0 chữ
Chương 43
Chương 43: Được cứu rồi!
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến gần căn phòng trên cửa có dán chữ “Phòng thu Sunny Day”.
"Sư huynh, bên trong này… cái này..." Chàng trai trẻ không dám đẩy cửa vào xem, sợ nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc nào đó.
Diệp Văn Thanh bước lên phía trước, chạm tay vào cửa gỗ.
Trong nháy mắt, y đã nhận ra trên cửa có dán bùa chú ngăn cách căn phòng cùng thế giới bên ngoài, tạo thành một kết giới “nội bất xuất, ngoại bất nhập”.
Diệp Văn Thanh nhắm mắt, hai ngón tay đưa sát lên miệng, thầm niệm chú ngữ. Rồi y bất chợt mở mắt, vung tay một cái, bùa chú trên cửa như bị ngọn lửa vô hình đốt thành tro bay đi.
Bên kia cũng nhanh chóng có người chạy tới, mọi người đứng ở cửa, đều đoán được điều gì đó, động tác có chút do dự.
"Bọn tôi đã kiểm kê nhân số rồi. Người bên kia toàn bộ là nhân viên phòng thu, đủ 70 người không thiếu một ai. Mọi người đều ổn cả, chỉ là quá hỗn loạn và căng thẳng nên mới thành như vậy.”
“Tức là, nếu trong này còn người, thì toàn bộ là sinh viên đến thử giọng…” Người nói ngập ngừng.
Dù sao thì sinh viên vẫn còn chưa va chạm nhiều với xã hội, dễ bị kích động, không giỏi kiểm soát cảm xúc giống người đã đi làm. Nếu bị thao túng thì khó mà kiểm soát được.
"Tôi đã tra ra loại quỷ vật ở đây. Nó là một con quỷ bóng đen cấp SS.”
Quỷ bóng đen có sở thích vô cùng tà ác, đó là tra tấn con mồi của chúng đến khi họ mất hết lý trí và trở nên điên loạn. Chúng coi đó là niềm vui, là màn trình diễn giúp bữa ăn sau đó của chúng ngon miệng hơn.
Theo như thông tin ghi lại, trong các vụ tấn công của quỷ bóng đen trước đây, rất nhiều trường hợp nạn nhân bị âm thanh của chúng bức cho phát điên, tự tay cầm dao mổ bụng mình lôi nội tạng ra, tử trạng ghi lại thực sự kinh khủng.
Mọi người không dám nghĩ tiếp nữa.
Diệp Văn Thanh liếc nhìn đồng nghiệp vừa nói, trực tiếp bước lên trước đưa tay đẩy cửa, "Tập trung, cố gắng cứu người trước đã.”
Nói xong, y đẩy cửa bước vào phòng. Mọi người cũng nhanh chóng hoàn hồn, nhấc chân vội vàng theo sau.
Thời gian tính đến giờ cũng phải nửa ngày rồi, mà hơi thở của quỷ vật lại tập trung chủ yếu trong phòng này, tức là con quỷ bóng đen đó đang ở đây.
Mà trùng hợp ở đây lại có 1 đám người trẻ dễ bị kích động, cộng thêm cấp bậc của con quỷ là SS… Họ thực sự không dám hy vọng là vẫn còn người sống, chỉ mong nạn nhân có thể ra đi thanh thản chút.
Hệ thống điện của tòa nhà chưa được sửa xong, nên căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.
Diệp Văn Thanh đi đầu giơ tay cầm đèn pin soi về phía trước, bên trong tối om.
Đồng nghiệp phía sau dè dặt hỏi: "Có ai không?"
Bạch Thính đeo tai nghe khá lỏng lẻo, nên khi nhóm người này đi đến cửa cậu đã nghe thấy động tĩnh.
Lúc thấy ánh đèn chiếu vào, ban đầu Hứa Âm và mọi người còn tưởng là kẻ xấu đến kiểm tra xem họ chết chưa.
Nhưng sau khi không nhịn được mà tháo tai nghe xuống, họ nghe thấy tiếng người gọi mình.
"Có ai không?"
Ánh sáng theo đó chiếu tới, rọi rõ ràng những người vừa đến.
Lúc Bạch Thính và mọi người nhìn sang, Diệp Văn Thanh và những người khác cũng nhìn rõ tình hình trong phòng thu âm, thấy có người còn đeo tai nghe trên đầu, còn có người đã tháo tai nghe xuống.
Tất cả bọn họ đều nắm tay nhau đứng cùng một chỗ.
Trương Phi hô lớn: "Là người đến tìm chúng ta!"
"Đúng đúng!" Hứa Âm cũng hoàn hồn, "Bọn mình được cứu rồi!"
Diệp Văn Thanh cầm đèn, kiểm đếm số người trong phòng. Khi ánh mắt lướt thấy Bạch Thính, y hơi khựng lại, nhưng rất nhanh chóng kiểm tra tiếp.
