0 chữ
Chương 48
Chương 48: Hờn dỗi
“Bạch Thính, cậu ngồi lùi ra chút không?”
Kỷ huyền cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở cậu.
Bạch Thính nghe vậy quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Kỷ Huyền. Hắn đang nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên cạnh Bạch Thính.
Bạch Thính lại nhìn sang phía Kỷ Huyền, phát hiện ra hắn đã bị cậu chen đến mức dính sát vào cửa rồi. Nếu cậu còn chen nữa, hắn chỉ có thể mở cửa xe nhảy xuống thôi.
Bạch Thính như chợt nhận ra, cậu ngượng ngùng sờ mũi, "Xin lỗi anh Kỷ Huyền! Tôi vô ý quá! Đây, anh ngồi dịch qua đây chút”
Nói xong, cậu lại nhân cơ hội muốn nắm lấy cánh tay Kỷ Huyền.
Phải tận dụng mọi cơ hội chạm vào người Kỷ Huyền để trộm năng lượng!
Nhưng cậu chưa kịp chạm vào cánh tay người ta, đã bị một bàn tay thon dài lạnh như băng nắm lấy.
Cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn ở cổ tay truyền đến làm Bạch Thính có chút giật mình. Thậm chí cậu còn cảm thấy rằng cổ tay sắp bị bẻ gãy rồi.
Tên này thực sự hạ thủ không thèm lưu tình luôn đấy à?!
Cậu ngẩng phắt đầu nhìn Kỷ Huyền, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, khẽ gọi: “Anh Kỷ Huyền…”
Kỷ Huyền cũng lập tức nhận ra, ngay sau đó liền nới lỏng lực tay.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Làn da trắng nõn xinh đẹp ở cổ tay chàng trai đã ửng đỏ vì bị siết chặt. Vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng, mang theo vẻ ái muội không nói lên lời.
Tuy đã nới lỏng tay nhưng Kỷ Huyền vẫn chưa hoàn toàn buông ra. Đầu ngón tay hắn nhẹ chạm vào làn da bên dưới, mềm mại ấm áp, lại thực mỏng manh.
Thực sự cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy bạn đời nhỏ của mình không được thông minh cho lắm.
Rõ bản thân hắn bao giờ có ý định thực sự có quan hệ thân mật với cậu, thậm chí còn ẩn ý ám chỉ mấy lần là hắn không muốn tiếp xúc thân cận với cậu.
Còn cậu thì sao? Cứ vui vẻ, tìm cách lại gần hắn, bị hắn nhắc nhở vẫn sáp lại.
Nhưng điều kỳ lạ là, Kỷ Huyền cảm thấy mình không hề ghét hành vi này của cậu.
Bạch Thính thấy hắn không buông tay, chỉ cúi đầu nhìn tay mình, trầm tư nghĩ ngợi gì đó.
Nếu Bạch Thính mà biết Tà Thần đang nghĩ cái gì, kiểu gì cậu cũng chửi um lên cho mà xem.
Cổ tay người ta sắp bị bẻ gãy rồi mà còn bảo là không ghét?
Vậy nếu ghét thật thì tên này tính làm gì?!
"Xin lỗi." Kỷ Huyền rút tay về, "Tôi không quen người khác chạm vào mình."
Bạch Thính đã sớm đoán được điều này, nhưng cậu không định tuân theo.
Nếu không được chạm vào, vậy cậu ở bên cạnh Tà Thần còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Tuy ngọc trai đứng riêng cũng đủ xinh đẹp, đá quý đứng riêng vẫn cứ chói mắt, nhưng có cả ngọc trai lẫn đá quý thì chả tốt hơn à? Trẻ con mới chọn, người lớn lấy tất!
Vì vậy, khi nghe thấy những lời này, Bạch Thính cúi đầu im lặng một lúc.
Sau đó, cậu đặt Nguyên Bảo sang một bên, rồi dùng tay kia ôm lấy cổ tay bị thương. Cậu cúi đầu, khẽ mím môi uất ức.
"Xin lỗi anh Kỷ Huyền. Chỉ là… lúc bị quỷ vật tấn công, chúng tôi cũng nắm tay nhau như vậy… Là do tâm lý tôi quá yếu ớt, đến giờ vẫn sợ hãi…”
Miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng Bạch Thính lại không nhìn Kỷ Huyền, chỉ lặng lẽ xoa cổ tay đang ửng đỏ vì bị siết chặt.
Cậu nghiêng đầu, để lộ một đoạn cổ trắng nõn, đuôi tóc dài hơi vểnh lên, toát ra vẻ bướng bỉnh xen lẫn chút hờn dỗi.
Kỷ Huyền đương nhiên nhận ra sự hờn dỗi của bạn đời nhỏ.
