0 chữ
Chương 37
Chương 37: Có bão?
Ý thức được có chuyện không đúng, Trương Phi chửi thề: “Móa nó chứ! Thế quái nào mà ngoài này cũng mất điện được vậy?!”
Câu chửi của hắn vang khắp hành lang trống rỗng, rồi dội lại, khiến người ta hơi sởn gai ốc.
Mấy người khác cũng cầm điện thoại vội vàng ra khỏi thang máy. Không hiểu vì sao, họ lại cảm thấy có một cơn gió lạnh lẽo sượt qua sau lưng.
Hứa Âm chần chừ: “Nhưng… mình thấy có gió lạnh mà. Nếu thực sự mất điện… thì điều hòa cũng ngừng hoạt động mà… Đúng không?”
Hứa Âm dứt lời, mọi người lại càng thấy sởn gai ốc hơn.
Bây giờ đang là buổi sáng, họ lại ở tầng 21, theo lý mà nói thì dù có mất điện, ánh sáng mặt trời vẫn có thể chiếu sáng cả hành lang được.
Nhưng bây giờ lại không như thế.
Toàn bộ hành lang khá âm u, cảm giác lạnh lẽo rợn người. Nhìn về cuối hành lang có thể mơ hồ thấy được khung cảnh bên ngoài. Không biết trời nổi gió từ bao giờ, âm u xám xịt như bão đến.
“Thời tiết thay đổi nhanh vậy sao? Chẳng trách lại mất điện. Thường khi bão thì họ sẽ cắt điện mà, nhỉ?”
Tuy có thể giải thích tình cảnh này như vậy, nhưng chẳng ai trong số bọn họ tin vào lời giải thích này cả.
Họ luôn cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lại không thể nói rõ ra.
“Thời tiết thật sự thay đổi nhanh vậy sao? Vậy mất điện rồi chúng ta còn thử giọng nữa không?”
“Cả tầng này đều không thấy nhân viên nào…”
Hứa Âm nhớ ra điều gì đó, “Giảng viên có cho số điện thoại, để mình gọi hỏi thử xem.”
Tuy nhiên, khi cô bắt đầu gọi điện, mới phát hiện điện thoại không có sóng.
“Không… không gọi được.” Lòng bàn tay Hứa Âm bắt đầu đổ mồ hôi.
“Sao lại thế?” Một nữ sinh khác kêu lên kinh ngạc.
Bạch Thính lấy điện thoại trong túi ra xem, “Đều không có sóng.”
Mọi người bắt đầu hoảng loạn.
“Xuống thang máy thôi.” Trương Phi nói giọng cộc cằn.
Bạch Thính vốn đang đứng cạnh thang máy, nghe vậy liền quay đầu lại.
Một nam sinh khác cũng nhìn sang, hít một hơi, “Anh Phi, thang máy dừng hoạt động rồi…”
Lúc nãy họ tưởng mất điện, nhưng thang máy vẫn chạy. Bây giờ thì nó lại ngưng hoạt động…
Mọi người không nhịn được xích lại gần nhau hơn.
Đột nhiên, một cánh cửa phòng bật mở, khiến bọn họ giật mình. Trong phòng dường như có ánh sáng le lói của nến.
“Mấy đứa đến thử giọng phải không?” Người xuất hiện sau cửa mặc đồng phục nhân viên, giọng khàn đặc, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa mặt trên.
Mọi người vốn đang căng thẳng, nghe thấy câu hỏi thì hơi bối rối.
“Vâng. Chú ơi đây là phòng thu Sunny Day ạ? Bọn cháu đến đây thử giọng ạ. Có điều, trời mưa bão, lại mất điện, vậy buổi thử giọng hôm nay có hoãn lại không ạ?”
Hứa Âm là trưởng nhóm, tuy trong lòng rất bất an, nhưng vẫn lấy hết can đảm lên tiếng.
Việc không thể nhìn rõ mặt người đàn ông khiến cô căng thẳng hơn, vôt hức nắm chặt điện thoại.
“Đúng, chính là chỗ này. Mấy đứa đi theo tôi vào trong, chúng ta bắt đầu thử giọng luôn.”
Người nọ nói xong liền dẫn đường.
Mọi người nhìn nhau thắc mắc, có chung một suy nghĩ: “Mất điện rồi nhưng vẫn thử giọng sao? Nhân viên phòng thu này thực sự tận tâm với công việc đến thế ư?”
Dù sao hôm nay họ cũng đã hẹn trước, nếu không đi theo thì cũng không ổn.
Hứa Âm do dự một chút, cô đang định đi đầu dẫn mọi người vào phòng, thì có người đứng bên cạnh kéo nhẹ cổ tay cô.
“Tôi chưa từng đến mấy phòng thu như này bao giờ. Nơi này có vẻ khá thú vị. Tôi thực sự rất tò mò đấy, cậu cho tôi vào trước được không?”
