0 chữ
Chương 47
Chương 47: Tất cả là tại lực quán tính
Từ nãy đến giờ, Kỷ Huyền đã sững sờ trước màn "mách phụ huynh" của Bạch Thính, đến mức quên cả phản ứng. Nhưng rồi, do Nguyên Bảo nói quá nhiều, lại còn bị Bạch Thính dí sát vào mặt hắn, khiến độ ồn x2, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, lạnh lùng đưa tay ra chặn miệng nó.
"Im."
Chỉ một chữ ngắn gọn nhưng mang theo hơi lạnh thấu xương, như thể cả thùng nước đá vừa dội thẳng lên đầu Nguyên Bảo, khiến nó cứng đờ, im bặt ngay lập tức.
Lời định nói nuốt ngược vào bụng, rồng con chỉ kịp nấc một cái, rồi đột nhiên nhận ra người ngay sát bên mình chính là Kỷ Huyền. Trong khoảnh khắc ấy, cả người Nguyên Bảo cứng đờ, chỉ hận không thể thu nhỏ lại thành một con chim cút, trốn đi cho xong chuyện.
Không hiểu vì sao, mà từ lần đầu gặp Kỷ Huyền đến tận bây giờ, nó vẫn rất sợ người đàn ông này.
Thấy rồng con im bặt không dám ho he gì nữa, Kỷ Huyền quay sang nhìn Bạch Thính, thấy cậu vẫn đang phồng má giận dỗi, liền hỏi: “Giờ cũng muộn rồi, tôi đưa cậu đi ăn nhé.”
"Ừm, được thôi." Giọng điệu Bạch Thính khi nghe thấy được ăn không hào hứng như trước, có vẻ cậu vẫn còn bị chuyện hôm nay dọa sợ.
Lúc lên xe, cậu liền ngồi sát vào Kỷ Huyền.
Vì công ty của Kỷ Huyền ngay bên cạnh, nên khi đến gặp Bạch Thính, hắn vẫn mặc một bộ vest đen chuẩn công sở.
Màu đen của bộ vest càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Nhưng không phải kiểu trắng bệch yếu ớt, mà là một vẻ lạnh lùng như băng, cao ngạo đến mức tạo cảm giác xa cách, không ai dám tùy tiện đến gần.
Lúc này, cổ áo sơ mi bên trong hơi mở, để lộ yết hầu gợi cảm. Dưới ánh sáng hắt qua cửa sổ, những đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên sắc sảo, toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.
Ghế sau khá rộng rãi, nhưng khi Bạch Thính bất ngờ chen qua, ngồi sát bên cạnh, Kỷ Huyền vẫn có chút kinh ngạc. Động tác chỉnh lại khuy măng sét của hắn khựng lại trong thoáng chốc.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt chàng trai trẻ. Bạch Thính đang quay về phía hắn, vẻ mặt có chút lơ đãng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dường như cậu vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi.
Vì vậy, Kỷ Huyền chỉ im lặng dịch sang bên cạnh một chút.
Nhưng khoảng cách hắn bí mật giãn ra cũng không thể giữ được quá lâu.
Chỉ sau khi xe vừa mới lăn bánh, người bên cạnh lại dính sát vào Kỷ Huyền. Hắn cau mày nhìn Bạch Thính lần nữa.
Lúc này, cậu đang ôm rồng con, nhỏ giọng cằn nhằn, một người một rồng cứ cãi qua cãi lại, không ai chịu thua ai. Có vẻ cậu quá bận cãi nhau, hoàn toàn không để ý đến việc đang dính sát vào người hắn.
Kỷ Huyền chợt nhớ đến trước đây, lúc rồng con vẫn còn theo mông Bạch Nghiên bảo vệ anh ta. Lúc đó nó ngoan ngoãn, vâng lời hơn thế này nhiều.
Có điều… cảnh tượng không hài hòa hiện tại thực sự sinh động hơn nhiều cảnh ở chung yên bình ngày trước.
Bạch Thính biết Kỷ Huyền lại đang nhìn mình. Có điều, luồng sức mạnh cậu nhận được qua lớp vải quần áo khiến cậu quá mức thoải mái, nên cậu mới lơ đi coi như không biết chuyện gì.
Cậu đúng là thiên tài mà, nghĩ ra được cách tiếp xúc kín đáo như vậy!
Đùi Kỷ Huyền được bao bọc bởi quần tây, cơ bắp săn chắc, cứng rắn. Khi xe rẽ, cả người hắn vẫn bất động, vững chãi như núi.
