0 chữ
Chương 49
Chương 49: Tủi thân
Kỷ Huyền cảm thấy Bạch Thính vẫn còn sợ hãi, nên bản năng chi phối, muốn níu lấy thứ gì đó ở gần, chỉ để xác nhận rằng mình vẫn an toàn, nên mới cố nắm tay hắn.
Nói như vậy cũng khá hợp lý.
Bỗng Kỷ Huyền nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh. Hắn đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp bạn đời nhỏ vội vàng né tránh tầm mắt mình.
Rõ ràng vừa rồi còn đang giận dỗi, lúc này lại len lén dò xét phản ứng của hắn à…
Mà nếu hắn không nhìn nhầm, thì hình như mắt cậu hơi đỏ.
Tủi thân sao?
Kỷ Huyền không giỏi an ủi người khác ho lắm. Dù rằng hắn đã sống ở đây khá lâu rồi, nhưng địa vị của hắn khá lớn, xung quanh toàn những người cố gắng lấy lòng hắn, nào ai dám đòi hắn dỗ dành.
Bạch Thính thực sự cố gắng mãi mới nặn ra được tí khí chất u sầu buồn bã. Nhưng mà chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe để ra vẻ thôi, chứ cậu không khóc thật.
Biết sao được, cậu là một con cá mạnh mẽ, là bá chủ biển cả mà. Nếu cậu khóc thì mất mặt chết đi được!
Bạch Thính dịch mông, cách xa Kỷ Huyền, cả người gần như dính sát vào cửa xe bên kia.
Đương nhiên cậu không định nghe theo cái “không đυ.ng không chạm” của Kỷ Huyền rồi. Chẳng qua giờ mà cố quá khéo thành quá cố, Tà Thần chạy mất thì cậu biết hút năng lượng ở đâu đây.
Đúng là cậu có thể chặn họng Kỷ Huyền bằng lý do ‘ở chung bồi đắp tình cảm’, nhưng mà… Hành động này rõ là uy hϊếp Tà thần đấy, cậu không làm nổi đâu!
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Kỷ Huyền mới lên tiếng thỏa hiệp. Hắn thở dài: “Đừng giận, là lỗi của tôi không suy xét thấu đáo.”
Bạch Thính lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe trong veo, viền mắt có chút ửng hồng nhàn nhạt, dáng vẻ vô hại, thật sự khiến người ta thương xót.
Rồi ngay sau đó, cậu gật mạnh đầu với Kỷ Huyền.
Kỷ Huyền chợt phát hiện ra mình có thể hiểu được ý nghĩa của cái gật đầu này rồi.
Có vẻ Bạch Thính gật đầu không phải đồng ý với việc không giận nữa, mà cậu ta đang đồng ý về việc đây là lỗi của hắn…
"Ngồi lại gần đây một chút." Kỷ Huyền nhìn dáng vẻ phồng má của cậu, giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn chứa một loại ngữ khí ra lệnh quen thuộc.
Bạch Thính khẽ hừ một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ, miễn cưỡng dịch mông ngồi lại gần.
"Một mức độ tiếp xúc nhất định… là được."
"Nhưng chúng ta không quen lắm, cậu hiểu chứ?" Bạch Thính nghe thấy người bên cạnh nói như vậy.
Mức độ nhất định này đánh dấu chiến thắng hoàn toàn của Bạch Thính, dù sao muốn Tà Thần thỏa hiệp, thật sự không dễ dàng.
"Tôi hiểu rồi." Bạch Thính đưa tay dụi dụi mắt, cũng như lùi một bước, không còn hờn dỗi nữa.
Nguyên Bảo xem hết cảnh này, hoàn toàn ngơ ngác. Nó nuốt nước bọt, không biết Bạch Thính rốt cuộc làm thế nào để đối mặt với người đàn ông trước mặt trông lạnh lùng vô tình, cực kỳ khó thương lượng này mà giành lại thế thượng phong.
Bản thân nó cũng không biết sao mình lại sợ người này, mà Bạch Thính lại không sợ…
Nguyên Bảo đại nhân bày tỏ sự hâm mộ và sùng bái đối với Bạch Thính từ tận đáy lòng.
Tuy Kỷ Huyền đã nhượng bộ, nhưng quãng đường tiếp theo Bạch Thính cũng không còn dính lấy hắn như trước nữa.
Phải biết lấy lùi làm tiến, biết đủ biết dừng, một vừa hai phải.
Kỷ Huyền không khỏi liếc nhìn cậu thêm vài lần, chỉ thấy chàng trai ôm rồng con ngắm nhìn phong cảnh ven đường, dường như có hơi thất thần.
