TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: Ăn để an ủi, mà mua sắm cũng vậy

Dù sao nhà họ Kỷ cũng cần nuôi dưỡng Thần Chủng, không có lý nào việc lớn như vậy chúng lại không nhúng tay vào.

Lúc đó hắn cũng chẳng để ý xem liệu Bạch Thính có dính vào vụ này hay không. Mà kể hắn biết thật, hắn cũng sẽ mặc kệ cậu, không định giúp.

Nhưng hắn đã quên mất rằng người bạn đời mà hắn coi như “công cụ” này không phải công cụ thực sự. Bản thân cậu có suy nghĩ và cảm xúc riêng của mình.

Suốt quãng đường còn lại không ai nói gì.

Khi đến nhà hàng, Kỷ Huyền hẳn là muốn ngỏ ý làm lành, nên đã để Bạch Thính tự do gọi món.

Lần này Bạch Thính không còn giả vờ khiêm tốn, khách sáo như lần trước nữa. Cậu cầm menu, gọi một đống đồ ăn. Đợi cho phục vụ đi xa, cậu khẽ ho một tiếng:"Hôm nay tôi bị dọa sợ, cần ăn cho đỡ sợ nên mới gọi nhiều như vậy. Anh đừng hiểu lầm.”

Dùng thức ăn để kìm nén nỗi buồn và sự kinh hãi của mình.

Lý do này khá hợp lý nhỉ?

Bạch Thính chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông trước mặt.

Kỷ Huyền chạm mắt cậu, đôi mắt màu nâu nhạt không chút gợn sóng, "Đương nhiên rồi."

"Ừm ừm. Cảm ơn anh Kỷ Huyền đã hiểu cho tôi!" Chàng trai trẻ lập tức nở nụ cười, lúm đồng tiền hiện lên mờ nhạt.

Nguyên Bảo rất muốn thò đầu ra nói một câu nó cũng vậy nó cũng vậy, nó cũng cần dùng thức ăn để tự an ủi nữa!

Có điều, khi nó mới ló đầu ra khỏi gầm bàn, đã chạm phải đôi mắt phượng hẹp dài lãnh đạm của Kỷ Huyền. Đối phương cúi đầu nhìn nó, hơi nhướn mày.

Rồng con nhanh chóng rụt về dưới gầm bàn.

Thực ra nó ổn, không cần ăn đâu.



Sau bữa ăn no nê, Bạch Thính nhanh chóng được chứng kiến khả năng "đốt tiền" thần thánh của Tà Thần.

Thực ra khi nãy, lúc đang dùng bữa, Kỷ Huyền chợt nhớ ra Bạch Thính rất thích mấy món đồ trang trí lấp lánh xinh đẹp.

Vì vậy, để dỗ cậu, hắn bảo trợ lý đưa Bạch Thính đến trung tâm thương mại chuyên bán hàng xa xỉ dành cho giới thượng lưu. Nếu cậu thích món nào thì cứ mua, không cần hỏi lại.

Từ bên ngoài, Bạch Thính đã bị ấn tượng bởi lối trang trí nguy nga, lộng lẫy. Đã nằm ở khu đất vàng này rồi mà bên ngoài còn trang trí tỉ mỉ như vậy, đồ bên trong nhất định không rẻ chút nào.

Cậu không vội bước vào mà quay sang nhìn Kỷ Huyền, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Nhìn thấy ánh mắt chàng trai hướng về phía mình, Kỷ Huyền chỉ nhàn nhạt nói: "Mua sắm cũng là một cách an ủi hữu hiệu.”

Tà Thần vắt chéo chân, những ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trên đầu gối, khẽ nghiêng đầu, đôi môi mỏng mấp máy. Cử chỉ và lời nói ấy càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, cuốn hút.

Bạch Thính thoáng chốc bị gương mặt điển trai ấy làm cho choáng ngợp, lập tức gật đầu không chút do dự. Nghĩ một lát, cậu lại hỏi: "Anh không đi cùng sao?"

"Y sẽ đi với cậu." Kỷ Huyền khẽ ra hiệu bằng ánh mắt về phía trợ lý. Người trợ lý lập tức cúi đầu cung kính.

"Được rồi!" Bạch Thính thấy không có vấn đề gì cả. Ông lớn chỉ cần vung tiền, còn mọi việc cứ để người khác lo liệu là được rồi.

Thế là cậu quay người, hùng dũng khí thế bước vào tòa nhà xa xỉ.



Sau 20’ mua mua mua điên cuồng, Bạch Thính chợt cảm thấy dù mình không trộm được năng lượng của Tà Thần thì cuộc hôn nhân này vẫn rất hời.

Bởi vì Kỷ Huyền thực sự cực kỳ hào phóng!

Trợ lý theo sát Bạch Thính, thấy cậu dừng lại nhìn thứ gì liền lập tức ra hiệu cho nhân viên đóng gói mua luôn.

Cứ như thế, dù họ chỉ mới dạo một vòng nhỏ mà chiến lợi phẩm của Bạch Thính đã chất thành đống.

Có vẻ rồng con cũng nhận ra điều này. Nó nhanh nhẹn nhảy từ người Bạch Thính lên tủ trưng bày đá quý, định sẽ nằm ì ra đó “ăn vạ” không chịu đi.

10

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.