0 chữ
Chương 35
Chương 35: Đi vào
Trương Phi hếch mặt lên, liếc nhìn mọi người, mà 2 nam sinh đi cùng cũng phụ họa, "Anh Phi, đi thôi!"
Bạch Thính đứng bên cạnh bọn họ, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Trương Phi vừa lúc cũng đang nhìn về phía Bạch Thính, chạm phải đôi mắt hạnh trong veo, yên tĩnh của cậu, hắn sững người một chút, trong lòng bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn nhíu mày, quay đầu đi, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng rõ ràng hơn, "Được rồi! Tôi dẫn các cậu đi! Đi theo tôi."
"Chỗ này cũng chẳng có gì đặc biệt mấy, chỉ là được trang trí lộng lẫy để lừa người thôi."
Bạch Thính đi theo họ đến cửa, cảm thấy cách trang trí ở đây cũng bình thường, chẳng tính là lộng lẫy lắm.
Nhìn thế nào cũng không bằng phòng cậu.
Trưởng nhóm thấy Trương Phi đi lên ghi tên trước, những người khác cũng lục tục xếp hàng đăng ký, chỉ còn mỗi cô và Bạch Thính sót lại. Cô quay đầu lại nhìn cậu, nghĩ một chút liền đi qua, nói: “Bạch Thính, cậu mau qua đăng ký đi. Đứng trước mình nè.”
Bạch Thính vốn đang cúi đầu mải đẫu võ mồm với rồng con trong ngực, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra nhóm trưởng sợ cậu bị tụt lại nên qua gọi.
Cậu hơi sững sờ trong giây lát, rồi mỉm cười: "Được, cảm ơn cậu."
Nữ sinh vốn tưởng Bạch Thính vẫn sẽ im lặng như trước, nghe thấy câu này cùng lắm là gật đầu ra hiệu, không ngờ cậu lại đáp lời, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, trông vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Cô nhất thời ngẩn người ra, Bạch Thính cười lên thật sự quá đẹp mà!
Nhóm trưởng đỏ mặt, nhường chỗ cho Bạch Thính đi vào.
Nguyên Bảo lúc này đang nhỏ giọng phỉ nhổ hành vi tranh chỗ nữ giới vô cùng không ga lăng của Bạch Thính.
Nhưng Bạch Thính không quá để tâm đến nó, bởi cậu cảm thấy rằng người ta thực sự có ý tốt chứ không phải đang khách sáo. Mà phàm là ý tốt, cậu sẵn sàng tiếp nhận.
Nữ sinh phía trước ký tên xong quay đầu lại định nói chuyện cùng bạn, nhưng không ngờ đứng sau mình lại là Bạch Thính. Nhận thấy sựu kinh ngạc của đối phương, cậu khẽ mỉm cười.
“Hứa Âm nhường vị trí cho mình. Cậu ấy lo mình bị tụt lại.”
"À, không sao, không sao! Mình chỉ quay lại nhìn thôi." Nữ sinh vội vàng giải thích.
Bạch Thính đi theo sau cô, viết tên mình, rồi đưa bút cho Hứa Âm ở cuối nhóm.
Sau khi mọi người ký tên xong, nhân viên bảo vệ ở cửa với vẻ mặt thờ ơ lấy cuốn sổ đi.
Trương Phi vốn đã vào trước đợi bọn họ, thấy động tác của bảo vệ, liền không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
"Ủa, anh Phi, sao mày không đi tiếp" Nam sinh phía sau thắc mắc.
Trương Phi hoàn hồn, cho rằng mình đã nghĩ nhiều, "Không có gì. Đi thôi." Mặc dù lần trước hắn đến đây bảo vệ khá nhiệt tình, nhưng cũng không loại trừ khả năng hôm nay tâm trạng anh ta không tốt lắm.
Khi Bạch Thính nghe thấy nam sinh gọi Trương Phi, cũng không khỏi nhìn về phía đó, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trương Phi, cậu như có điều suy nghĩ nhìn bảo vệ một cái.
Quả thực là chỉ cần bọn họ đăng ký tên thì bảo vệ sẽ cho qua, không hỏi han gì cả. Cảm giác… khá cứng nhắc, khô khan.
Càng đi sâu vào trong, bầu không khí lại càng yên tĩnh hơn. Tuy đi cả đoạn đường mà không gặp ai nhưng mọi người cũng không quá để tâm. Dù sao cũng đang trong giờ làm, không có ai điq ua đi lại là chuyện thường tình.
Phòng thu họ được chỉ định nằm ở tầng 21, chờ đến lúc có thang máy, cả 6 người cùng bước vào 1 lượt.
