TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39: Một bàn tay bỗng chốc vươn tới, túm lấy quần áo hắn!

Thật kỳ lạ.

Văn phòng rộng như vậy, mà chẳng có ai khác ngoài người đàn ông kia…

Điều này gần như khiến thần kinh mọi người căng như dây đàn, lâm vào tình thế tiến không được mà chạy cũng không xong. Cửa đóng rồi chạy không nổi, phòng thu âm thì nhìn sao cũng giống bẫy…

Gã nhân viên phát ra tiếng thở khò khè khô khốc, dẫn bọn họ đến trước của phòng thu âm.

Trương Phi dường như không thể chịu nổi nữa, hắn lôi người bạn đang đi trước mặt mình qua bên cạnh, quay lại chửi ầm lên: “Chuyện đéo gì đang xảy ra thế hả? Đệt con mọe chúng mày tính chơi bố mày à? Chúng mày có biết bố mày là ai không?!”

Hắn hùng hổ chen qua mọi người, chạy thẳng đến chỗ nhân viên, định bụng hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

Đúng lúc này, toàn bộ nến trong căn phòng tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Mọi người kìm được hét lên, rồi co cụm lại với nhau. Không hiểu sao, Hứa Âm lại cảm thấy an tâm hơn khi ở gần Bạch thính.. Cô vô thức gọi tên cậu.

Lúc này, Bạch Thính đang ôm rồng con trong lòng, cố gắng cảm ứng vị trí đối phương. Đối phương đột ngột biến mất, như thể hòa vào bóng tối dày đặc trong phòng vậy.

Nghe thấy Hứa Âm gọi, cậu bèn đáp lại, rồi đột ngột nhìn xuống chân mình.

Có thứ gì đó trơn tuột vừa lướt qua chân cậu.

Từ lúc ra khỏi thang máy, mọi người đều đã nhận ra có gì đó không đúng, nhưng họ nhịn không nói, cố giữ bản thân bình tĩnh. Nhưng đến bây giờ, chẳng ai còn giữ được bình tĩnh nữa.

Mọi người bắt đầu xôn xao:

"Điện thoại vẫn chưa có sóng, để tôi đi mở cửa!"

"Chắc là có lối thoát hiểm, chúng ta có thể chạy đường đó. Cái nơi chết tiệt này quá đáng sợ rồi!”

"Như, nhưng mà đây là tầng 21..." Giọng cô gái run rẩy, gần như khóc.

Đúng lúc này, giữa không gian tĩnh lặng, họ nghe thấy một giọng hát kỳ dị.

Giọng hát không biết vang lên từ đâu, như một tấm màn, bao trùm lấy tất cả mọi người.

"Giọng hát này nghe khó chịu quá, chúng ta cứ bịt tai lại trước đã.”." Bạch Thính ôm Nguyên Bảo đang im thin thít, lên tiếng nhắc nhở.

Giọng điệu của Bạch Thính cũng có chút do dự và không chắc chắn.

Cậu vừa nhắc nhở, mọi người nhanh chóng phản ứng: "Đúng đúng! Đừng nghe!"

Mọi người dùng ánh sáng điện thoại, soi đường cùng nhau vào phòng thu âm. Dù sao các phòng thu âm cũng được xây ra để cách âm nên hiệu quả thì khỏi phải bàn, chưa kể trong đó còn có tai nghe cách âm nữa.

Mọi người lóng ngóng đeo tai nghe trong bóng tối. Tai nghe chất lượng khá tốt, đeo lên rồi bọn họ không nghe được tiếng hát bên ngoài nữa.

Hứa Âm ra hiệu cho mọi người nắm tay nhau để lỡ có vấn đề gì thì sẽ không ai bị tách đoàn. Điều này giúp mọi người bớt căng thẳng hơn chút.

Trương Phi đứng gần cửa phòng thu nhất trong số bọn họ. Hắn vốn tưởng rằng mọi người đều ở sau lưng mình, không có ai đứng cạnh hắn cả…

Thế nhưng, một bàn tay bỗng chốc vươn tới, túm lấy quần áo hắn!

Trương Phi hết hồn, lia đèn điện thoại sang bên cạnh, thấy thanh niên đang nghiêng đầu mỉm cười với mình, để lộ chiếc răng nanh nhỏ.

"Sao lại là cậu?!" Trương Phi trợn mắt.

Bạch Thính nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói "Sao lại không thể là tôi".

Trương Phi không biết Bạch Thính đã vòng ra cửa từ lúc nào. Hắn cũng không nghĩ là Bạch Thính nghe được mình nói gì, chỉ là đoán nét mặt ngạc nhiên của hắn rồi đáp lại thôi. Dù sao cậu cũng đang đeo tai nghe cách âm mà.

Nhưng thực ra, Bạch Thính căn bản không đeo tai nghe cẩn thận.

Đối với cậu mà nói, cách ly hoàn toàn với âm thanh bên ngoài không phải là điều tốt. Trong bóng tối, thị giác đã bị hạn chế, nếu thính giác cũng bị hạn chế thì rất khó để nhận biết nguy hiểm và ứng phó kịp thời.

8

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.