Thật sự bị chuyện hôm nay dọa sợ sao?
Kỷ Huyền cụp mắt, như đang suy tư điều gì.
Hắn biết rõ chuyện đã xảy ra hôm nay. Chuyện lớn như vậy, hẳn đám người nhà họ Kỷ cũng thu hoạch được không ít.
Nói như vậy cũng khá hợp lý.
Bỗng Kỷ Huyền nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh. Hắn đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp bạn đời nhỏ vội vàng né tránh tầm mắt mình.
Rõ ràng vừa rồi còn đang giận dỗi, lúc này lại len lén dò xét phản ứng của hắn à…
Mà nếu hắn không nhìn nhầm, thì hình như mắt cậu hơi đỏ.
Tủi thân sao?
Kỷ Huyền không giỏi an ủi người khác ho lắm. Dù rằng hắn đã sống ở đây khá lâu rồi, nhưng địa vị của hắn khá lớn, xung quanh toàn những người cố gắng lấy lòng hắn, nào ai dám đòi hắn dỗ dành.
Bạch Thính thực sự cố gắng mãi mới nặn ra được tí khí chất u sầu buồn bã. Nhưng mà chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe để ra vẻ thôi, chứ cậu không khóc thật.
Bạch Thính dịch mông, cách xa Kỷ Huyền, cả người gần như dính sát vào cửa xe bên kia.
Đương nhiên cậu không định nghe theo cái “không đυ.ng không chạm” của Kỷ Huyền rồi. Chẳng qua giờ mà cố quá khéo thành quá cố, Tà Thần chạy mất thì cậu biết hút năng lượng ở đâu đây.
Đúng là cậu có thể chặn họng Kỷ Huyền bằng lý do ‘ở chung bồi đắp tình cảm’, nhưng mà… Hành động này rõ là uy hϊếp Tà thần đấy, cậu không làm nổi đâu!
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Kỷ Huyền mới lên tiếng thỏa hiệp. Hắn thở dài: “Đừng giận, là lỗi của tôi không suy xét thấu đáo.”
Bạch Thính lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe trong veo, viền mắt có chút ửng hồng nhàn nhạt, dáng vẻ vô hại, thật sự khiến người ta thương xót.
Kỷ Huyền chợt phát hiện ra mình có thể hiểu được ý nghĩa của cái gật đầu này rồi.
Có vẻ Bạch Thính gật đầu không phải đồng ý với việc không giận nữa, mà cậu ta đang đồng ý về việc đây là lỗi của hắn…
"Ngồi lại gần đây một chút." Kỷ Huyền nhìn dáng vẻ phồng má của cậu, giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn chứa một loại ngữ khí ra lệnh quen thuộc.
Bạch Thính khẽ hừ một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ, miễn cưỡng dịch mông ngồi lại gần.
"Một mức độ tiếp xúc nhất định… là được."
"Nhưng chúng ta không quen lắm, cậu hiểu chứ?" Bạch Thính nghe thấy người bên cạnh nói như vậy.
Mức độ nhất định này đánh dấu chiến thắng hoàn toàn của Bạch Thính, dù sao muốn Tà Thần thỏa hiệp, thật sự không dễ dàng.
Nguyên Bảo xem hết cảnh này, hoàn toàn ngơ ngác. Nó nuốt nước bọt, không biết Bạch Thính rốt cuộc làm thế nào để đối mặt với người đàn ông trước mặt trông lạnh lùng vô tình, cực kỳ khó thương lượng này mà giành lại thế thượng phong.
Bản thân nó cũng không biết sao mình lại sợ người này, mà Bạch Thính lại không sợ…
Nguyên Bảo đại nhân bày tỏ sự hâm mộ và sùng bái đối với Bạch Thính từ tận đáy lòng.
Tuy Kỷ Huyền đã nhượng bộ, nhưng quãng đường tiếp theo Bạch Thính cũng không còn dính lấy hắn như trước nữa.
Phải biết lấy lùi làm tiến, biết đủ biết dừng, một vừa hai phải.
Kỷ Huyền không khỏi liếc nhìn cậu thêm vài lần, chỉ thấy chàng trai ôm rồng con ngắm nhìn phong cảnh ven đường, dường như có hơi thất thần.
Thật sự bị chuyện hôm nay dọa sợ sao?
Kỷ Huyền cụp mắt, như đang suy tư điều gì.
Hắn biết rõ chuyện đã xảy ra hôm nay. Chuyện lớn như vậy, hẳn đám người nhà họ Kỷ cũng thu hoạch được không ít.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
