0 chữ
Chương 38
Chương 38: Phòng thu Sunny Day
Dù sao cũng đều là sinh viên chưa ra trường, chưa va chạm với xã hội mấy, lại đúng lúc mất điện tối tăm, khiến Hứa Âm có chút căng thẳng bất an.
Nghe Bạch thính đề nghị, cô mím môi, do dự: “Tôi…”
“Vừa nãy đã nhường mọi người rồi, bây giờ tôi cũng muốn chen hàng một chút.” Cô còn chưa nói gì, Bạch Thính đã lên tiếng ngắt lời.
Trương Phi ở phía sau lại có chút tức giận, “Bạch Thính, không ngờ cậu lại là người như vậy! Khao khát chiến thắng đến thế cơ à?! Dù sao mọi người đều ở đây rồi, cậu nghĩ ai vào trước, ai vào sau thì sẽ được ưu ái hơn chắc? Đừng có tự làm bản thân mất mặt”
Tuy lúc nãy Trương Phi cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng giờ có người xuất hiện, hắn liền bình tĩnh lại, gan cũng to hơn hẳn.
Hắn chắc rằng mấy phòng thu ở khu này đều có máy phát điện hoặc một loại thiết bị nào đó không bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Dù sao họ có thể mở văn phòng ở khu đắt đỏ này cơ mà, sao mà nghèo được.
Tuy nhiên, chàng trai đi theo bên cạnh lại cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy. Người này kéo Trương Phi lại, nói khẽ: “Anh Phi, mày đừng nói nữa. Để nó đi đi, không sao đâu.”
Trong lúc mấy người phía sau đang tranh luận, người đàn ông tự xưng là nhân viên phòng thu kia đã đi trước được một đoạn rồi dừng lại.
Khi gã ngoảnh lại, họ chỉ nhìn được chút đường nét mơ hồ của khuôn mặt gã, phần lớn còn lại vẫn bị chiếc mũ gã đang đợi và bóng của nó che mất.
Bạch Thính bước nhanh theo sau, Chú cứ dẫn đường đi, đừng để ý đến hắn.”
Gã nhân viên không nói gì, chỉ liếc nhìn chàng trai trông có vẻ vô hại trước mắt, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Hứa Âm im bặt, dường như đang sững sờ, bạn cô vội vàng khoác tay cô.
Cô khẽ nói: "Không biết tại sao, tui vẫn cứ thấy bất an."
Hứa Âm cũng nhận ra điều này, và rõ ràng, hai chàng trai phía sau cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng lúc này, dường như toàn bộ tầng 21, hay thậm chí cả tòa nhà, đều bị mất điện.
Phía cuối hành lang, mây đen vần vũ, dày đặc và u ám, nhưng không nghe thấy tiếng sấm nào. Có lẽ do ở tầng cao, dường như nơi này cách xa hẳn sự ồn ào náo nhiệt của thành phố.
Hứa Âm nắm chặt tay bạn mình. Thang máy cũng hỏng, họ không thể xuống dưới, xem ra chỉ còn cách đi theo người đàn ông kia.
Cô ngước nhìn Bạch Thính đang đi phía trước.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nổi bật hẳn lên trong bóng tối. Dường như cậu đang rất vui, bước chân nhẹ nhàng, dáng vẻ thong dong, dường như chẳng hề sợ hãi bóng tối trước mắt.
Còn Trương Phi thì… không rõ bạn hắn đã nói gì, nhưng giờ hắn đang yên lặng đi sau cô, không ý kiến gì cả.
Cả nhóm theo người đàn ông bước vào văn phòng.
Khi người cuối cùng vừa bước vào, cánh cửa phòng bỗng ‘Rầm’ một tiếng đóng sập lại, khiến mọi người giật nảy mình, quay phắt lại nhìn.
Lúc này, Hứa Âm cảm thấy rõ ràng từng nhịp đập của trái tim mình.
Trương Phi ban đầu còn khá bình tĩnh, vừa nãy được bạn nhắc nhở, giờ lại thấy rợn tóc gáy. Hắn lại buột miệng chửi thề một câu.
Trong bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng này, lại có một giọng nói trong trẻo vang lên đầy ngạc nhiên: "Gió to thật, đóng cửa cái ‘Rầm’ luôn ha.”
Đó là giọng của Bạch Thính.
Nghe thấy câu nói đó, người dẫn đường phía trước khựng lại một chút.