Thang máy lên tầng một cách êm ái, mọi người đều im lặng.
Hứa Âm bỗng dưng cảm thấy hơi choáng váng, bồn chồn. Trước đây cô chưa từng có cảm giác này, nên không nhịn được mà bắt chuyện, "Không biết không khí trong phòng thu thế nào nhỉ? Mình thấy căng thẳng ghê.”
Bạch Thính đứng bên cạnh bọn họ, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Trương Phi vừa lúc cũng đang nhìn về phía Bạch Thính, chạm phải đôi mắt hạnh trong veo, yên tĩnh của cậu, hắn sững người một chút, trong lòng bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn nhíu mày, quay đầu đi, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng rõ ràng hơn, "Được rồi! Tôi dẫn các cậu đi! Đi theo tôi."
"Chỗ này cũng chẳng có gì đặc biệt mấy, chỉ là được trang trí lộng lẫy để lừa người thôi."
Bạch Thính đi theo họ đến cửa, cảm thấy cách trang trí ở đây cũng bình thường, chẳng tính là lộng lẫy lắm.
Nhìn thế nào cũng không bằng phòng cậu.
Trưởng nhóm thấy Trương Phi đi lên ghi tên trước, những người khác cũng lục tục xếp hàng đăng ký, chỉ còn mỗi cô và Bạch Thính sót lại. Cô quay đầu lại nhìn cậu, nghĩ một chút liền đi qua, nói: “Bạch Thính, cậu mau qua đăng ký đi. Đứng trước mình nè.”
Cậu hơi sững sờ trong giây lát, rồi mỉm cười: "Được, cảm ơn cậu."
Nữ sinh vốn tưởng Bạch Thính vẫn sẽ im lặng như trước, nghe thấy câu này cùng lắm là gật đầu ra hiệu, không ngờ cậu lại đáp lời, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, trông vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Cô nhất thời ngẩn người ra, Bạch Thính cười lên thật sự quá đẹp mà!
Nhóm trưởng đỏ mặt, nhường chỗ cho Bạch Thính đi vào.
Nguyên Bảo lúc này đang nhỏ giọng phỉ nhổ hành vi tranh chỗ nữ giới vô cùng không ga lăng của Bạch Thính.
Nhưng Bạch Thính không quá để tâm đến nó, bởi cậu cảm thấy rằng người ta thực sự có ý tốt chứ không phải đang khách sáo. Mà phàm là ý tốt, cậu sẵn sàng tiếp nhận.
“Hứa Âm nhường vị trí cho mình. Cậu ấy lo mình bị tụt lại.”
"À, không sao, không sao! Mình chỉ quay lại nhìn thôi." Nữ sinh vội vàng giải thích.
Bạch Thính đi theo sau cô, viết tên mình, rồi đưa bút cho Hứa Âm ở cuối nhóm.
Sau khi mọi người ký tên xong, nhân viên bảo vệ ở cửa với vẻ mặt thờ ơ lấy cuốn sổ đi.
Trương Phi vốn đã vào trước đợi bọn họ, thấy động tác của bảo vệ, liền không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
"Ủa, anh Phi, sao mày không đi tiếp" Nam sinh phía sau thắc mắc.
Trương Phi hoàn hồn, cho rằng mình đã nghĩ nhiều, "Không có gì. Đi thôi." Mặc dù lần trước hắn đến đây bảo vệ khá nhiệt tình, nhưng cũng không loại trừ khả năng hôm nay tâm trạng anh ta không tốt lắm.
Quả thực là chỉ cần bọn họ đăng ký tên thì bảo vệ sẽ cho qua, không hỏi han gì cả. Cảm giác… khá cứng nhắc, khô khan.
Càng đi sâu vào trong, bầu không khí lại càng yên tĩnh hơn. Tuy đi cả đoạn đường mà không gặp ai nhưng mọi người cũng không quá để tâm. Dù sao cũng đang trong giờ làm, không có ai điq ua đi lại là chuyện thường tình.
Phòng thu họ được chỉ định nằm ở tầng 21, chờ đến lúc có thang máy, cả 6 người cùng bước vào 1 lượt.
Thang máy lên tầng một cách êm ái, mọi người đều im lặng.
Hứa Âm bỗng dưng cảm thấy hơi choáng váng, bồn chồn. Trước đây cô chưa từng có cảm giác này, nên không nhịn được mà bắt chuyện, "Không biết không khí trong phòng thu thế nào nhỉ? Mình thấy căng thẳng ghê.”
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