Kiểm xong, Diệp Văn Thanh quay đầu nói với mọi người: "Không thiếu ai, đưa họ ra ngoài."
"Sư huynh, bên trong này… cái này..." Chàng trai trẻ không dám đẩy cửa vào xem, sợ nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc nào đó.
Diệp Văn Thanh bước lên phía trước, chạm tay vào cửa gỗ.
Trong nháy mắt, y đã nhận ra trên cửa có dán bùa chú ngăn cách căn phòng cùng thế giới bên ngoài, tạo thành một kết giới “nội bất xuất, ngoại bất nhập”.
Diệp Văn Thanh nhắm mắt, hai ngón tay đưa sát lên miệng, thầm niệm chú ngữ. Rồi y bất chợt mở mắt, vung tay một cái, bùa chú trên cửa như bị ngọn lửa vô hình đốt thành tro bay đi.
Bên kia cũng nhanh chóng có người chạy tới, mọi người đứng ở cửa, đều đoán được điều gì đó, động tác có chút do dự.
"Bọn tôi đã kiểm kê nhân số rồi. Người bên kia toàn bộ là nhân viên phòng thu, đủ 70 người không thiếu một ai. Mọi người đều ổn cả, chỉ là quá hỗn loạn và căng thẳng nên mới thành như vậy.”
Dù sao thì sinh viên vẫn còn chưa va chạm nhiều với xã hội, dễ bị kích động, không giỏi kiểm soát cảm xúc giống người đã đi làm. Nếu bị thao túng thì khó mà kiểm soát được.
"Tôi đã tra ra loại quỷ vật ở đây. Nó là một con quỷ bóng đen cấp SS.”
Quỷ bóng đen có sở thích vô cùng tà ác, đó là tra tấn con mồi của chúng đến khi họ mất hết lý trí và trở nên điên loạn. Chúng coi đó là niềm vui, là màn trình diễn giúp bữa ăn sau đó của chúng ngon miệng hơn.
Theo như thông tin ghi lại, trong các vụ tấn công của quỷ bóng đen trước đây, rất nhiều trường hợp nạn nhân bị âm thanh của chúng bức cho phát điên, tự tay cầm dao mổ bụng mình lôi nội tạng ra, tử trạng ghi lại thực sự kinh khủng.
Diệp Văn Thanh liếc nhìn đồng nghiệp vừa nói, trực tiếp bước lên trước đưa tay đẩy cửa, "Tập trung, cố gắng cứu người trước đã.”
Nói xong, y đẩy cửa bước vào phòng. Mọi người cũng nhanh chóng hoàn hồn, nhấc chân vội vàng theo sau.
Thời gian tính đến giờ cũng phải nửa ngày rồi, mà hơi thở của quỷ vật lại tập trung chủ yếu trong phòng này, tức là con quỷ bóng đen đó đang ở đây.
Mà trùng hợp ở đây lại có 1 đám người trẻ dễ bị kích động, cộng thêm cấp bậc của con quỷ là SS… Họ thực sự không dám hy vọng là vẫn còn người sống, chỉ mong nạn nhân có thể ra đi thanh thản chút.
Hệ thống điện của tòa nhà chưa được sửa xong, nên căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.
Diệp Văn Thanh đi đầu giơ tay cầm đèn pin soi về phía trước, bên trong tối om.
Bạch Thính đeo tai nghe khá lỏng lẻo, nên khi nhóm người này đi đến cửa cậu đã nghe thấy động tĩnh.
Lúc thấy ánh đèn chiếu vào, ban đầu Hứa Âm và mọi người còn tưởng là kẻ xấu đến kiểm tra xem họ chết chưa.
Nhưng sau khi không nhịn được mà tháo tai nghe xuống, họ nghe thấy tiếng người gọi mình.
"Có ai không?"
Ánh sáng theo đó chiếu tới, rọi rõ ràng những người vừa đến.
Lúc Bạch Thính và mọi người nhìn sang, Diệp Văn Thanh và những người khác cũng nhìn rõ tình hình trong phòng thu âm, thấy có người còn đeo tai nghe trên đầu, còn có người đã tháo tai nghe xuống.
Tất cả bọn họ đều nắm tay nhau đứng cùng một chỗ.
Trương Phi hô lớn: "Là người đến tìm chúng ta!"
"Đúng đúng!" Hứa Âm cũng hoàn hồn, "Bọn mình được cứu rồi!"
Diệp Văn Thanh cầm đèn, kiểm đếm số người trong phòng. Khi ánh mắt lướt thấy Bạch Thính, y hơi khựng lại, nhưng rất nhanh chóng kiểm tra tiếp.
Kiểm xong, Diệp Văn Thanh quay đầu nói với mọi người: "Không thiếu ai, đưa họ ra ngoài."
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
