0 chữ
Chương 46
Chương 46: Mách phụ huynh
Mặc dù trong lòng thầm chửi Tà Thần vô tâm, nhưng bên ngoài, Bạch Thính vẫn tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cậu vội vàng bước tới, hớn hở nói: "Anh Kỷ Huyền, anh đến nhanh thật đấy."
Kỷ Huyền nhìn Bạch Thính, đánh giá cậu từ đầu đến chân.
Ngoài việc trên người còn vương lại chút mùi của quỷ vật ra thì nhìn cậu khá ổn, có vẻ không bị thương.
Hắn cũng nhanh chóng nhìn thấy Diệp Văn Thanh đứng sau Bạch Thính.
Diệp Văn Thanh biết Kỷ Huyền, nhưng cả hai cũng không quá thân thiết. Y chỉ khẽ gật đầu chào, sau đó chào tạm biệt Bạch Thính rồi rời đi.
Từ chỗ này, Kỷ Huyền có thể nhìn thấy những người của Hội thuật sĩ đang tất bật chạy qua chạy lại trong đại sảnh.
Những người của Hội thuật sĩ hầu hết đều mặc đồng phục xanh trắng. Thoạt nhìn, họ không giống những người tinh thông thuật pháp cho lắm.
Kỷ Huyền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Bạch Thính, trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu, "Phải, tôi ở công ty bên cạnh."
"Tòa bên cạnh xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?”
Bạch Thính nghĩ thầm: ‘Anh biết rõ chuyện xảy ra bên đó rồi, còn giả vờ làm gì?’
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong mắt mọi người, nét kinh ngạc xen lẫn vui mừng dần tan đi trên khuôn mặt chàng trai, thay vào đó là vẻ rối rắm pha chút ngượng ngùng.
Cậu im lặng hồi lâu như đang nhớ lại, rồi chậm rãi kể:: "Vừa rồi... vừa rồi bên trong xuất hiện thứ gì đó rất kỳ lạ!"
"Vốn tôi cùng bạn học đi thử giọng… nhưng đột nhiên thang máy gặp chuyện… rồi khi vào phòng thu, đèn bất chợt tắt... sau đó có một bài hát vang lên trong căn phòng trống rỗng… giai điệu của nó nghe rất đáng sợ… rồi…" Nói đến đây, Bạch Thính ngừng lại.
Cậu mím môi chặt, gương mặt thoáng vẻ căng thẳng, dường như không muốn nhớ lại những ký ức kinh khủng đó nữa.
Vẻ mặt lo lắng và tủi thân ấy dường như không hợp với đường nét xinh đẹp, mềm mại của cậu.
Dù biết đối phương có lẽ đang sợ hãi, nhưng Kỷ Huyền lại bất giác thấy có chút đáng yêu.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay vịn của xe lăn, thầm nghĩ liệu mình có sở thích kỳ lạ nào không.
"Nhưng cũng may người của Hội thuật sĩ đến giải cứu kịp thời nên bọn tôi đều ổn cả.” Bạch Thính cười nhẹ.
"Linh sủng của cậu đâu? Cậu không đem nó theo mình à?" Kỷ Huyền hỏi.
Bạch Thính tiến lại gần hắn hai bước, lôi Nguyên Bảo đang trốn trong ngực nghe lén ra, dí sát vào mặt Kỷ Huyền.
“Nhóc đấy ở đây chứ đâu!” Bạch Thính nói, giọng điệu có chút giận dỗi.
Nguyên Bảo vốn đang trốn trong ngực Bạch Thính nghe lén, không ngờ lại bị cậu lôi ra ngoài. Nó vùng vẫy phản đối: "Không phải lỗi của Nguyên Bảo đại nhân mà! Tui đánh không lại nó! Mà tui còn cho cậu kẹo để an ủi rồi còn gì!"
Bị lôi ra xét xử công khai, Nguyên Bảo giãy nảy, lớn tiếng biện hộ. Nhưng thực ra, trong lòng nó cũng có chút chột dạ—rõ ràng nhiệm vụ của nó là bảo vệ Bạch Thính, vậy mà cuối cùng chẳng những không bảo vệ nổi người ta, nó còn trốn tịt trong ngực để được bảo vệ ngược lại.
Nhưng mà con quỷ đó quá mạnh, nó đánh không lại thật mà…
Nghĩ đến đây, Nguyên Bảo càng cảm thấy mình vô cùng oan ức, liền phồng má, nghiêm túc bày tỏ sự bất mãn.
Bạch Thính nghe vậy liền cau mày, mím môi, vẻ mặt trách móc, "Nhóc trộm kẹo ta mua, rồi lại đưa nó cho ta, nhóc gọi đó là an ủi hả?”
