TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45: Tà Thần đại nhân lên cơn à?

Bạch Thính sững người, rồi nhanh chóng nhận ra tòa nhà đã khôi phục hoạt động bình thường, tín hiệu điện thoại cũng trở lại theo.

Cậu nở một nụ cười xin lỗi với Diệp Văn Thanh. Người sau hiểu ý, khẽ gật đầu rồi lùi lại một chút, nhường không gian riêng cho cậu.

Bạch Thính thấy tên người gọi đến là "Anh Kỷ Huyền" thì vẻ mặt liền trở nên kỳ lạ.

Sao tự dưng Tà Thần đại nhân lại "đại giá quang lâm" gọi điện cho cậu vậy cà?

Cậu bắt máy, nhỏ giọng "Alo" một tiếng.

Trong điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói lạnh lùng, thờ ơ của Kỷ Huyền: "Ở đâu?"

Giọng điệu ngắn gọn, không dư một chữ.

"... Ờm cái đó, anh Kỷ Huyền, tôi đang ở khu thương mại."

Đầu dây bên kia dường như trầm ngâm một chút, hỏi lại: "Khu thương mại?"

“Đúng vậy. Giảng viên đưa chúng tôi địa chỉ, bảo mọi người đến thử giọng. Có điều, có mấy chuyện… ừm, xảy ra… Nhưng mà Hội thuật sĩ đã đến và xử lý xong rồi.”

Bạch Thính cân nhắc ngữ khí và cảm xúc, sao cho khi giọng cậu truyền đến, người nghe có thể tưởng tượng ra cậu đang kinh hoàng và bất an thế nào nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn để người khác yên tâm.

"Giờ cậu ở đâu?" Kỷ Huyền hỏi ngắn gọn, không có ý định an ủi.

Bạch Thính lặng lẽ bĩu môi: "Tôi đang ở quảng trường nhỏ trước cửa sảnh lớn."

"Được, đã biết. Đợi ở đó, tôi đến đón cậu."

Cậu còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã tắt rụp. Kỷ Huyền cúp máy nhanh như gió, không cho người ta kịp từ chối .

Bạch Thính nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt tràn đầy suy tư.

Tà Thần đại nhân lên cơn à? Hay đang ủ mưu chuyện gì vậy?

Cậu nhanh chóng bước đến gần Diệp Văn Thanh vẫn đang đứng chờ mình, hơi cúi đầu áy náy nói: "Anh Diệp, ngại quá, nhưng hôn phu của tôi đến đón tôi bây giờ."

Diệp Văn Thanh nghe vậy hơi sững sờ: "Hôn phu?"

"Ừm… Lúc đó, anh trai trả lại hết mọi thứ cho tôi, cả cái… hôn ước mà ba tôi và nhà họ Kỷ đã định sẵn."

"Vậy à." Diệp Văn Thanh cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Dù sao tôi cũng không có việc gì, ở đây đợi cùng cậu."

Rồi y lấy từ trong ngực ra một túi thơm hình tam giác, đưa cho Bạch Thính: "Cậu giữ lấy cái này. Nó khá hữu dụng đấy.”

Đây là… bùa trừ tà chính hãng của Hội thuật sĩ?!

Bạch Thính âm thầm cảm thán: Anh trai Diệp của Hội thuật sĩ tốt bụng ghê nha, còn cho free luôn!

Cậu gật đầu nhận lấy, rụt rè nói: “Ừm, cảm ơn anh.”

Cả hai vốn tưởng sẽ phải đợi lâu, ai dè chỉ 5’ sau, Kỷ Huyền đã xuất hiện.

Hắn được trợ lý đẩy từ tòa nhà bên cạnh sang. Dù ngồi trên xe lăn, hắn vẫn toát lên khí chất cao ngạo, thanh tao mà xa cách.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú sắc nét cùng làn da trắng lạnh khiến hắn trông có phần xa vời, nhưng ánh nắng chiếu xuống lại vô tình phủ lên vài phần ấm áp mờ nhạt.

Bạch Thính yên lặng nhìn Kỷ Huyền đang đến gần, lại liếc sang tòa nhà bên cạnh…

Ngoài câm nín ra, cậu thật sự không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này thế nào.

Thế là, khi tòa nhà gặp chuyện, lúc bọn cậu đang “chật vật” chạy trốn, người này ở ngay sát vách đấy à?

Là Tà Thần mà lại không cảm nhận được có quỷ vật đang quấy phá? Nói nghe tin nổi không?

Biết mà không quản, rõ là chẳng quan tâm tính mạng nhỏ bé của bạn đời trên danh nghĩa yếu ớt này mà!

Tất nhiên, Bạch Thính cũng không tin Kỷ Huyền đứng sau sự kiện lần này. Người như hắn khinh thường dùng kế tiểu nhân như vậy.

Nhưng nhìn người gặp nạn mà vẫn dửng dưng như vậy được à?

Mà nghĩ lại… Kỷ Huyền vốn chẳng phải loại người thích ra tay nghĩa hiệp. Dù có năng lực, hắn cũng chẳng thấy mình có trách nhiệm cứu ai. Chưa kể hắn còn đang lên kế hoạch diệt thế… Giúp hay không, còn phải xem tâm trạng của hắn đã.

7

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.