0 chữ
Chương 33
Chương 33: Cuộc hôn nhân tạm thời này thật hời
Bạch Thính ở nhà Kỷ Huyền ba ngày, vô cùng vui vẻ mà mua sắm và trang hoàng cho phòng của mình.
Chưa kể, trợ lý còn đem món quà quý giá mà Kỷ Huyền đã chuẩn bị sang cho cậu - một hộp ngọc trai hồng xinh đẹp.
Trong hộp có 6 viên, mỗi viên đường kính khoảng 10mm. Viên nào viên nấy căng tròn, màu sắc rự rỡ tựa nắng chiều, bóng loáng và mịn màng.
Khi nhận được quà, Bạch Thính càng cảm thấy cuộc hôn nhân tạm thời này thật sự quá hời rồi.
Tuy ngọc trai ở thế giới này khả năng cao không hình thành từ nước mắt tộc giao nhân, nhưng Bạch Thính có thể cảm nhận được, số ngọc này tuyệt đối là hàng thượng đẳng.
Cái này mà mài thành bột, làm mặt nạ đắp mặt cùng đắp đuôi thì cứ phải gọi là tuyệt vời ông mặt trời.
Hồi trước khi Bạch Thính còn hoành hành ở biển, cậu cũng thường xuyên đánh cướp ngọc trai từ đồng loại mình. Có điều ngọc cậu cướp được toàn ngọc trai đen, do chủ nhân khóc vì sợ mà thành.
Bản thân Bạch Thính thích loại ngọc trai màu sắc xinh đẹp rực rỡ hơn, nhưng chỉ cảm xúc tích cực mới tạo ra màu sắc tươi sáng được, còn cách cậu lấy ngọc thì…
Với lại, người bình thường chẳng ai lại khóc khi vui cả, có chăng là khi cực kỳ hạnh phúc hoặc quá mức thoải mái.
Mà cậu nghĩ đám giao nhân kia không cực kỳ vui vẻ cùng thoải mái với việc bị cậu đập một trận rồi ép khóc lắm đâu…
Bạch Thính lập tức ôm hộp lên tầng tìm Kỷ Huyền để cảm ơn. Dù sao người hầu nơi này biết rõ thân phận của cậu, và cũng được Kỷ Huyền dặn trước, nên không ai ngăn cản cậu.
Mà Bạch Thính cũng chẳng kiêng dè, dù sao Tà Thần cũng ở nhà, với tính của hắn, không biết cậu đang làm gì mới là chuyện lạ ấy.
Cũng may lúc vào phòng Bạch Thính cũng chẳng nhìn thấy gì không nên nhìn, chỉ là Kỷ Huyền đang họp video xử lý công việc của công ty.
Bạch Thính đứng ở cửa, khẽ cảm ơn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Dù cậu rời đi nhẹ nhàng, sàn nhà lại trải thảm khiến tiếng bước chân lại càng khó nhận ra, nhưng Kỷ Huyền vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân dần xa của cậu.
Món quà này vốn là hắn bảo trợ lý tùy tiện qua phòng đấu giá tìm thử, vậy mà cậu lại thích như vậy. Xem ra vị “bạn đời thử việc” này của hắn trước đây sống cũng khá khổ sở, nên bây giờ mới thích mấy món đồ xa hoa như này.
Đầu kia video kiên nhẫn đợi sếp nhà mình hoàn hồn, nghe hắn lạnh giọng ra hiệu “Tiếp tục đi”, mới trình bày tiếp vấn đề đang thảo luận.
—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vui chơi thỏa thích mấy ngày, cuối cùng Bạch Thính đã đón nhận một nhiệm vụ quan trọng khác của việc làm người - khai giảng.
Tuy cậu chưa từng đi học, nhưng qua ký ức của nguyên chủ biết được cậu ta theo học chuyên ngành… ờm… âm thanh? Đại khái là bắt chước giọng rồi giả giọng các kiểu, tên khoa học (?) là l*иg tiếng chuyên nghiệp.
Sau khi tra cứu mấy kiến thức chuyên môn, cộng thêm xem lại ký ức của nguyên chủ, Bạch Thính phát hiện ra mặc dù nguyên chủ ở trường khá trầm lặng, ít nói, nhưng kiến thức chuyên môn cùng khả năng khá tốt. Bởi vậy, giảng viên của khoa khá thích cậu ta.
Nguyên chủ là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp rồi nên các sinh viên khác trong khoa cũng bắt đầu lục tục kiếm nơi thực tập, nhận vài công việc để trau rồi kỹ năng cũng như lưu lại danh tiếng của mình trong giới.
