TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Thoát nạn

Các thành viên của Hội thuật sĩ đứng sau lưng Diệp Văn Thanh vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho đủ loại tình huống.

Họ cứ tưởng sẽ nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thảm khốc, không ngờ mấy sinh viên đến thử giọng đều bình an vô sự.

Đây dĩ nhiên là chuyện tốt rồi. các đồng nghiệp của Diệp Văn Thanh vội vàng chạy vào giúp kiểm tra tình trạng mọi người.

Sư đệ của y nói: “Chúng tôi là người của Hội thuật sĩ. Mọi người ở đây đều ổn cả chứ? Tòa nhà này có chút vấn đề nhưng bọn tôi đã xử lý xong xuôi. Hiện giờ bên ngoài đã an toàn, mọi người có thể ra rồi.”

"May quá. Chúng tôi thực sự sắp bị dọa chết luôn rồi!!!”

"Được cứu rồi, được cứu rồi!"

Vẻ mặt mấy sinh viên như trút được gánh nặng, nhất thời muốn khóc.

Bạch Thính đi đầu, cậu kéo cửa kính ra ngoài trước. Nhìn thấy Diệp Văn Thanh, cậu mím môi, nở một nụ cười ngại ngùng với y.

Diệp Văn Thanh cũng gật đầu, nhìn Bạch Thính từ trên xuống dưới. Có vẻ cậu không bị thương gì.

Sau khi đưa tất cả mọi người ra khỏi tầng này, người của Hội thuật sĩ bắt đầu hỏi han tình hình của họ, đồng thời lấy lời khai về việc đã xảy ra. Trong lúc đó, Diệp Văn Thanh bắt tay vào thanh tẩy số chướng khí mà quỷ vật để lại.

Bạch Thính đi theo người của Hội thuật sĩ xuống lầu, Trương Phi lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thao thao bất tuyệt kể lại sự việc.

Sau đó, Hội thuật sĩ hẹn cho họ một buổi tư vấn tâm lý, rồi để họ xuống sảnh lớn chờ.

Mấy sinh viên quả thật tâm thần bất định, vội vàng đi ngay.

Bạch Thính cũng đang định đi theo, bỗng nhiên bị gọi lại, Bạch Thính quay đầu, là Diệp Văn Thanh từ trên lầu xuống.

"Không sao chứ?" Diệp Văn Thanh quan tâm hỏi han.

Một nhóm người run rẩy đứng cùng nhau, vừa rồi cậu còn đứng ở cạnh cửa, e là đã chạm mặt thứ đó rồi.

Bạch Thính cong mắt cười: "Không sao, không biết tại sao, thứ đó tự bỏ chạy, suýt chút nữa, nó đã vào tìm chúng tôi rồi."

Diệp Văn Thanh thuận tay cầm lấy sổ ghi chép hỏi han của đồng nghiệp bên cạnh xem qua, y cũng không biết tại sao quỷ bóng đen lại bỏ chạy, có lẽ là người đứng sau đã nhận ra Hội thuật sĩ vào cuộc, hoặc là nguyên nhân khác.

"Mọi người rất thông minh, thứ đó chính là dựa vào âm thanh để quấy nhiễu lòng người, cũng may mọi người nhanh trí, cùng với khá may mắn.”

Còn về lí do nơi đó tụ tập khí tức nồng đậm nhất, hẳn là do thể chất đặc biệt của Bạch Thính.

Thể chất của cậu vừa mới hồi phục, đã liên tiếp gặp phải chuyện này, nếu Bạch Nghiên biết, chắc cũng sẽ rất lo lắng.

Diệp Văn Thanh khép sổ ghi chép lại trả về: "Ở đây không còn việc của tôi nữa chứ?"

"Không, mọi việc đều đã xử lý xong xuôi rồi, Diệp sư huynh."

"Vậy được, tôi đưa một người bạn xuống dưới."

"Vâng."

Nói xong, Diệp Văn Thanh nói với Bạch Thính: "Tôi đưa cậu xuống."

Rồng con thò đầu ra khỏi ngực, Bạch Thính nhìn Diệp Văn Thanh với vẻ biết ơn: "Cảm ơn anh."

Thang máy đã được sửa xong, Bạch Thính và Diệp Văn Thanh xuống lầu, Diệp Văn Thanh cảm thấy thể chất của cậu thật sự không an toàn, nhưng vận khí lại rất tốt.

Chỉ là quỷ bóng đen hiện giờ vẫn chưa thấy tung tích, không rõ là chủ động rời đi hay bỏ chạy, nếu để cậu ta lang thang một mình chỗ này cũng không ổn lắm.

Diệp Văn Thanh suy nghĩ một lát, rồi nhìn đồng hồ, nói: “Giờ cũng muộn rồi, hay chúng at đi ăn trưa, rồi tôi đưa cậu về nhé?”

Nghe thấy lời này, Bạch Thính đương nhiên không nghĩ Diệp Văn Thanh có ý gì với mình. Dù sao y cũng là kiểu người lãnh đạm, không thích dây dưa với ai. Chăm sóc cậu, phần lớn chỉ vì cậu là em trai Bạch Nghiên mà thôi.

Cậu vừa định mở miệng trả lời, thì điện thoại trong túi bỗng nhiên reo lên.

7

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.