Nguyên Bảo xấu hổ chết đi được. Nó cảm thấy chủ nhân mới của mình chẳng săn sóc chút nào: “Cũng không… không phải là tui muốn trốn đâu… Nhưng mà tui đánh không lại nó. Nhỡ nó thấy tui anh tuấn soái khí, ghen tỵ hận rồi chén tui trước thì sao…”
Nguyên Bảo còn chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ bị một ngón tay thon dài, thanh tú chặn lại.
Kỷ Huyền nhìn Bạch Thính, đánh giá cậu từ đầu đến chân.
Ngoài việc trên người còn vương lại chút mùi của quỷ vật ra thì nhìn cậu khá ổn, có vẻ không bị thương.
Hắn cũng nhanh chóng nhìn thấy Diệp Văn Thanh đứng sau Bạch Thính.
Diệp Văn Thanh biết Kỷ Huyền, nhưng cả hai cũng không quá thân thiết. Y chỉ khẽ gật đầu chào, sau đó chào tạm biệt Bạch Thính rồi rời đi.
Từ chỗ này, Kỷ Huyền có thể nhìn thấy những người của Hội thuật sĩ đang tất bật chạy qua chạy lại trong đại sảnh.
Những người của Hội thuật sĩ hầu hết đều mặc đồng phục xanh trắng. Thoạt nhìn, họ không giống những người tinh thông thuật pháp cho lắm.
"Tòa bên cạnh xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?”
Bạch Thính nghĩ thầm: ‘Anh biết rõ chuyện xảy ra bên đó rồi, còn giả vờ làm gì?’
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong mắt mọi người, nét kinh ngạc xen lẫn vui mừng dần tan đi trên khuôn mặt chàng trai, thay vào đó là vẻ rối rắm pha chút ngượng ngùng.
Cậu im lặng hồi lâu như đang nhớ lại, rồi chậm rãi kể:: "Vừa rồi... vừa rồi bên trong xuất hiện thứ gì đó rất kỳ lạ!"
"Vốn tôi cùng bạn học đi thử giọng… nhưng đột nhiên thang máy gặp chuyện… rồi khi vào phòng thu, đèn bất chợt tắt... sau đó có một bài hát vang lên trong căn phòng trống rỗng… giai điệu của nó nghe rất đáng sợ… rồi…" Nói đến đây, Bạch Thính ngừng lại.
Vẻ mặt lo lắng và tủi thân ấy dường như không hợp với đường nét xinh đẹp, mềm mại của cậu.
Dù biết đối phương có lẽ đang sợ hãi, nhưng Kỷ Huyền lại bất giác thấy có chút đáng yêu.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay vịn của xe lăn, thầm nghĩ liệu mình có sở thích kỳ lạ nào không.
"Nhưng cũng may người của Hội thuật sĩ đến giải cứu kịp thời nên bọn tôi đều ổn cả.” Bạch Thính cười nhẹ.
"Linh sủng của cậu đâu? Cậu không đem nó theo mình à?" Kỷ Huyền hỏi.
Bạch Thính tiến lại gần hắn hai bước, lôi Nguyên Bảo đang trốn trong ngực nghe lén ra, dí sát vào mặt Kỷ Huyền.
“Nhóc đấy ở đây chứ đâu!” Bạch Thính nói, giọng điệu có chút giận dỗi.
Nguyên Bảo vốn đang trốn trong ngực Bạch Thính nghe lén, không ngờ lại bị cậu lôi ra ngoài. Nó vùng vẫy phản đối: "Không phải lỗi của Nguyên Bảo đại nhân mà! Tui đánh không lại nó! Mà tui còn cho cậu kẹo để an ủi rồi còn gì!"
Nhưng mà con quỷ đó quá mạnh, nó đánh không lại thật mà…
Nghĩ đến đây, Nguyên Bảo càng cảm thấy mình vô cùng oan ức, liền phồng má, nghiêm túc bày tỏ sự bất mãn.
Bạch Thính nghe vậy liền cau mày, mím môi, vẻ mặt trách móc, "Nhóc trộm kẹo ta mua, rồi lại đưa nó cho ta, nhóc gọi đó là an ủi hả?”
Nguyên Bảo xấu hổ chết đi được. Nó cảm thấy chủ nhân mới của mình chẳng săn sóc chút nào: “Cũng không… không phải là tui muốn trốn đâu… Nhưng mà tui đánh không lại nó. Nhỡ nó thấy tui anh tuấn soái khí, ghen tỵ hận rồi chén tui trước thì sao…”
Nguyên Bảo còn chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ bị một ngón tay thon dài, thanh tú chặn lại.
8
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