May thay, giảng viên chủ nhiệm của lớp Bạch Thính lại khá nổi tiếng trong giới l*иg tiếng và phối âm, quan hệ không ít, trong tay cũng có kha khá việc ngon.
Vì vậy, ngay ngày đầu tiên đến lớp, đúng như yêu cầu của chủ nhiệm, lớp trưởng đã chia lớp thành nhiều nhóm dựa theo danh sách, rồi đưa địa điểm cùng thời gian cho từng nhóm để họ đi thử giọng.
Chưa kể, trợ lý còn đem món quà quý giá mà Kỷ Huyền đã chuẩn bị sang cho cậu - một hộp ngọc trai hồng xinh đẹp.
Trong hộp có 6 viên, mỗi viên đường kính khoảng 10mm. Viên nào viên nấy căng tròn, màu sắc rự rỡ tựa nắng chiều, bóng loáng và mịn màng.
Khi nhận được quà, Bạch Thính càng cảm thấy cuộc hôn nhân tạm thời này thật sự quá hời rồi.
Tuy ngọc trai ở thế giới này khả năng cao không hình thành từ nước mắt tộc giao nhân, nhưng Bạch Thính có thể cảm nhận được, số ngọc này tuyệt đối là hàng thượng đẳng.
Cái này mà mài thành bột, làm mặt nạ đắp mặt cùng đắp đuôi thì cứ phải gọi là tuyệt vời ông mặt trời.
Hồi trước khi Bạch Thính còn hoành hành ở biển, cậu cũng thường xuyên đánh cướp ngọc trai từ đồng loại mình. Có điều ngọc cậu cướp được toàn ngọc trai đen, do chủ nhân khóc vì sợ mà thành.
Với lại, người bình thường chẳng ai lại khóc khi vui cả, có chăng là khi cực kỳ hạnh phúc hoặc quá mức thoải mái.
Mà cậu nghĩ đám giao nhân kia không cực kỳ vui vẻ cùng thoải mái với việc bị cậu đập một trận rồi ép khóc lắm đâu…
Bạch Thính lập tức ôm hộp lên tầng tìm Kỷ Huyền để cảm ơn. Dù sao người hầu nơi này biết rõ thân phận của cậu, và cũng được Kỷ Huyền dặn trước, nên không ai ngăn cản cậu.
Mà Bạch Thính cũng chẳng kiêng dè, dù sao Tà Thần cũng ở nhà, với tính của hắn, không biết cậu đang làm gì mới là chuyện lạ ấy.
Cũng may lúc vào phòng Bạch Thính cũng chẳng nhìn thấy gì không nên nhìn, chỉ là Kỷ Huyền đang họp video xử lý công việc của công ty.
Dù cậu rời đi nhẹ nhàng, sàn nhà lại trải thảm khiến tiếng bước chân lại càng khó nhận ra, nhưng Kỷ Huyền vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân dần xa của cậu.
Món quà này vốn là hắn bảo trợ lý tùy tiện qua phòng đấu giá tìm thử, vậy mà cậu lại thích như vậy. Xem ra vị “bạn đời thử việc” này của hắn trước đây sống cũng khá khổ sở, nên bây giờ mới thích mấy món đồ xa hoa như này.
Đầu kia video kiên nhẫn đợi sếp nhà mình hoàn hồn, nghe hắn lạnh giọng ra hiệu “Tiếp tục đi”, mới trình bày tiếp vấn đề đang thảo luận.
—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vui chơi thỏa thích mấy ngày, cuối cùng Bạch Thính đã đón nhận một nhiệm vụ quan trọng khác của việc làm người - khai giảng.
Sau khi tra cứu mấy kiến thức chuyên môn, cộng thêm xem lại ký ức của nguyên chủ, Bạch Thính phát hiện ra mặc dù nguyên chủ ở trường khá trầm lặng, ít nói, nhưng kiến thức chuyên môn cùng khả năng khá tốt. Bởi vậy, giảng viên của khoa khá thích cậu ta.
Nguyên chủ là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp rồi nên các sinh viên khác trong khoa cũng bắt đầu lục tục kiếm nơi thực tập, nhận vài công việc để trau rồi kỹ năng cũng như lưu lại danh tiếng của mình trong giới.
May thay, giảng viên chủ nhiệm của lớp Bạch Thính lại khá nổi tiếng trong giới l*иg tiếng và phối âm, quan hệ không ít, trong tay cũng có kha khá việc ngon.
Vì vậy, ngay ngày đầu tiên đến lớp, đúng như yêu cầu của chủ nhiệm, lớp trưởng đã chia lớp thành nhiều nhóm dựa theo danh sách, rồi đưa địa điểm cùng thời gian cho từng nhóm để họ đi thử giọng.
7
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
