chắc chắn vẫn có thể hoàn trả.

Nhưng trước khi cậu kịp hành động, Kỷ Huyền đã nhìn thấy cậu.

Hắn ngó lơ tin nhắn trên điện thoại, chỉ thản nhiên bảo: "Lên xe đi."

Bạch Thính không nhúc nhích, tay vịn vào thành ghế, do dự nói: "Anh Kỷ Huyền, hình như tôi tiêu hơi quá rồi. Để tôi trả lại đồ."

Nguyên chủ trước đây sống nghèo khổ, sau khi trở về thích mua sắm có thể hiểu được. Nhưng tiêu xài hoang phí như thế này, lại là tiêu tiền của người khác, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

Thực tế, Kỷ Huyền chẳng mấy bận tâm đến chuyện này. Với hắn, tiền bạc chỉ là công cụ để thực hiện kế hoạch thuận lợi hơn mà thôi.

11

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.