TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Mất điện?

Thấy bạn mình lên tiếng, nữ sinh còn lại cũng tiếp lời: "Tui cũng lo kinh ấy, luôn cảm thấy nếu không thể hiện tốt, sẽ làm mất mặt thầy cô."

Trương Phi lại tỏ ra thờ ơ, "Cố gắng hết sức là được rồi. dù sao giảng viên chỉ nói là cho chúng ta cơ hội thể hiện, cũng không có nói nhất định phải được tuyển.”

Mà kể hắn không được chọn cũng chẳng sao. Nhà hắn có điều kiện mà, bảo người nhà đầu tư làm trò chơi hay hoạt hình gì đó, để cho hắn l*иg tiếng là được. Hôm nay hắn đến đây để chơi là chính thôi.

Bạch Thính đứng trong góc, không lên tiếng. Nguyên Bảo trong lòng dường như cũng trở nên bồn chồn, bất an theo từng tầng thang máy đi lên, nhưng nó lại không nói gì, có lẽ là bản thân nó cũng không biết nguyên nhân.

Bạch Thính đương nhiên cảm nhận được sự khác thường của nó, xoa xoa đầu nó.

Trương Phi nhìn qua thì chỉ thấy Bạch Thính cúi đầu im lặng.

Hắn không nhịn được gọi cậu, giọng điệu mang theo chút ác ý quen thuộc, "Bạch Thính, cậu chắc là rất cần buổi thực tập này nhỉ?"

Dù sao Bạch Thính cũng nghèo, trước đây hắn đã từng thấy cậu làm thêm khắp nơi.

"Là học trò cưng của thầy, nếu cậu không được chọn, vậy mới thật sự làm thầy mất mặt." Thấy Bạch Thính không đáp, Trương Phi lại tiếp tục với giọng điệu mỉa mai.

Thực ra Bạch Thính cũng cảm thấy nơi này có gì đó kỳ lạ. Vốn cậu đang tập trung dỗ dành Nguyên Bảo, nhưng khi nghe thấy người khác xì xầm về bản thân, cậu không nhịn được ngẩng lên định nói lại.

Nhưng đúng lúc này, đèn trong thang máy vụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối.

“A! Chuyện gì vậy?!” Một cô gái hoảng hốt kêu lên.

“Chết tiệt, thang máy bị hỏng rồi?!” Giọng một nam sinh khác vang lên.

“...Không, không đâu, nếu hỏng... nếu hỏng thì sao thang máy vẫn đi lên?!” Giọng Hứa Âm có chút do dự và bất an.

Trương Phi hừ lạnh một tiếng, “Mấy người đừng làm ầm lên thế, có thể chỉ là đèn bị hỏng thôi, nhìn xem, số tầng vẫn đang hiển thị kìa, chúng ta vẫn đang lên mà!”

Trong thang máy tối om, lúc này có người lấy điện thoại ra, soi sáng một vùng nhỏ.

Nghe thấy lời của Trương Phi, mọi người ngẩng đầu nhìn lên phía trước, quả nhiên, lúc này họ đã lên đến tầng 18, số 18 đang hiển thị rõ ràng.

Cô gái nói nhỏ, “Kỳ lạ thật, chỉ là đèn hỏng thôi sao?”

“Cảm giác hơi khó chịu, lại còn lạnh nữa.”

Hứa Âm nắm lấy tay cô ấy, “Không, không sao đâu, ra ngoài là được rồi.”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy vội quay lại phía sau, “Bạch Thính?”

Bạch Thính đang đứng một mình, không biết có sợ hãi hay không.

Bạch Thính tựa lưng vào vách thang máy, có vẻ hơi lười biếng, nghe thấy tiếng gọi, cậu hơi đứng thẳng người dậy, “Ừ, tôi đây.”

“Cậu ổn chứ?” Hứa Âm không nhịn được hỏi.

Trương Phi không thích Bạch Thính, nhưng hắn lại nhớ đến khuôn mặt sạch sẽ, đẹp trai của cậu, nếu mà khóc lóc sợ hãi thì hơi khó nhìn. Dù sao cậu ta nhìn không giống người can đảm cho lắm.

Vì vậy, hắn miễn cưỡng bước về phía Bạch Thính 2 bước, bật đèn pin điện thoại soi vào cậu, “Đừng có khóc nhè, để người ta thấy lại tưởng bọn này bắt nạt cậu.”

Bạch Thính nghiêng đầu tránh ánh đèn chói mắt của Trương Phi. Có vẻ như tuy nhà tên này giàu, nhưng chẳng đầu tư phát triển trí tuệ cho tên này lắm nhỉ?

“Cảm ơn đã quan tâm, hy vọng cậu cũng vậy.”

Trương Phi cau mày, “Cậu—!” Chàng trai bên cạnh vội vàng kéo hắn lại, “Anh Phi, bọn mình đến rồi.”

Trương Phi tức giận nhìn Bạch Thính một cái, ‘Hừ’ một cái, rồi quay đầu chờ cửa thang máy mở.

Cửa thang máy vừa mở, Trương Phi cầm điện thoại trên tay, bước chân ra ngoài đầu tiên, rất dứt khoát. Hắn bước về phía trước vài bước, sau đó nhận ra xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại hắn hắt ra.

7

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.