Vào trong, mọi người nhận ra phòng này khá rộng, được chia thành 3 khu vực chính là phòng làm việc, phòng nghỉ, phòng thu.
Bên trong có vài ngọn nến đang cháy, một số thiết bị dường như vẫn còn điện, phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt.
Nhưng dù vậy, mọi người vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.
Nghe Bạch thính đề nghị, cô mím môi, do dự: “Tôi…”
“Vừa nãy đã nhường mọi người rồi, bây giờ tôi cũng muốn chen hàng một chút.” Cô còn chưa nói gì, Bạch Thính đã lên tiếng ngắt lời.
Trương Phi ở phía sau lại có chút tức giận, “Bạch Thính, không ngờ cậu lại là người như vậy! Khao khát chiến thắng đến thế cơ à?! Dù sao mọi người đều ở đây rồi, cậu nghĩ ai vào trước, ai vào sau thì sẽ được ưu ái hơn chắc? Đừng có tự làm bản thân mất mặt”
Tuy lúc nãy Trương Phi cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng giờ có người xuất hiện, hắn liền bình tĩnh lại, gan cũng to hơn hẳn.
Hắn chắc rằng mấy phòng thu ở khu này đều có máy phát điện hoặc một loại thiết bị nào đó không bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Dù sao họ có thể mở văn phòng ở khu đắt đỏ này cơ mà, sao mà nghèo được.
Trong lúc mấy người phía sau đang tranh luận, người đàn ông tự xưng là nhân viên phòng thu kia đã đi trước được một đoạn rồi dừng lại.
Khi gã ngoảnh lại, họ chỉ nhìn được chút đường nét mơ hồ của khuôn mặt gã, phần lớn còn lại vẫn bị chiếc mũ gã đang đợi và bóng của nó che mất.
Bạch Thính bước nhanh theo sau, Chú cứ dẫn đường đi, đừng để ý đến hắn.”
Gã nhân viên không nói gì, chỉ liếc nhìn chàng trai trông có vẻ vô hại trước mắt, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Hứa Âm im bặt, dường như đang sững sờ, bạn cô vội vàng khoác tay cô.
Cô khẽ nói: "Không biết tại sao, tui vẫn cứ thấy bất an."
Nhưng lúc này, dường như toàn bộ tầng 21, hay thậm chí cả tòa nhà, đều bị mất điện.
Phía cuối hành lang, mây đen vần vũ, dày đặc và u ám, nhưng không nghe thấy tiếng sấm nào. Có lẽ do ở tầng cao, dường như nơi này cách xa hẳn sự ồn ào náo nhiệt của thành phố.
Hứa Âm nắm chặt tay bạn mình. Thang máy cũng hỏng, họ không thể xuống dưới, xem ra chỉ còn cách đi theo người đàn ông kia.
Cô ngước nhìn Bạch Thính đang đi phía trước.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nổi bật hẳn lên trong bóng tối. Dường như cậu đang rất vui, bước chân nhẹ nhàng, dáng vẻ thong dong, dường như chẳng hề sợ hãi bóng tối trước mắt.
Còn Trương Phi thì… không rõ bạn hắn đã nói gì, nhưng giờ hắn đang yên lặng đi sau cô, không ý kiến gì cả.
Khi người cuối cùng vừa bước vào, cánh cửa phòng bỗng ‘Rầm’ một tiếng đóng sập lại, khiến mọi người giật nảy mình, quay phắt lại nhìn.
Lúc này, Hứa Âm cảm thấy rõ ràng từng nhịp đập của trái tim mình.
Trương Phi ban đầu còn khá bình tĩnh, vừa nãy được bạn nhắc nhở, giờ lại thấy rợn tóc gáy. Hắn lại buột miệng chửi thề một câu.
Trong bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng này, lại có một giọng nói trong trẻo vang lên đầy ngạc nhiên: "Gió to thật, đóng cửa cái ‘Rầm’ luôn ha.”
Đó là giọng của Bạch Thính.
Nghe thấy câu nói đó, người dẫn đường phía trước khựng lại một chút.
Vào trong, mọi người nhận ra phòng này khá rộng, được chia thành 3 khu vực chính là phòng làm việc, phòng nghỉ, phòng thu.
Bên trong có vài ngọn nến đang cháy, một số thiết bị dường như vẫn còn điện, phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt.
Nhưng dù vậy, mọi người vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.
7
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