Con người vốn là sinh vật bầy đàn, luôn tìm kiếm sự an toàn từ những người xung quanh. Có lẽ lúc nãy, cậu ta và bạn học đã phải nương tựa lẫn nhau để vượt qua khoảng thời gian đáng sợ đó… Vậy nên khi đối diện với hắn, cậu ta vô thức dựa vào, muốn nắm lấy tay hắn.
Kỷ huyền cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở cậu.
Bạch Thính nghe vậy quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Kỷ Huyền. Hắn đang nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên cạnh Bạch Thính.
Bạch Thính lại nhìn sang phía Kỷ Huyền, phát hiện ra hắn đã bị cậu chen đến mức dính sát vào cửa rồi. Nếu cậu còn chen nữa, hắn chỉ có thể mở cửa xe nhảy xuống thôi.
Bạch Thính như chợt nhận ra, cậu ngượng ngùng sờ mũi, "Xin lỗi anh Kỷ Huyền! Tôi vô ý quá! Đây, anh ngồi dịch qua đây chút”
Nói xong, cậu lại nhân cơ hội muốn nắm lấy cánh tay Kỷ Huyền.
Phải tận dụng mọi cơ hội chạm vào người Kỷ Huyền để trộm năng lượng!
Nhưng cậu chưa kịp chạm vào cánh tay người ta, đã bị một bàn tay thon dài lạnh như băng nắm lấy.
Tên này thực sự hạ thủ không thèm lưu tình luôn đấy à?!
Cậu ngẩng phắt đầu nhìn Kỷ Huyền, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, khẽ gọi: “Anh Kỷ Huyền…”
Kỷ Huyền cũng lập tức nhận ra, ngay sau đó liền nới lỏng lực tay.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Làn da trắng nõn xinh đẹp ở cổ tay chàng trai đã ửng đỏ vì bị siết chặt. Vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng, mang theo vẻ ái muội không nói lên lời.
Tuy đã nới lỏng tay nhưng Kỷ Huyền vẫn chưa hoàn toàn buông ra. Đầu ngón tay hắn nhẹ chạm vào làn da bên dưới, mềm mại ấm áp, lại thực mỏng manh.
Thực sự cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy bạn đời nhỏ của mình không được thông minh cho lắm.
Còn cậu thì sao? Cứ vui vẻ, tìm cách lại gần hắn, bị hắn nhắc nhở vẫn sáp lại.
Nhưng điều kỳ lạ là, Kỷ Huyền cảm thấy mình không hề ghét hành vi này của cậu.
Bạch Thính thấy hắn không buông tay, chỉ cúi đầu nhìn tay mình, trầm tư nghĩ ngợi gì đó.
Nếu Bạch Thính mà biết Tà Thần đang nghĩ cái gì, kiểu gì cậu cũng chửi um lên cho mà xem.
Cổ tay người ta sắp bị bẻ gãy rồi mà còn bảo là không ghét?
Vậy nếu ghét thật thì tên này tính làm gì?!
"Xin lỗi." Kỷ Huyền rút tay về, "Tôi không quen người khác chạm vào mình."
Bạch Thính đã sớm đoán được điều này, nhưng cậu không định tuân theo.
Nếu không được chạm vào, vậy cậu ở bên cạnh Tà Thần còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Vì vậy, khi nghe thấy những lời này, Bạch Thính cúi đầu im lặng một lúc.
Sau đó, cậu đặt Nguyên Bảo sang một bên, rồi dùng tay kia ôm lấy cổ tay bị thương. Cậu cúi đầu, khẽ mím môi uất ức.
"Xin lỗi anh Kỷ Huyền. Chỉ là… lúc bị quỷ vật tấn công, chúng tôi cũng nắm tay nhau như vậy… Là do tâm lý tôi quá yếu ớt, đến giờ vẫn sợ hãi…”
Miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng Bạch Thính lại không nhìn Kỷ Huyền, chỉ lặng lẽ xoa cổ tay đang ửng đỏ vì bị siết chặt.
Cậu nghiêng đầu, để lộ một đoạn cổ trắng nõn, đuôi tóc dài hơi vểnh lên, toát ra vẻ bướng bỉnh xen lẫn chút hờn dỗi.
Kỷ Huyền đương nhiên nhận ra sự hờn dỗi của bạn đời nhỏ.
Con người vốn là sinh vật bầy đàn, luôn tìm kiếm sự an toàn từ những người xung quanh. Có lẽ lúc nãy, cậu ta và bạn học đã phải nương tựa lẫn nhau để vượt qua khoảng thời gian đáng sợ đó… Vậy nên khi đối diện với hắn, cậu ta vô thức dựa vào, muốn nắm lấy tay hắn.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