Ngược lại, Bạch Thính lại giống như một vật thể mất kiểm soát, không phanh lại kịp, thuận thế nghiêng người dựa vào hắn, rồi tỏ vẻ ‘tôi không cố ý đâu, là do quán tính hết á’.
Bạch Thính chọc chọc mông nhỏ mập thịt của rồng con đang quay về phía cậu.
Nguyên Bảo đại nhân đang rất là dỗi! Tuy là nó đuối lý… Nhưng mà, nếu hôm nay là Nghiên Nghiên, ảnh sẽ dỗ dành nó, chứ không có cãi tay đôi như ai kia đâu!
"Im."
Chỉ một chữ ngắn gọn nhưng mang theo hơi lạnh thấu xương, như thể cả thùng nước đá vừa dội thẳng lên đầu Nguyên Bảo, khiến nó cứng đờ, im bặt ngay lập tức.
Lời định nói nuốt ngược vào bụng, rồng con chỉ kịp nấc một cái, rồi đột nhiên nhận ra người ngay sát bên mình chính là Kỷ Huyền. Trong khoảnh khắc ấy, cả người Nguyên Bảo cứng đờ, chỉ hận không thể thu nhỏ lại thành một con chim cút, trốn đi cho xong chuyện.
Không hiểu vì sao, mà từ lần đầu gặp Kỷ Huyền đến tận bây giờ, nó vẫn rất sợ người đàn ông này.
"Ừm, được thôi." Giọng điệu Bạch Thính khi nghe thấy được ăn không hào hứng như trước, có vẻ cậu vẫn còn bị chuyện hôm nay dọa sợ.
Lúc lên xe, cậu liền ngồi sát vào Kỷ Huyền.
Vì công ty của Kỷ Huyền ngay bên cạnh, nên khi đến gặp Bạch Thính, hắn vẫn mặc một bộ vest đen chuẩn công sở.
Màu đen của bộ vest càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Nhưng không phải kiểu trắng bệch yếu ớt, mà là một vẻ lạnh lùng như băng, cao ngạo đến mức tạo cảm giác xa cách, không ai dám tùy tiện đến gần.
Lúc này, cổ áo sơ mi bên trong hơi mở, để lộ yết hầu gợi cảm. Dưới ánh sáng hắt qua cửa sổ, những đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên sắc sảo, toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt chàng trai trẻ. Bạch Thính đang quay về phía hắn, vẻ mặt có chút lơ đãng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dường như cậu vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi.
Vì vậy, Kỷ Huyền chỉ im lặng dịch sang bên cạnh một chút.
Nhưng khoảng cách hắn bí mật giãn ra cũng không thể giữ được quá lâu.
Chỉ sau khi xe vừa mới lăn bánh, người bên cạnh lại dính sát vào Kỷ Huyền. Hắn cau mày nhìn Bạch Thính lần nữa.
Lúc này, cậu đang ôm rồng con, nhỏ giọng cằn nhằn, một người một rồng cứ cãi qua cãi lại, không ai chịu thua ai. Có vẻ cậu quá bận cãi nhau, hoàn toàn không để ý đến việc đang dính sát vào người hắn.
Có điều… cảnh tượng không hài hòa hiện tại thực sự sinh động hơn nhiều cảnh ở chung yên bình ngày trước.
Bạch Thính biết Kỷ Huyền lại đang nhìn mình. Có điều, luồng sức mạnh cậu nhận được qua lớp vải quần áo khiến cậu quá mức thoải mái, nên cậu mới lơ đi coi như không biết chuyện gì.
Cậu đúng là thiên tài mà, nghĩ ra được cách tiếp xúc kín đáo như vậy!
Đùi Kỷ Huyền được bao bọc bởi quần tây, cơ bắp săn chắc, cứng rắn. Khi xe rẽ, cả người hắn vẫn bất động, vững chãi như núi.
Ngược lại, Bạch Thính lại giống như một vật thể mất kiểm soát, không phanh lại kịp, thuận thế nghiêng người dựa vào hắn, rồi tỏ vẻ ‘tôi không cố ý đâu, là do quán tính hết á’.
Bạch Thính chọc chọc mông nhỏ mập thịt của rồng con đang quay về phía cậu.
Nguyên Bảo đại nhân đang rất là dỗi! Tuy là nó đuối lý… Nhưng mà, nếu hôm nay là Nghiên Nghiên, ảnh sẽ dỗ dành nó, chứ không có cãi tay đôi như ai kia đâu!
8
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
