0 chữ
Chương 52
Chương 52: Về nhà chính họ Kỷ
Kỷ Huyền thờ ơ bảo Bạch Thính mau lên xe.
Thấy cậu vẫn còn do dự, hắn lại hỏi: “Mua nhiều đồ vậy mà vẫn không vui lên sao? Tôi cứ tưởng cậu thích mua sắm chứ?”
“Vui chứ, đương nhiên là vui rồi. Ngọc trai và đá quý đều rất đẹp.” Thấy Kỷ Huyền không mấy để tâm, Bạch Thính cũng không do dự nữa mà lên xe ngồi.
Nhưng vừa thắt dây an toàn, cậu lại thấp giọng than thở: “Chỉ là tốn nhiều tiền quá rồi.”
“Cậu vui là được.” Kỷ Huyền ngừng một chút rồi nói tiếp: “Không cần để ý đến giá cả.”
Bạch Thính nhận ra Kỷ Huyền thực sự không quan tâm đến việc cậu tiêu hoang thật.
Nhưng có điều... cậu đâu mua mấy thứ này về chỉ để trưng cho đẹp. Cậu định đem ra làm nguyên liệu dưỡng da, trang điểm các thứ mà…
Bạch Thính ho khan một tiếng, sau đó lập tức chân thành và nhiệt tình cảm ơn: “Cảm ơn anh, Kỷ Huyền. Khiến anh tốn nhiều rồi. Tôi thực sự rất thích mấy món này.”
Chàng trai nghiêng người, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn hướng về phía hắn, bày tỏ sự vui mừng và lòng biết ơn một cách rất thẳng thắn và xúc động.
Đôi lông mày cong cong như vầng trăng non phản chiếu trên mặt nước, lúm đồng tiền thấp thoáng nơi khóe môi càng khiến cậu thêm phần ngọt ngào đáng yêu.
Kỷ Huyền nhìn nụ cười của Bạch Thính, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi lên tiếng: “Nếu vậy, tôi có thể nhờ cậu giúp một việc không?”
Bạch Thính ngẩn người: “Hả?”
“Ngày mai tôi phải về nhà chính tham gia một bữa tiệc gia đình. Các bậc trưởng bối biết tôi đã đính hôn với cậu chủ nhỏ mà nhà họ Bạch vừa tìm lại được, nên cũng muốn gặp cậu.”
Bạch Thính im lặng một lúc.
Đúng là Tà Thần… Vừa mới khen hắn hào phóng, vậy mà quay đầu một cái đã định đưa mình vào hang ổ của kẻ xấu rồi.
Bạch Thính im lặng, không nói lời nào. Cậu ngồi đó, ánh mắt mơ hồ, như thể tâm trí đã trôi dạt đến một nơi xa xăm.
Thấy cậu do dự, Kỷ Huyền nhàn nhạt hỏi: “Không được?”
“Đương nhiên là được. Nhưng tôi có hơi lo lắng.” Giọng Bạch Thính mang theo chút bất an.
“Đừng sợ, theo sát tôi là được. Nơi đó khá an toàn.”
…Không hổ là Tà Thần, nói dối không chớp mắt luôn. Giống cậu ghê!
“Được, tôi biết rồi.”
Bạch Thính nghĩ đến đống ngọc trai với màu sắc và chất lượng tuyệt đẹp, giọng điệu khi trả lời cũng trở nên kiên định hơn.
—
Ngày hôm sau, Bạch Thính cùng Kỷ Huyền lên xe về nhà chính của nhà họ Kỷ.
Cũng giống như nhà họ Bạch, nhà chính của nhà họ Kỷ nằm ở một nơi khá xa thành phố, ít người qua lại.
Khu nhà được xây theo phong cách Trung Hoa cổ điển, tựa lưng vào núi, chiếm diện tích rộng lớn. Nhìn từ xa, toàn bộ kiến trúc nguy nga ấy chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ mọc lên giữa núi non sông nước.
Xe vừa dừng lại, trợ lý mở cửa. Kỷ Huyền ngồi lên xe lăn, lập tức có người giúp việc từ trong nhà ra đón.
Lần này, Bạch Thính không đòi đẩy xe lăn nữa. Dù sao Kỷ Huyền đã nói trước là hắn có thể tự làm, cậu cũng không tiện ngó lơ ý kiến của hắn.
Nhưng… cậu vẫn mặt dày sáp lại gần, móc ngón út của mình vào ngón út của hắn.
Kỷ Huyền ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy chàng trai mím môi, hai má ửng hồng, vẻ mặt lo lắng như muốn nói lại thôi.
"Cậu đang căng thẳng à?" Kỷ Huyền im lặng một thoáng, dường như đã hiểu ý cậu.
"Một chút." Bạch Thính cúi đầu, ánh mắt dừng trên ngón tay của hắn. Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến da thịt, khiến cậu sực nhớ ra điều gì đó, vội rụt tay lại.