Bạch Thính, người vừa nãy còn đứng ở cửa thang máy, lúc này đã đi đến bên cạnh Hứa Âm. Giọng cậu ôn hòa, nghe rất đáng tin cậy.
Câu chửi của hắn vang khắp hành lang trống rỗng, rồi dội lại, khiến người ta hơi sởn gai ốc.
Mấy người khác cũng cầm điện thoại vội vàng ra khỏi thang máy. Không hiểu vì sao, họ lại cảm thấy có một cơn gió lạnh lẽo sượt qua sau lưng.
Hứa Âm chần chừ: “Nhưng… mình thấy có gió lạnh mà. Nếu thực sự mất điện… thì điều hòa cũng ngừng hoạt động mà… Đúng không?”
Hứa Âm dứt lời, mọi người lại càng thấy sởn gai ốc hơn.
Bây giờ đang là buổi sáng, họ lại ở tầng 21, theo lý mà nói thì dù có mất điện, ánh sáng mặt trời vẫn có thể chiếu sáng cả hành lang được.
Nhưng bây giờ lại không như thế.
Toàn bộ hành lang khá âm u, cảm giác lạnh lẽo rợn người. Nhìn về cuối hành lang có thể mơ hồ thấy được khung cảnh bên ngoài. Không biết trời nổi gió từ bao giờ, âm u xám xịt như bão đến.
Tuy có thể giải thích tình cảnh này như vậy, nhưng chẳng ai trong số bọn họ tin vào lời giải thích này cả.
Họ luôn cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lại không thể nói rõ ra.
“Thời tiết thật sự thay đổi nhanh vậy sao? Vậy mất điện rồi chúng ta còn thử giọng nữa không?”
“Cả tầng này đều không thấy nhân viên nào…”
Hứa Âm nhớ ra điều gì đó, “Giảng viên có cho số điện thoại, để mình gọi hỏi thử xem.”
Tuy nhiên, khi cô bắt đầu gọi điện, mới phát hiện điện thoại không có sóng.
“Không… không gọi được.” Lòng bàn tay Hứa Âm bắt đầu đổ mồ hôi.
“Sao lại thế?” Một nữ sinh khác kêu lên kinh ngạc.
Bạch Thính lấy điện thoại trong túi ra xem, “Đều không có sóng.”
“Xuống thang máy thôi.” Trương Phi nói giọng cộc cằn.
Bạch Thính vốn đang đứng cạnh thang máy, nghe vậy liền quay đầu lại.
Một nam sinh khác cũng nhìn sang, hít một hơi, “Anh Phi, thang máy dừng hoạt động rồi…”
Lúc nãy họ tưởng mất điện, nhưng thang máy vẫn chạy. Bây giờ thì nó lại ngưng hoạt động…
Mọi người không nhịn được xích lại gần nhau hơn.
Đột nhiên, một cánh cửa phòng bật mở, khiến bọn họ giật mình. Trong phòng dường như có ánh sáng le lói của nến.
“Mấy đứa đến thử giọng phải không?” Người xuất hiện sau cửa mặc đồng phục nhân viên, giọng khàn đặc, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa mặt trên.
Mọi người vốn đang căng thẳng, nghe thấy câu hỏi thì hơi bối rối.
“Vâng. Chú ơi đây là phòng thu Sunny Day ạ? Bọn cháu đến đây thử giọng ạ. Có điều, trời mưa bão, lại mất điện, vậy buổi thử giọng hôm nay có hoãn lại không ạ?”
Việc không thể nhìn rõ mặt người đàn ông khiến cô căng thẳng hơn, vôt hức nắm chặt điện thoại.
“Đúng, chính là chỗ này. Mấy đứa đi theo tôi vào trong, chúng ta bắt đầu thử giọng luôn.”
Người nọ nói xong liền dẫn đường.
Mọi người nhìn nhau thắc mắc, có chung một suy nghĩ: “Mất điện rồi nhưng vẫn thử giọng sao? Nhân viên phòng thu này thực sự tận tâm với công việc đến thế ư?”
Dù sao hôm nay họ cũng đã hẹn trước, nếu không đi theo thì cũng không ổn.
Hứa Âm do dự một chút, cô đang định đi đầu dẫn mọi người vào phòng, thì có người đứng bên cạnh kéo nhẹ cổ tay cô.
“Tôi chưa từng đến mấy phòng thu như này bao giờ. Nơi này có vẻ khá thú vị. Tôi thực sự rất tò mò đấy, cậu cho tôi vào trước được không?”
Bạch Thính, người vừa nãy còn đứng ở cửa thang máy, lúc này đã đi đến bên cạnh Hứa Âm. Giọng cậu ôn hòa, nghe rất đáng tin cậy.
9
0
3 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