—
Kịch trường nhỏ của tác giả:
Tà Thần: *thở dài*: Vợ nhỏ vừa rụt rè vừa nhút nhát, tay nhỏ nhất định phải được mình nắm mới an tâm. Thật đau đầu mà…
Bạch Thính *cười ngu trong lòng*: uê hê hê nhiều năng lượng quá~~~~
Thấy cậu vẫn còn do dự, hắn lại hỏi: “Mua nhiều đồ vậy mà vẫn không vui lên sao? Tôi cứ tưởng cậu thích mua sắm chứ?”
“Vui chứ, đương nhiên là vui rồi. Ngọc trai và đá quý đều rất đẹp.” Thấy Kỷ Huyền không mấy để tâm, Bạch Thính cũng không do dự nữa mà lên xe ngồi.
Nhưng vừa thắt dây an toàn, cậu lại thấp giọng than thở: “Chỉ là tốn nhiều tiền quá rồi.”
“Cậu vui là được.” Kỷ Huyền ngừng một chút rồi nói tiếp: “Không cần để ý đến giá cả.”
Bạch Thính nhận ra Kỷ Huyền thực sự không quan tâm đến việc cậu tiêu hoang thật.
Nhưng có điều... cậu đâu mua mấy thứ này về chỉ để trưng cho đẹp. Cậu định đem ra làm nguyên liệu dưỡng da, trang điểm các thứ mà…
Bạch Thính ho khan một tiếng, sau đó lập tức chân thành và nhiệt tình cảm ơn: “Cảm ơn anh, Kỷ Huyền. Khiến anh tốn nhiều rồi. Tôi thực sự rất thích mấy món này.”
Đôi lông mày cong cong như vầng trăng non phản chiếu trên mặt nước, lúm đồng tiền thấp thoáng nơi khóe môi càng khiến cậu thêm phần ngọt ngào đáng yêu.
Kỷ Huyền nhìn nụ cười của Bạch Thính, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi lên tiếng: “Nếu vậy, tôi có thể nhờ cậu giúp một việc không?”
Bạch Thính ngẩn người: “Hả?”
“Ngày mai tôi phải về nhà chính tham gia một bữa tiệc gia đình. Các bậc trưởng bối biết tôi đã đính hôn với cậu chủ nhỏ mà nhà họ Bạch vừa tìm lại được, nên cũng muốn gặp cậu.”
Bạch Thính im lặng một lúc.
Đúng là Tà Thần… Vừa mới khen hắn hào phóng, vậy mà quay đầu một cái đã định đưa mình vào hang ổ của kẻ xấu rồi.
Thấy cậu do dự, Kỷ Huyền nhàn nhạt hỏi: “Không được?”
“Đương nhiên là được. Nhưng tôi có hơi lo lắng.” Giọng Bạch Thính mang theo chút bất an.
“Đừng sợ, theo sát tôi là được. Nơi đó khá an toàn.”
…Không hổ là Tà Thần, nói dối không chớp mắt luôn. Giống cậu ghê!
“Được, tôi biết rồi.”
Bạch Thính nghĩ đến đống ngọc trai với màu sắc và chất lượng tuyệt đẹp, giọng điệu khi trả lời cũng trở nên kiên định hơn.
—
Ngày hôm sau, Bạch Thính cùng Kỷ Huyền lên xe về nhà chính của nhà họ Kỷ.
Cũng giống như nhà họ Bạch, nhà chính của nhà họ Kỷ nằm ở một nơi khá xa thành phố, ít người qua lại.
Khu nhà được xây theo phong cách Trung Hoa cổ điển, tựa lưng vào núi, chiếm diện tích rộng lớn. Nhìn từ xa, toàn bộ kiến trúc nguy nga ấy chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ mọc lên giữa núi non sông nước.
Lần này, Bạch Thính không đòi đẩy xe lăn nữa. Dù sao Kỷ Huyền đã nói trước là hắn có thể tự làm, cậu cũng không tiện ngó lơ ý kiến của hắn.
Nhưng… cậu vẫn mặt dày sáp lại gần, móc ngón út của mình vào ngón út của hắn.
Kỷ Huyền ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy chàng trai mím môi, hai má ửng hồng, vẻ mặt lo lắng như muốn nói lại thôi.
"Cậu đang căng thẳng à?" Kỷ Huyền im lặng một thoáng, dường như đã hiểu ý cậu.
"Một chút." Bạch Thính cúi đầu, ánh mắt dừng trên ngón tay của hắn. Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến da thịt, khiến cậu sực nhớ ra điều gì đó, vội rụt tay lại.
—
Kịch trường nhỏ của tác giả:
Tà Thần: *thở dài*: Vợ nhỏ vừa rụt rè vừa nhút nhát, tay nhỏ nhất định phải được mình nắm mới an tâm. Thật đau đầu mà…
Bạch Thính *cười ngu trong lòng*: uê hê hê nhiều năng lượng quá~~~~
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
